Thẩm Di cùng Chu Thuật Lẫm trở về trường cũ của anh, đi được một lúc thì đến dưới tòa ký túc xá nơi anh từng ở.
Cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng, nghiêng đầu hỏi anh: “Anh bị chặn ở đây để tỏ tình sao?”
Chu Thuật Lẫm khẽ nhếch môi, hôm đó bạn cùng lớp kể rất nhiều chuyện, không ngờ trí nhớ của cô lại tốt đến vậy, từng câu từng chữ đều nhớ hết.
Anh giả vờ nghiêm túc nhớ lại một chút, chỉ cho cô hai nơi: “Bị chặn ở đây, còn có ở đây nữa.”
Thẩm Di lúc đầu còn nhìn theo đầu ngón tay anh, nghe anh giới thiệu xong không khỏi nghiến răng, nhào tới anh: “Anh được chào đón đến vậy sao?”
“Cũng tạm.” Anh khiêm tốn nói.
Thẩm Di không thể tưởng tượng được dáng vẻ của anh thời thanh xuân phơi phới như thế nào, cô biết là chắc chắn rất đẹp trai, nhưng cô cũng hiểu rõ dù mình có tưởng tượng thế nào cũng sẽ có chút sai khác. Cô thực sự hối hận vì mình đã quen anh quá muộn.
Cô cố ý hỏi anh: “Sao anh không đồng ý một ai cả?”
Chu Thuật Lẫm tiếp nhận ‘chén giấm chua’ của bà Chu, anh liếc nhìn cô, thong thả thốt ra mấy chữ: “Giữ mình trong sạch chờ bà xã.”
Thẩm Di chớp chớp mắt.
Chén giấm chua lòm không còn nữa, hơn nữa cô còn bị câu nói này đánh gục.
Chu Thuật Lẫm cúi người xuống, khoảng cách gần đến mức mũi anh gần chạm vào mũi cô: “Có vấn đề gì sao?”
Khoảng cách gần trong gang tấc nên cô có thể nhìn rõ lông mi của anh, thậm chí có thể đếm từng sợi, còn có đôi mắt mí lót và ánh mắt mà cô đã quá quen thuộc…
Không có vấn đề gì.
Cô rất thích câu giữ mình trong sạch này.
Nụ cười của Thẩm Di bỗng nở rộ, cô dang tay ôm lấy anh.
Xung quanh có bạn học đi qua, còn có mấy cặp đôi đi ngang qua họ, dáng vẻ rất thân mật. Họ đứng giữa đám đông, cũng không có vẻ gì là không phù hợp, trông cũng giống như những cặp đôi thời sinh viên.
Tham quan xong trường học, Chu Thuật Lẫm tiếp tục đưa cô đến công ty đầu tiên mà anh phụ trách khi mới bắt đầu tiếp quản công việc. Quy mô rất nhỏ, anh cũng bắt đầu học hỏi từ đây, có thể coi như từng bước thăng tiến. Con đường mà Chu Phục Niên đưa cho anh lúc đó không bằng phẳng, càng không thể nói là dễ đi, là anh đã cố gắng từng chặng đường để khiến Chu Phục Niên công nhận anh, rồi mới có chuyện sau này.
Còn bây giờ, Chu Phục Niên có thể nói là đã thân bại danh liệt ở Bắc Thành. Hình ảnh người chồng tốt, người cha tốt của ông ấy trước mặt mọi người lúc trước đã không còn nữa. Những năm tháng mưu tính từng bước của Chu Thuật Lẫm không phải là vô ích.
Nơi này thực sự có rất nhiều dấu vết cuộc sống của anh, để mặc anh dẫn đường, Thẩm Di từng bước đi theo. Cách một khoảng thời gian và không gian, cô như nhìn thấy quá khứ của anh.
Buổi tối trở về nhà, họ nằm trên chiếc giường mà anh đã từng ngủ nhiều năm, cô cảm nhận được mồ hôi nóng hổi trên người anh, anh hôn lên cổ cô, giọng nói khàn khàn: “Lúc đó không ngờ rằng có một ngày sẽ ngủ cùng em trên chiếc giường này.”
‘Ngủ’ vẫn là động từ.
Những nuối tiếc ít nhiều ở thời niên thiếu đã sớm được bù đắp thành trọn vẹn.
Anh đưa tay định lấy thứ gì đó, nhưng bị Thẩm Di túm chặt lại. Chu Thuật Lẫm hơi khựng lại, cụp mắt nhìn cô.
Đôi mắt người phụ nữ đỏ hoe trông vô cùng yếu đuối, nhưng động tác ngăn cản lại rất cứng rắn. Đầu ngón cô tay siết chặt, không có ý định buông ra, nhưng lúc này Chu Thuật Lẫm không thể đợi được nữa, anh gọi cô: “Di Di.”
Thẩm Di tất nhiên là cố ý, cô kéo anh về phía sau một chút.
Ý tứ đã rất rõ ràng.
Tên đã lên dây, thái dương anh giật giật, anh cảm thấy cô hồ đồ, vẫn kiên quyết đi lấy món đồ đó, nhưng Thẩm Di cũng kiên quyết, cứng không được thì cô vừa cứng vừa mềm.
Thẩm Di nhắm mắt lại hôn anh, lại gần hơn nữa: “Chồng, chúng ta sinh em bé nhé?”
—— Từ nãy đến giờ, Chu Thuật Lẫm đương nhiên nhìn ra được ý đồ sâu xa của cô, chỉ là anh cũng thực sự không đồng tình.
Cô vẫn đang giữ chặt anh, ngăn anh đi lấy thứ đó, Chu Thuật Lẫm mặt lạnh dạy dỗ cô: “Hồ đồ.”
“Không hề hồ đồ.”
Anh dọa cô cũng không có tác dụng gì, trước mặt anh cô rất gan dạ, không kiêng nể cũng không sợ hãi điều gì, gần như có thể coi là hành động càn quấy, nhưng ngặt nỗi đều do anh chiều hư, anh không thể nói lý.
Thẩm Di dùng cả hai tay quấn chặt lấy anh, vào thời điểm quan trọng nhất này cô lại cố tình giở trò với anh. Cô cất giọng ngọt ngào: “Chồng ơi.”
Chu Thuật Lẫm nhìn vào đôi mắt đen như vực sâu của cô, nhưng cô không hề né tránh mà nhìn lại. Anh nghiêm giọng gọi cô: “Thẩm Di.”
Lần này gọi thẳng cả họ lẫn tên, nghe có vẻ hơi dữ dằn.
Thẩm Di cắn môi, vẫn cố hết sức, vẫn rất kiên trì.
Cảnh tượng giằng co một lúc, cuối cùng anh vẫn là người đầu hàng. Anh nghiến chặt răng, không còn cố lấy đồ nữa mà xông thẳng vào, toàn bộ sức lực vừa nãy nhẫn nhịn đều được giải phóng.
Gần như quấn lấy nhau đến chết.
Tất cả sức lực đều đã cạn kiệt.
Sau khi hơi thở bình tĩnh trở lại, Thẩm Di ngủ thiếp đi trong vòng tay anh, nhưng anh vẫn còn tỉnh táo.
Trước đây khi cô đề cập đến chuyện này, anh còn tưởng cô nhất thời hứng lên vì nhìn thấy hai đứa trẻ kia quá đáng yêu, không ngờ cô lại nghiêm túc, hơn nữa còn đưa chuyện này vào kế hoạch sắp tới.
Lông mày cau lại, anh day day sống mũi.
Nếu theo đúng kế hoạch ban đầu của anh, có lẽ trong vòng ba hay năm năm nữa anh sẽ không có ý định này.
……
Khi tỉnh dậy, Thẩm Di mơ màng nhớ lại điều gì đó, sờ bụng mình, cô nhớ tối qua ở đây đã lưu lại… nhưng bàn tay cô bỗng bị ai đó giữ chặt và kéo đi.
Sự bất mãn của người nào đó thể hiện rõ ràng.
Cô cong môi, ôm lấy anh, nũng nịu gọi một tiếng: “Chồng.”
Hôm qua sau khi kết thúc anh chắc chắn là muốn tính sổ với, nhưng cô đã mệt đến mức ngủ thiếp đi, nói ngủ là ngủ luôn, e là anh đã tức muốn nổ phổi.
Chu Thuật Lẫm lạnh lùng nói: “Giờ thì giỏi rồi nhỉ?”
Muốn sinh con là một chuyện, nhưng đến lúc đó mới cố tình giở trò với anh, khiến anh không thể chối từ mới là tuyệt nhất.
Không phải là giỏi hơn rồi thì là gì?
Thẩm Di cũng chột dạ: “Người ta chỉ muốn chơi với anh thôi mà.”
Tối qua thực ra anh cũng… rất vui, nên cô cảm thấy tội lỗi của mình vẫn có thể được tha thứ.
Chu Thuật Lẫm khẽ hừ một tiếng, tay anh vẫn đặt ngang hông cô, lực vẫn rất mạnh, không buông ra.
“Vậy nếu có thai thì sao?”
Cô chống người dậy nhìn anh: “Thì sinh thôi.”
Thẩm Di phát hiện hình như anh không coi chuyện này là thật, suy nghĩ giây lát, cô rất nghiêm túc bàn bạc chuyện này với anh: “Chồng, em thật sự muốn có một đứa con.”
Anh nhìn vào mắt cô, lại cụp mắt xuống vài giây, hỏi: “Sao em lại muốn có con?”
Cô đã từng đề cập, chỉ là anh chưa từng coi là thật.
Anh tưởng cô cũng giống anh, thời gian gần đây cũng không có ý định này.
Anh đoán: “Có phải vì hai đứa trẻ hôm qua không? Anh có thể bảo hai đứa nó sang chơi với em vài ngày.”
Thẩm Di: “?”
Cô vừa buồn cười vừa bất lực: “Cũng không hoàn toàn là vì chúng.”
Chu Thuật Lẫm khẽ nhướng mày, ôm cô vào lòng, lặng lẽ lắng nghe cô nói.
“Chu Thuật Lẫm, anh không có người thân nào cả, bây giờ em đã trở thành người thân của anh rồi, em chỉ là, muốn anh có thêm một người thân nữa.”
Dù là mấy đứa trẻ, dù là trai hay gái.
Cô không muốn anh cô đơn như trước nữa.
Thấy cảnh một nhà bốn người kia, cô đột nhiên cũng muốn gia đình của họ thêm phong phú một chút. Cảnh tượng náo nhiệt như vậy, cô cũng hy vọng anh có thể có được.
Đặc biệt là chuyến đi này đã đi qua thời niên thiếu của anh, cô như xuyên qua thời gian nhìn thấy cảnh Chu Thuật Lẫm lẻ loi một mình. Anh đã đi một chặng đường quá cô đơn.
Cô rất muốn ở bên anh, cũng rất muốn phá vỡ cảm giác cô đơn này.
Thẩm Di đưa ra lí do, ngẩng đầu nhìn anh: “Nên là chúng ta sinh em bé nhé?”
Ánh mắt Chu Thuật Lẫm dừng lại trên người cô. Anh không ngờ trong đầu cô lại nghĩ nhiều chuyện như thế.
Thực ra anh không quan trọng điều đó, cũng không thấy cuộc sống hai người có gì không tốt. Người thân có hay không anh không coi trọng, anh chỉ coi trọng một mình cô. Nhưng cô lại không thể nhìn nổi, không đành lòng thấy xung quanh anh lạnh lẽo như vậy.
Bàn tay anh siết chặt, im lặng một lúc lâu.
“Sẽ rất vất vả.” Anh nhỏ giọng nhắc nhở.
“Em biết mà. Em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chồng à.”
Cô đã nghĩ đến mọi thứ, tối qua còn “ép vua thoái vị” nữa.
Anh khẽ hừ một tiếng.
Cô là một người cố chấp, anh vẫn luôn biết điều đó.
Chu Thuật Lẫm không nói gì. Chỉ học theo hành động vừa rồi của cô, đặt tay lên bụng nhỏ của cô.
Thẩm Di hơi ngẩn người, tất nhiên là hiểu ý anh, không khỏi cong môi: “Em biết anh là tốt nhất mà.”
Lại đúng một lần nữa. Nhưng đây dường như cũng không phải chuyện hiếm thấy, sau khi gả cho anh, cô hiếm khi gặp chuyện gì mà không theo ý mình, cho nên ngay từ đầu cô đã không cảm thấy khó khăn gì. Cho dù có cố gắng thành công thì hình như cũng không có gì ngạc nhiên.
Cô cũng thấy rằng cô sắp bị anh chiều hư rồi.
Trao đổi xong chuyện với anh, lúc cô chuẩn bị ra khỏi giường thì bị anh kéo lại. Chu Thuật Lẫm có phần nhẫn nhịn, giọng khàn khàn nói: “Tối qua em đã làm gì? Anh còn chưa tính sổ với em đâu nhé.”
Cô sẽ không nghĩ rằng chuyện này cứ thế trôi qua chứ?
Thẩm Di trở tay không kịp: “Ơ kìa, đợi đã…”
Anh hoàn toàn không cho cô cơ hội thương lượng.
Lúc chuẩn bị làm gì đó, Chu Thuật Lẫm vô thức đưa tay về phía đầu giường, đưa đến một nửa thì dừng lại, sau đó lại rút về.
Muốn sinh thì cứ sinh một đứa đi.
Vừa hay có thể dùng rượu mừng đầy tháng của Lục Khởi.
–
Hành trình đã vạch sẵn của họ là hôm nay sẽ đến một thị trấn nhỏ, nhưng đến chiều thức dậy thì thời gian đã không còn kịp nữa, nên chỉ tìm một quán cà phê gần đó uống cà phê và ngắm cảnh phố phường đơn giản.
Phía sau thắt lưng của Thẩm Di kê một chiếc gối, như vậy sẽ thoải mái hơn, giảm bớt đau nhức.
Kỳ trăng mật này cô thực sự rất thiệt thòi, rõ ràng chỉ có một mình anh được hưởng thụ. Đặc biệt là khi chuẩn bị sinh con, mức độ hưởng thụ của người nào đó càng tăng, nhưng người phải chịu tội lại là cô.
Nhưng ngặt nỗi đây là đứa con cô muốn, cho nên cô chưa có chỗ để than thở.
Thẩm Di cau mày, múc một miếng bánh nhỏ, không muốn để ý đến anh.
Chu Thuật Lẫm nhấp một ngụm cà phê, trầm tư.
Đột nhiên nhớ ra trước đó anh đã để món quà của Chung Du vào vali, sau đó hình như lại không thấy đâu nữa, làm anh cũng suýt nữa quên mất.
Còn về tung tích của nó, anh cũng biết là lại bị giấu đi rồi, tìm ra cũng không khó.
Bây giờ đúng lúc đang chuẩn bị mang thai, có thể lấy ra dùng thử.
Đáy mắt anh thoáng hiện lên một nụ cười, nhưng không hề đánh rắn động cỏ.
Thẩm Di vẫn chưa hề hay biết. Trước đó trên đường đi cô thực sự đã giấu đồ thành công, không hề để nó xuất hiện trước mắt anh nữa.
Cô cách anh quá xa, hoàn toàn là cảnh giác ngồi sang đối diện, Chu Thuật Lẫm gọi cô lại: “Qua đây nào.”
Thẩm Di phản kháng.
“Anh xoa bóp cho em.” Anh tiếp tục dụ dỗ.
Cô mới miễn cưỡng dịch chuyển qua đó.
Lòng bàn tay anh rất thành thạo áp vào thắt lưng cô.
Dưới sự xoa bóp của anh, cơn đau nhức đó bắt đầu tan biến.
Anh dường như đã luyện được kĩ thuật, thực sự rất thoải mái.
Anh làm khổ người ta thì anh cũng phải tỉ mỉ chăm sóc chu đáo.
Nằm phơi nắng, nếu cô là mèo thì hẳn đã thoải mái há to miệng rồi.
Tiếp sau việc bản thân không giống như đến hưởng tuần trăng mật, Thẩm Di bắt đầu nghi ngờ rằng ngay cả việc cô đề nghị sinh con cũng là để làm váy cưới* cho anh.
(*làm váy cưới:Những gì đã làm không giúp ích gì cho bản thân mà chỉ có lợi cho người khác.
Người nào đó trước đây đã rất trơ tráo giờ đây lại càng buông thả hơn. Nhưng vấn đề là, người chịu thiệt thòi là cô.
Thẩm Di nhíu mày, bắt đầu tính toán xem mình được lợi hay bị thiệt, miệng không quên chỉ huy: “Sang bên phải một chút… Đúng rồi, dùng sức vào.”
Lưng cô cũng đau nhức, chân cũng đau nhức. Khi được xoa bóp, cô cảm thấy như cả khớp xương cũng nhức nhối.
Chu Thuật Lẫm thì thầm bên tai cô: “Di Di, muốn có kết quả thì phải cố gắng. Tương tự như vậy, nếu muốn có em bé thì phải làm sao?”
Anh dẫn dắt cô trả lời.
Thẩm Di: “…” Phải cố gắng sao?
Anh nghĩ hay quá nhỉ?
Cô trừng mắt nhìn anh, không để ý đến lời tẩy não của anh, chỉ ra lệnh: “Bên trái cũng xoa bóp đi.”
Chu Thuật Lẫm nhướng mày, làm theo lời cô, dịch sang bên trái một chút.
—— Mới chỉ là bắt đầu thôi.
–
Trong vấn đề sinh con này Thẩm Di là người chủ động, ban đầu Chu Thuật Lẫm không quá tích cực, nhưng sau đó Thẩm Di lại thấy rõ sự thay đổi quá lớn của anh.
Cô còn chưa chuẩn bị nghỉ ngơi, anh đã thúc giục cô.
Bây giờ người đứng yên không nhúc nhích lại là Thẩm Di.
Cô cố gắng nhẫn nhịn, nhưng vẫn không nhịn được mà rất muốn nói: Muốn sinh thì sinh, nhưng chúng ta cũng không cần vội vàng như vậy chứ.
Rõ ràng đây là một quá trình chuẩn bị khá dài, chứ không phải muốn sinh là phải có con ngay…
Bây giờ cứ đến giờ nghỉ ngơi là cô lại dây dưa.
Đến tối, khi thấy những thứ mình giấu đi bị lôi ra, Thẩm Di lập tức quay người định bỏ đi.
“Đứng lại.”
Chu Thuật Lẫm rõ ràng không nhìn về hướng này, nhưng vẫn bình tĩnh lên tiếng gọi người lại. Anh mở chiếc váy trên tay ra, kéo cô vào lòng, hôn lên tai cô: “Đẹp như vậy sao em lại giấu đi?”
Giọng nói dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn.
Nhưng khi lọt vào tai cô lại trở nên nguy hiểm đến không thể nguy hiểm hơn.
Đương nhiên cô đã nhìn thấy thứ bên trong, đó là một chiếc chuông báo động rất lớn, làm sao cô có thể không giấu được?
“Chu Thuật Lẫm——”
“Đã hứa rồi.”
“Ai đã hứa với anh?”
“Ngoan. Không phải muốn có em bé sao? Chúng ta cố gắng một chút.”
Chu Thuật Lẫm đặt chiếc váy vào tay cô, ý ám chỉ đã đủ rõ ràng.
“Cục cưng, thử xem?”
Thẩm Di nắm chặt nó.
Cô do dự cắn môi: “Thật ra cũng không cần phải cố gắng như vậy đâu… cứ thuận theo tự nhiên, khi nào có cũng được.”
“Ừ.” Giọng anh trầm ấm, “Anh cũng không vội. Nhưng cục cưng à, cái này nhất định phải mặc.”
Thẩm Di: “…”
Cô bị trói chặt trong vòng tay anh, dường như không còn đường nào khác để đi.
Bị anh thúc ép, cô vẫn phải thay bộ này vào.
Chất liệu ren đen, những chỗ nên che đã che, những chỗ không nên che cũng che rồi, chỉ là che còn không bằng không che.
Có lẽ không hở hang như bộ trước, nhưng chắc chắn có sức công phá mạnh hơn bộ trước.
Những gì Chung Du nói không sai, lần này quả nhiên là “tốt hơn”.
Nhưng cũng không biết Chung Du rốt cuộc là người bên nào.
Cô nhìn thấy rõ ràng, ngay từ cái nhìn đầu tiên, đôi mắt anh đã tối sầm lại.
D*c vọng nồng đậm.
–
Thẩm Di rõ ràng là đi hưởng tuần trăng mật, nhưng không biết hưởng tuần trăng mật thế nào mà đến mức mất liên lạc nghiêm trọng. Chung Du nhắn tin cho cô, đôi khi phải mất một hoặc hai ngày mới nhận được hồi âm.
Liên lạc khó khăn khiến Chung Du cảm thấy cô như bị Chu Thuật Lẫm bắt đi giấu ở đâu đó.
Cho đến ngày hôm nay, cô đột nhiên chủ động xuất hiện.
Thẩm Di: [Cậu và Lương Văn Thức định khi nào thì kết hôn?]
Chung Du hoang mang, từ từ đánh ra một dấu hỏi chấm.
Thẩm Di: [Không có ý gì khác, chỉ muốn tặng quà cưới cho cậu thôi.]
Chung Du: [???]