“Thì năm nào cũng vậy mà. Chúng ta không phải đã quá quen thuộc với việc con luôn trốn đi trước rồi sao?” Bà Thiên Mỹ đáp.
“Con… con ư?” Cô chỉ tay về phía mình, rồi khe khẽ liếc nhìn ra sau.
Thùy Anh gật đầu trấn an cô rồi buông tay người yêu ra, bước từng bước tiến
lên đứng song song với cô. Cô ta gập người chào bà Mỹ và ông Đức: “Cháu
chào cô chú ạ. Cháu là Phương Anh, bạn của Thùy Anh ạ. Kia là người yêu
của cháu- Quang Tuấn. Hôm nay được tới viếng mộ cùng gia đình và Thùy
Anh thật là vinh hạnh cho cháu !”
“Ừ. Chào cháu !” Sự xuất hiện của cô ta làm bà Thiên Mỹ có phần không thoải mái, gượng gạo chào lại.
Ông Vũ Minh Đức thì chỉ gật đầu coi như đáp lễ. Phương Anh gãi gãi đầu, còn chưa biết nói gì thì chợt thấy ông Đức cặm cụi cúi xuống nhổ cổ trên
phần mộ thì mới bừng tỉnh, luống cuống nói: “Bố để đấy con làm cho ạ.”
Thùy Anh thấy vậy thì giơ tay ngăn cô: “Cậu để đó mình làm!”
“À ừ…” Phương Anh gật đầu, hơi mất tự nhiên.
Thùy Anh tiến tới, ngồi xổm xuống bắt đầu nhổ cỏ. Huyền Nhung thấy vậy thì
cũng không dám chậm trễ, vội vã ngồi xuống nhổ cỏ theo: “Để con giúp nhổ cho nhanh ạ.” Quang Tuấn cũng nhanh nhẹn tiến tới phụ.
Bà THIÊN Mỹ rút chiếc khăn tay ra, ngồi xuống lau bia mộ thật sạch sẽ.
“Vậy… vậy con đi mua hương nhé? Con quên mua mất rồi.” Phương Anh vội vàng
kiếm cớ rời đi. Cô có cảm giác như mình đứng ở đây thành người thừa vậy.
Cô đặt bó hoa xuống mộ bà Quỳnh Trâm rồi xoay người rời đi.
…
Thùy Anh nhổ nhanh và sạch lắm, chứ chẳng chật vật như Huyền Nhung nãy giờ.
Ông Vũ Minh Đức ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cô. Càng nhìn, ông ta càng
cảm thấy lạ. Cái con bé này hình như đây là lần đầu gặp mặt, sao ông ta
thấy quen quen thế nào ấy.
Cái bộ dạng trầm tư mang nhiều suy nghĩ này giống hệt… À quên, hai đứa chúng nó là bạn thân mà, giống nhau cũng là bình thường.
“Cháu tên là Phương Anh hả?”
“Vâng.” Thùy Anh gật đầu, mỉm cười đáp lại.
“Cháu sống ở đâu nhỉ?”
“Dạ, cháu ở ngoài Hà Nội cơ ạ.”
“Ơ thế… sao cháu lại vào Nam?”
“À, cháu tham gia chương trình ‘Vua đầu bếp’, vòng tiếp theo tổ chức ở Nam
nên cháu phải vào thôi ạ. Trùng hợp lại vào đúng ngày giỗ của mẹ Thùy
Anh nên cháu tới viếng mộ cô ấy ạ.”
“Ra là thế… Ta đã
hiểu vì sao Thùy Anh lại chơi thân với cháu rồi.” Vũ Minh Đức gật đầu.
Ước mơ của Thùy Anh, chẳng phải là được tham gia chương trình “Vua đầu
bếp” đó sao.
“Cháu cố gắng đạt giải thật cao nhé !
Thùy Anh nó cũng muốn tham gia chương trình này từ lâu rồi. Nhưng con bé nhát lắm ! Nếu có gì cháu hãy giúp đỡ nó hộ chú !” Ông ấy nói liền một
hơi. Bộ dạng hào hứng lắm !
“Vâng ! Tất nhiên rồi ạ, cháu sẽ giúp đỡ bạn ấy nhiệt tình.” Thùy Anh cúi đầu thấp hơn, che đi đôi mắt đã ngân ngấn lệ.
Cô ta khịt khịt mũi, rồi hỏi tiếp: “À chú ơi ! Mẹ Thùy Anh đã mất như thế
nào vậy ạ? Cháu nhiều lần hỏi cô ấy mà cô ấy cũng không nói gì…”
“Mẹ Thùy Anh bị giết hại ở LA, Mỹ cháu ạ.”
“Sao cơ? Ai đã giết hại cô ấy ạ?” Thùy Anh nén đau thương trong lòng, gặng hỏi.
“Chú cũng không biết nữa… Suốt bao nhiêu năm qua vẫn không thể tìm thấy thủ
phạm dù cố gắng thế nào đi nữa… Vì vụ việc ấy mà con bé Thùy Anh bị trầm cảm suốt một thời gian dài…” Ông đau buồn đáp.
“Sao
chú không đi tìm? Không đi điều tra? Không cố gắng lật lại bản án để đi
tìm nguyên nhân vụ việc? Tại sao chú lại không làm?? Nếu chú làm, thì
Thùy Anh có bị trầm cảm không?” Thùy Anh mắt sắc như dao, phóng những
cái nhìn lạnh lùng về phía ông Vũ Minh Đức, cha đẻ của mình.
Môi cô run run...
Bao năm qua, cô luôn bị ảm ánh bởi cái chết của mẹ. Mẹ của cô, mẹ của cô
chưa bao giờ siêu thoát. Bà ấy vẫn vướng bận một nỗi thù trong lòng chưa thể nào hóa giải được. Vì sự oan ức thấu xương tủy ấy mà Bà ám lấy cô. Quấn lấy cô hằng đêm bằng những tiếng khóc tức tưởi đầy tủi nhục… Người mẹ bất hạnh của cô… Nếu cô có tiền, có quyền thế như cha, cô nhất định
sẽ lật lại bản án này và quyết tìm ra thủ phạm.
Cô
không tin. Chuyện này nhất định có uẩn khúc. Làm gì có chuyện cảnh sát
hai nước Việt - Mỹ hiệp lực điều tra mà mấy tháng trời không bắt nổi??
Vụ việc lớn thế cơ mà. Một phần vì mẹ cô là đại minh tinh nổi như cồn,
hai là vì cách thức giết người thật quá chừng dã man.
Nhưng ông ta thì sao? Thân là chồng, là cha. Vợ chết chưa bao lâu, đứa con
gái thì trầm cảm điên điên khùng khùng, lại còn đi cưới vợ mới, cùng với đứa con riêng chẳng biết chui từ đâu ra. Hóa ra là tình nhân hơn chục
năm nay, bọn họ còn lên giường với nhau từ lâu, bà ta lại lén lút sinh
nở Huyền Nhung, chờ tới ngày này thì đem ra sống chết đòi chịu trách
nghiệm.
Con cáo già. Tất cả là một lũ cáo già.
Cô không tin tưởng ai nữa. Cô có thân phận mới rồi, nhất định phải điều
tra lại vụ việc này. Cô sẽ trả thù cho mẹ, cô sẽ an ủi mẹ cô để mẹ có
thể bớt đau khổ mà sớm siêu thoát.
Thùy Anh cô chịu đủ dày vò rồi, cô đã nhịn quá lâu rồi…
Ông Vũ Minh Đức trầm ngâm nhìn Thùy Anh, cổ họng nghẹn lại. Cả đời ông
không bao giờ tin nổi Thùy Anh lại đem những chuyện như vậy ra tâm sự
hết một người khác… Mà khoan, đến cả cái ánh nhìn đầy thù hằn này cũng
rất giống nhau nữa.
“Cháu xin lỗi ! Cháu kích động quá !” Thùy Anh kìm nèn tức giận, miễn cường cười.
“Không, không sao… Cháu với Thùy Anh chơi thân bao lâu rồi?”
“Mới một tháng trở lại đây thôi ạ.”
“À…” Ông kinh ngạc thật sự. Một tháng? Vi diệu thế sao? Mới một tháng thôi
mà đủ thân tới mức tâm sự với nhau những chuyện như vậy? Đến thằng Kiệt- bạn trai cũ của nó, yêu nhau sống đi chết lại mấy năm trời nó còn chưa
bao giờ dám đem chuyện ấy ra tâm sự… Con bé Phương Anh này quả thật là
thàn thánh phương nào vậy???
Mộ đã được nhổ sạch cỏ,
Phương Anh cũng vừa kịp mua hương về. Thùy Anh lùi ra xa, lặng ngắm
Phường Anh nhập vai mình tất tả đốt hương đốt khói. Nhìn gia đình mình
cùng với cô con gái trên trời rơi xuống cùng nhau quỳ lạy trước mộ mẹ…
Cô ta siết chặt tay Quang Tuấn hơn, môi mím lại…
***
“Thỉnh thoảng tôi nhân danh bạn cô tới nhà chơi được chứ, Phương Anh.”
“Tùy cô. Nhà cô mà.” Phương Anh nhún vai.
“Ừ…” Thùy Anh gật đầu.
Hai người tản bộ trong vườn hoa, rồi ngồi xuống ghế đá ven hồ, mặc cho ánh
đỏ của mặt trời chiều hoàng hồn chùm lên người. Phương Anh cúi đầu nhìn
chằm chằm vào đôi dép hello kitty mình đang đi, rồi bỗng bật cười lanh
lảnh: “Thật ra, về việc chúng ta đổi xác ấy… Tôi nghĩ nó cũng không tệ
đâu. Nhờ có cô, tôi mới được hưởng một tháng dài ăn sung mặc sướng,
không phải nghĩ đến tiền nhà, tiền nước này nọ… Thôi thì, cũng cảm ơn…”
“Ừ thì tất nhiên. Làm gì có ai muốn trở lại khu tập thể xập xệ ấy đâu,
quanh năm chỉ ăn mì gói, chăn màn ẩm mốc, rồi thì chuột với gián chạy
như nhà chúng nó… Nói thật là lúc tìm ra phòng trọ của cô, tôi khiếp vía chả dám ở.” Thùy Anh ôm bụng cười nhớ lại.
“Thì thế…” Phương Anh nhếch môi. Chính vì thế, mà cô sinh ra cảm giác ỷ lại mất
rồi, bao nhiêu khát khao đổi lại xác theo thời gian trôi đi bằng hết…
“Sao hả? Động tâm rồi?” Thùy Anh gian xảo nhìn cô.
“Làm gì có chứ. Đổi xác vẫn phải đổi thôi…” Đấy mới là vật chất thôi mà cô
đã luyến tiếc thế rồi, nếu nảy sinh tình cảm với ai đó thì có lẽ cô cũng giống THùy Anh, chẳng bao giờ muốn trở lại nữa mất.
“Hm… Sống trong cơ thể tôi không thích à?”
“Không, cô nhiều bệnh chết lên được.”
“Tôi á? Bệnh á? Làm gì có.” Thùy Anh xua tay.
“Có mà… Bệnh mộng du ấy, nó hại tôi sống dở chết dở mấy lần. Mà cô không đi khám hay sao mà để nó phát tác mạnh thế? Tôi cũng không tùm thấy y bạ
của cô…”
“Có nhầm không? Trước đây tôi chưa bao giờ bị mộng du mà??” Thùy Anh cười cười.
“Có cô nhầm ấy. Tôi khẳng định là bệnh mộng du của cơ thể này đã ở mức nặng rồi, tức là phải bị lâu lắm rồi ấy…” Phương Anh nói.
“Đừng đùa chứ. Tôi thề tôi không bị, thật. Mà thôi, cô cứ thử đi khám xem.”
“Ừ… Tôi định mấy ngày nữa thì đi ấy mà…” Phương Anh gật đầu.
“ Nhưng Thùy Anh này, tôi biết là không nên nhắc lại nhưng mà… Tôi nghĩ
cô nên điều tra lại về vụ việc mẹ cô bị giết ở LA.” Phương Anh đắn đo
một hồi rồi quyết định nói ra.
“Sao cô lại bảo vậy?” Thùy Anh hỡ hững hỏi lại.
“Thì… Mới hôm qua thôi, tôi có lên mạng và đọc được bài báo kể lại mẹ cô bị
giết như thế nào… Tôi thấy có nhiều điểm rất phi logic…” Phương Anh hồi
tưởng lại.
“Thật ư? Phi logic như thế nào? À mà khoan, cô đọc bài báo ấy ở đâu?”
“Ủa? Chẳng lẽ cô không thấy lạ sao? Cô đứng ngay lề đường tận mắt quan sát
mẹ mình bị xé thành hai mảnh mà. Tôi tưởng cô phải biết chứ?”
“Thì cô cứ nói đ…” Thùy Anh mất kiên nhẫn nói. NÀO ngờ chưa dứt câu thì
trước mặt đột ngột xuất hiện một người con trai. Người đó kéo tay Phương Anh đứng dậy, lại còn nháy mắt với Thùy Anh cô: “Cho tôi mượn cô gái
xinh đẹp này một chút nhé !”
Thùy Anh gật gật đầu, rồi lo ngại nhìn sang Phương Anh. Chỉ thấy cô ấy nhìn chằm chằm anh chàng
đang cầm tay mình, ánh mắt hoàn toàn kinh ngạc.
“Cảm ơn." Anh ta cười tươi rồi kéo tay Phương Anh chạy mất hút.
"Ơ này....." Phương Anh còn chưa kịp tiêu hóa hết những gì vừa mới xảy ra, đã bị bắt phải chạy một đoạn dài đứt hơi
…
“Này, này, dừng lại… Dừng…” PhƯƠNG Anh sau một hồi dãy dụa thì cũng hất được
tay anh chàng lạ mặt ra. Dựa người vào tường thở dốc.
Cô quay lại, mắt trừng lên: “ Anh là ai??? Ruốt cục thì anh là ai hả?”
“Là ai thì cô theo tôi rồi khắc biết.” Anh ta túm tay cô, kéo sang quán café bên đường.
“Ơ, này, này…” Phương Anh mệt thở không ra hơi, đành mặc kệ anh ta lôi lôi
kéo kéo. Hình như anh ta cũng không hẳn là người xấu, trông cũng đạo
mạo, tử tế thế cơ mà.
Hai người chọn một bàn tít trong quán, gọi hai cốc nước cam nhưng cũng chẳng ai có tâm sự muốn uống nữa.
“Ruốt cục thì anh là ai??” Cô vuốt lại tóc, chỉnh trang quần áo xộc xệch trên người.
“Khoan hãy nói đến thân phận của tôi… Cô nhất định phải xem cái này đi đã…”
Anh ta chặn họng cô, rút từ trong cái balo đằng sau ra một con Iphone 6s màu vàng đồng thời thượng. Nhìn bộ dạng hình như là dân ưa chuộng Phượt thì phải.
“Xem cái gì cơ??’ Thùy Anh nhăn mày.
“Hơi… hơi ghê một chút nhưng nó liên quan tới cô nên cô nhất định phải xem…”
“Cái gì mới được??” Cô nhìn anh ta hí hoáy mở mà cảm thấy lo lắng.
“Xem thì chứ xem đi.” Nói rồi, anh ta chìa cái điện thoại đưa cho cô.
Phương Anh cầm lấy, nhìn vào. Cô vừa xem, mặt vừa nhăn lại rất khó coi.
Video vừa kết thúc, cô lập tức ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm vào anh chàng nọ: “Đây là cái gì?” giọng cô lạnh nhạt hẳn.