“Mày thấy chuyện đó còn quan trọng à? Kệ mẹ ai gõ thì dù sao cũng là
chúng ta có lợi kia. Vào đào mau.” Gã Hoàng mất kiên nhẫn quát: “Mày cứ
như cái thằng điên ấy, ở đó mà run với rẩy rồi sau này cạp cứt mà nuôi
vợ con mày ấy.”
“Đại ca nói chí phải. Cái thằng, đã nhát lại còn…” Hùng vừa ngẩng đầu lên vừa cười đểu cáng.
“Đại ca, anh, chẳng lẽ hai người không thấy sợ? Không quan trọng? Rõ ràng là kẻ gõ nhất định có mục đích là dụ dỗ chúng ta tới đây… Dù là người hay
ma quỷ đi nữa thì đều không ổn một chút nào…” Gã Dũng run kịch liệt hơn.
“Mày gõ chứ còn ai? Còn có thể là ai khác ngoài mày đã gõ??? Á À, mày đang
lừa tao đúng không? Mày muốn hù dọa tao phải không?” Gã Hoàng túm lấy cổ áo tên Dũng kia, lăm le quả đấm trên tay chỉ trực đấm vào mặt người đối diện.
“Thiệt tình…” Hùng lắc đầu, xẻng lại lia xuống, xới từng chút đất lên.
“Đại ca… Đại ca…” Gã kia sợ run người, lắc đầu loạn xạ.
“Đại cái gì mà đại? Tao hỏi lại, mày gõ đúng không?” Gã Hoàng trừng lớn hai mắt, trong đêm tối thêm phần man rợ.
“Em… em không biết… Em không biết….”
“Thế là con chó nào hả??? Chẳng lẽ là người đội mồ lên gõ chắc??? HẢ????” Gã gằn từng tiếng.
“Là tôi gõ.” Một giọng nói nhẹ nhàng của một cô gái vang lên trong đêm tĩnh mịch.
Gã Hùng ngừng tay đào xới, gã Hoàng kia kinh ngạc đến mức tay đơ cả lại,
còn gã Dũng kia, vừa quay ra nhìn liền xanh mét cả mặt lại.
Chẳng biết từ bao giờ, phía cuối ngôi mộ đã xuất hiện một cô gái vô cùng xinh đẹp, mặc bộ đồ ngủ phong phanh, tóc xõa ra, bay bay theo chiều gió. Chỉ là, ánh mắt của cô ta nhìn ba người họ dữ tợn vô cùng.
“Mày là ai?” Gã Hoàng buông tay đang túm cổ áo tên kia ra, nheo mắt nhìn cô gái đó.
“Là kẻ vừa gõ.” Cô gái đó cười mà như không, tựa hồ thập phần huyền bí.
“Mày đến đây có mục đích gì? Hay cũng là kẻ đào mộ trộm. Muốn hợp tác?” Gã
Hoàng nhìn cô gái đó, thầm tặc lưỡi một cái, ở đâu ra một cô em xinh như thiên thần thế này chứ?
Cô gái đó mỉm cười, hất mặt về phía trước: “Đàn em của ngài chạy hết cả rồi kìa. Như vậy sao hợp tác được?”
“Cái gì?” Gã Hoàng vội vã quay lại. Thấy hai thằng kia đang thi nhau chạ,
chạy xoắn cả quần lại. Chẳng biết từ lúc nào mà chuồn nhanh thế không
biết.
“Cái đám nhát gan…” Gã lầm bầm chửi rủa. Tự nhiên lại bỏ chạy hết ráo là sao???
Rồi gã quay sang, hề hề mấy tiếng với cô gái đó: "Kệ tụi nó đi, chúng ta hợp tác đào ngôi mộ này được chứ?"
“Ôi dào, anh bạn ơi, ngôi mộ này chả có gì đâu…Với cả, tôi cũng không có ý
định hợp tác đào mộ của chính mình. Chúng ta ra mộ khác được chứ?” Cô
gái đó bật cười lanh lảnh, giữa đêm vọng ra những âm thanh không thể
rùng rợn hơn.
Chân tóc gã dựng đứng lên, gã quay lại, mặt đã xanh đi: “Mộ… mộ của mày?”
Cô gái đó không đáp, chỉ lặng lẳng đứng đó và mỉm cười.
Gã nhìn lên tấm bia mộ, trên đó có một tấm ảnh thẻ nhỏ in khuôn mặt của
chủ nhân ngôi mộ. Hắn nhìn cô gái, rồi lại nhìn tấm ảnh thẻ, chân nhũn
ra…
giống quá ! giống nhau quá !... Thực sự là quá giống….
“Sao vậy? Không muốn hợp tác nữa sao?” Cô gái chầm chậm tiến tới.
“Ah…” Gã sụp người xuống, run lẩy bà lẩy bẩy, xua xua tay về phía cô gái: “Đừng… Đừng đến đây…. !!!”
“Hm? Tại sao?” Cô ta quả nhiên dừng lại thật, cười thật tươi.
“Tôi… tôi xin lỗi… Tôi xin lỗi… Tôi xin lỗi mà…” Gã sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu, không ngừng run rẩy.
“Xin lỗi? Sao có thể là lỗi của ông được, là tôi gọi lũ chuột cống các người tới đây mà…” Cô gái đó híp mắt lại, đầu hơi nghiêng sang một bên: “Mỗi
tội, trước khi đi thì lấp hộ tôi cái mộ lại được chứ, ông bạn?”
“Vâng, vâng…” Gã gật đầu như một cái máy, Lật đà lật đật đứng dậy. Loạng
choạng cầm cái xẻng, xới đất đổ lại nguyên như ban đầu. Chỉ là, do quá
run, xúc được mấy xẻng thì toàn tuột mất nên mãi một lúc lâu sau mới đắp lại xong.
Gã vứt vội cái xẻng xuống, rồi bỏ chạy thục mạng. Gặp quỷ rồi, lời đòn quả không ngoa mà.
Sau khi gã đi, cô gái nọ mới ngồi thụp xuống, nhẹ nhàng dùng tay chạm lên bức bia mộ, khuôn mặt đầy nét buồn bã, đau thương.
Một hồi lâu sau, mới từ từ trèo lên phần mộ, nằm lên đó, chân khép lại, hai tay đặt trước bụng, rồi mới từ từ nhắm mắt lại.
Cô ta đang ngủ à?
…
Lạnh quá ! Lạnh quá đi mất.
Chăn, chăn đâu rồi?
Phương Anh đưa tay quờ quạng xung quanh, sờ mãi chẳng thấy cái chăn đâu thì nhíu mày, ruốt cục thì cô đá nó đi đâu rồi đây?
Phương Anh từ từ mở mắt, vừa mở ra liền thấy một bầu trời đen kịt không một áng mây. Cô chớp mắt mấy lần, dần dần tỉnh ngủ hẳn.
Cô nhìn sang bên phải, thấy một đống mộ đập vào mắt, nhìn sang trái, cũng
một đống mộ khác. Sờ sờ dưới người mình, cô đang nằm trên cái gì thế
này? Sao lại thô ráp như đất ấy nhỉ?
“A.” Cô hét lên rồi trở mình, lăn đùng xuống đất.
Mông bị dập mạnh nên đau vô cùng. Nhưng dù đau đến mấy thì cũng không bằng nỗi sợ hãi đang dâng lên trong long cô vào lúc này.
Cái gì đây? Đây là nghĩa trang mà. Hơn nữa cái nghĩa trang này trông cũng quen quen.
Óa? Đừng nói nãy giờ cô nằm trên mộ người ta mà ngủ ngon lành nhé??? Sao lại thế...???
Đến đây, Phương Anh mới ngẩn ra, phải rồi..
Huhu, cái bệnh mộng du đáng sợ này. T_T
Cô lật đật bò dậy, xoa xoa cái mông, nhìn dáo dác tính tìm lối ra thì chợt để ý tới bia mộ mình vừa nằm lên: Nguyễn Quỳnh Trâm.
Oh? Mẹ Thùy ANh đây mà. Chúa ơi ! Sao lại thế này nhỉ???
Cô gãi gãi đầu, hình như phần mộ có vết ích đào bới thì phải… Nghĩ tới đây cô đột nhiên thấy rùng hết cả mình. Vội vã lướt đi không muốn nhìn lại
thêm lần nào nữa. Phương Anh cô không phải dạng nhát gan, nhưng trong
tình cảnh rợn da gà này thì cũng đúng là nên sợ một chút một phải.
Lòng vòng một hồi, cũng ra khỏi được nghĩa trang. Nhưng vì không có xu
nào trong người nên cô đành phải chịu rét mà chạy bộ về. May là còn nhớ
được đường đấy không thì chắc chết quá.
A! Thật là khổ mà. Chả lẽ từ lần sau lại khóa chân tay mình vào mấy cái cột giường cho khỏi đi lung tung???
May là cũng gần hôi, đi tầm nửa tiếng là về tới nhà ngay ấy mà.
Chỉ là cô thấy hơi lạ, sao cửa nhà lại không khóa thế này, chẳng lẽ “ai đó” tốt bụng tới mức biết cô mộng du mà mở cửa sẵn như thế này???
=_= Đời nào…… Chắc lúc cô mộng du quên khóa cửa rồi…
Phương Anh bước vào, lục tìm trong túi áo xem có chìa khóa không, quả nhiên là có thật. Cô khóa cửa lại, lên nhà.
Vốn dĩ cô định một bước thẳng lên tầng ba đi ngủ tiếp lại nghe thấy có
tiếng gì đó rất quái dị phát ra từ phía cuối hành lang tầng hai. Ấy
chẳng phải là phòng của Huyền Nhung sao?
Phương Anh tò mò, liền tiến tới ngần ngại không biết có nên mở cửa hay không?
Cô đứng im một hồi lâu rồi quyết định nhòm qua lỗ ổ khóa để ngó vào. Vì
phạm vi nhìn rất nhỏ hẹp nên cô không thể thấy gì khác ngoài nửa thân
dưới của cô ta đang ngồi trên giường, hai tay đưa lên, có vẻ là đang ôm
mặt khóc thì phải. Chẳng lẽ mấy âm thanh quái dị đấy là tiếng khóc của
cô ta? Mấy giờ rồi mà cổ mới về?? Mà sao lại không bật hẳn đèn lên mà
lại bật có mỗi cái đèn bàn nhỉ?
Tối quá ! Chả nhìn rõ gì cả. Liệu cô có nên bước vào hỏi thăm không?
Ấy mà, hình như cô ta đang nói gì thì phải. Phương Anh ghé sát tai vào, chăm chú lắng nghe:
“Ối đừng, đừng làm thế với bà ấy… Mẹ,… mẹ ơi… Tại sao? Tại sao mẹ lại làm thế… Ối mẹ ơi…. Chết rồi… Bà ấy chết rồi….”
“Không phải… Không thể nào… Mẹ, mẹ… Con đã nói là không muốn tới, bà ấy sẽ ám
con đấy mẹ ơi…. Mẹ…. Con đã nói bà ấy sẽ ám con mà… Huhu, bà ta chưa
chết… bà ta chưa chết..”
“Mẹ………. !!!! Đừng đánh con,
con biết rồi… Con xin lỗi ! Con xin lỗi mà… Bà ấy chết rồi, bà ấy chết
rồi…. Nhưng bà ấy ám con mẹ ơi… !!! Huhu.”
Phương Anh
nghi hoặc. Cô ta đang nói chuyện với ai thế? Mẹ ư? Bà Thiên Mỹ ngủ rồi
mà. Thế còn người đàn bà đã chết là ai? Liệu có phải là bà Quỳnh TRâm
không? Eo, sao nói ngày càng nhỏ đi thế này, chả nghe được cái gì nữa
cả. Ý, sao đã tắt đèn đi ngủ rồi à? Chẳng còn chút động tĩnh nào cả.
Hình như đã có chuyện gì đó xảy ra với Huyền Nhung thì phải… Liên quan tới bà Thiên Mỹ, bà Quỳnh Trâm? Thế thì có thể là gì???
Cô tưởng tượng ra đủ loại đáp án, cái nào cũng có phần mơ hồ không xác định được.
Có lẽ là Huyền Nhung biết gì đó, cô ta nhất định là biết gì đó… Mà nhất định là có liên quan tới bà QUynhf Trâm.
Chắc mai phải gặp cô ta nói chuyện mới được.
***
“Huyền Nhung, Huyền Nhung… Từ từ đã.” Thấy cô ta chuẩn bị lên xe đi làm, Phương Anh vội vã đuổi theo.
“Có chuyện gì?” Cô ta quay ra, không giấu giếm lạnh nhạt với cô.
“À, chỉ là tôi có chuyện muốn hỏi một chút ấy mà. Không biết cô có rảnh
không, chúng ta ra quán café đằng kia nói chuyện chút nhé?” Phương Anh
cười hì hì.
“Không rảnh.” Huyền Nhung trừng mắt với cô, rồi mở cửa xe ra, đang định ngồi vào thì đã bị Phương Anh cản lại.
“Từ từ đã nào. Tôi thực sự có chuyện rất quan trọng muốn hỏi mà.” Phương Anh dè dặt nói.
“Chuyện quan trọng là chuyện gì?” Cô ta nhướn mày.
“À à, chúng ta ra đằng kia nói được chứ?”
“Cô cứ nói xem cô định nói chuyện gì với trước coi, nếu hứng thú thì tôi sẽ nghe.”
“Nếu thế thì…” Phương Anh ngập ngừng: “Tôi muốn hỏi chút chuyện liên quan tới mẹ tôi.”
“Mẹ cô???” Huyền Nhung nhắc lại, giọng khẽ rít lên: “Hóa ra là do cô bày trò à???”
“Bày trò gì cơ…” Cô ngớ người.
Huyền Nhung tức đến run bần bật, ánh mắt cô ta nhìn cô như muốn giết người.
Huyền Nhung đóng sập cửa xe lại, nghiến răng với cô: “Thùy Anh, tôi phải nói với cô bao nhiêu lần nữa thì cô mới chịu hiểu…???”
“Hở? Hả?... Cô đang nói gì thế?” Cô ta làm sao thế này?
“Tôi đã bảo rồi, cái chết của mẹ cô tôi không biết gì cả, tôi chẳng biết gì
cả. Tại sao cô vẫn làm thế với tôi??? Cô muốn nghe tôi nói gì nào???
Muốn tôi tường thuật lại cái chết của mẹ cô sao?... Tại sao cô lại làm
thế với tôi???...” Cô ta ấn vào vai cô, khiến cô ngã dúi dụi ra sau.
“Cô biết là tôi sợ mà… Cô biết là tôi rất sợ mà vẫn làm thế sao? Cô thấy
bày trò hại tôi như thế thì cô thu được cái gì nào? Có được câu trả lời
mà cô vừa ý không?” Cô ta mở túi xách ra, vứt một tờ giấy nhàu nát về
phía cô: “Xem ra tôi chẳng cần phải đi kiểm tra nét chữ nữa rồi.
“Chắc từ nay về sau phải khóa cửa phòng lại thôi, thật đáng sợ.” Cô ta lạnh
lùng nói với cô rồi bước vào trong xe, đóng sập cửa lại.
p/s: Không liên quan nhưng có ai xem the remix 2016 không? :3