Phong Kiêu nằm ở trên giường, đôi mắt hoa đào xinh đẹp, nhìn chằm chằm nữ nhân, anh không có chút nào lo lắng, anh không hề có ý bảo vệ bản thân.
Dám nói anh là ngưu lang, hiện tại để cho vật nhỏ này nếm thử, chút hậu quả.
Cùng lúc đó, b ầu không khí và tư thế mơ hồ trong phòng, trong nháy mắt bị mọi người ngoài cửa, nhìn thấy hết.
Bạch Ngọc Khiết nhìn, trong lòng vui vẻ, nhưng vẫn giả bộ hình dáng thánh thiện, vẻ mặt giả bộ kinh ngạc: "An Mộc, cô đang làm cái gì?".
Thanh âm vừa sắc bén vừa háo hức: "Cô, cô như thế nào lại có lỗi với anh Tử Khiêm?".
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, sắc mặt Phong Tử Khiêm trong nháy mắt xanh mét.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng người phụ nữ bên trong, tiến lên từng bước một, bắt đầu nói.
An Mộc trợn mắt lộn xộn, đại não lộn xộn với vận tốc ánh sáng, chưa tới ba giây, đôi mắt sáng lên.
Đưa lưng về phía đám người kia, cô nhìn vào chiếc quần trong trên tay, cúi đầu, tìm chỗ giấu tốt nhất.
Nghĩ về kế hoạch sau này, thứ này cũng không thể lộ ra đây.
An Mộc cắn răng một cái, đột nhiên cô nhét chiếc quần trong mỏng manh vào chiếc áo ngực!
Phong Kiêu xem toàn bộ cũng ngây ngẩn cả người!
Trong đôi mắt hoa đào mảnh mai, hiện lên tia khiếp người, khóe môi hiện lên ý cười tà mị, làm cho anh trông vô cùng thoải mái lại thần bí khó lường.
Hình như vật nhỏ nghĩ tới chủ ý gì đó, vậy nhìn xem, c ô sẽ làm thế nào để phá vỡ thế bế tắc này?
Tiếp tục, anh liền cười không nổi.
Bởi vì
Đột nhiên An Mộc nhào vào người anh, đem một nửa y phục còn lại kéo xuống cho anh, vừa hô to: "Tên trộm, chạy đi đâu! Nhà ngươi chạy trốn đi đâu!".
Khóe miệng Phong Kiêu, rút trong tích tắc.
Người đàn ông của thiên đường, trong vòng một ngày, được cùng một nữ nhân, đầu tiên là hiểu lầm thành tài xế, tiếp theo là hiểu lầm thành ngưu lang, hiện tại lại muốn nói anh là tên trộm?
Còn không tức giận, liền lại một tiếng "Xuy", anh vốn là xé rách áo sơ mi của mình, lại bị cô kéo mạnh xuống một lần nữa.
Đứng ở cửa, một đám khách bị Bach Ngọc Khiết lừa đi lên xem náo nhiệt, l úc này đây, từng người một nhìn mọi thứ trước mặt ngẩn người.
Này, đây là tình huống gì nào?
Mà hé miệng vả vào mồm, Phong Tử Khiêm đang định mở miệng, nhất thời cũng bị bức vào tình cảnh này, khiến cho hắn không hiểu.
Hắn nhíu mi, tiến lên từng bước, mở miệng nói: "An Mộc!".
Lúc này hình như An Mộc nghe được âm thanh phía sau, mờ mịt quay đầu lại, phía sau Phong Tử Khiêm đang nhìn đến, đôi mắt sáng lên, trong nháy mắt tủi thân tràn ngập trong đôi mắt hiện lên một tầng hơi nước: "Anh Tử Khiêm? Ô ô, anh Tử Khiêm, có một tên trộm!".
An Mộc từ trên giường nhảy xuống, dưới chân như nhũn ra, thiếu chút nữa té trên mặt đất, tiếp theo liền đánh về phía Phong Tử Khiêm.
Ánh mắt không ngừng biến hóa, m ột lời giải thích hoàn hảo của một cô gái đang vô cùng sợ hãi, cảm giác khi cô đang nhìn thấy bạch mã hoàng tử trong tâm trí.
Đây là biểu diễn kỹ xảo, những năm qua An Mộc vất vả tốn sức nghiên cứu gì đó.
Đoán trước bên trong, quả nhiên Phong Tử Khiêm tin.
Hắn nhăn mày lại, nghiêng sang một bên, né tránh tay của An Mộc, bĩu môi kiêu ngạo nhìn về phía giường, "Hắn là tên trộm?".
Rèm cửa phòng được kéo lại, thân hình người đàn ông cao to, vẫn nằm ở trên giường như trước, khuon mặt đúng lúc bị vây trong bóng tối, làm cho người ta không nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh.
An Mộc có chút chột dạ.
Có thể tưởng tượng đến biểu hiện vừa rồi của người đàn ông--
Lỡ như anh đem bí mật của cô nói ra thì làm sao bây giờ?
Cho nên cô chỉ có thể ra tay trước!
Nói anh là tên trộm, đem anh đuổi đi, về phần chuyện sự tình sau đó, nói sau!
Vì thế, An Mộc trở nên bối rối, điềm đạm đáng yêu trốn sau lưng Phong Tử Khiêm.