“Bố, bố về rồi ạ.” Cô và Huyền Nhung đồng loạt cúi đầu xuống, chào người đàn ông trước mặt.
“Mình, mình cuối cùng cũng về rồi.” Bà Thiên Mỹ toàn thân diện đồ đen tang tóc nhưng vẫn tôn lên được sự hoa lệ, quý phái không để đâu cho hết.
“Ừm.” Người này chính là Vũ Minh Đức, một doanh nhân rất máu mặt trong giới
làm ăn, tiền, quyền lực cái gì cũng có. Nghe có vẻ đáng sợ thế chứ người đó cũng chỉ là một người đàn ông trung niên vóc dáng cao lớn cùng với
khuôn mặt trông hơi xã hội đen chút thôi !
Nghe nói
ông ta rất ít khi ở nhà, quanh năm ngày tháng hầu như đều ở bên nước
ngoài lo công lo việc. Thỉnh thoảng mới về một hai lần thăm vợ con.
“Bố, bố có mua quà cho con không ạ?” Huyền Nhung hớn hở hỏi.
Vũ Minh Đức gật đầu: “Quần áo con muốn, còn trang sức nữa,… ở hết trong
cốp xe ấy.” Nói rồi ông ta chỉ về chiếc Limo đằng sau. Người phụ xe đang tất bật lôi hết túi xách, quà cáp bên trong ra. Tất cả đều là của Huyền Nhung ư?
“Còn con ạ?” Phương Anh hai mắt sáng rực.
“À ừ, sách nấu ăn con ưa thích đây, có chữ kí của siêu đầu bếp Alan rồi
nhé !” Ông ấy lôi trong túi xách ra một quyển sách dày cộp, đặt vào long bàn tay cô.
Nụ cười trên môi Phương Anh méo xệch lại, cô cố nặn ra nụ cười: “Dạ vâng… !!!”
Thùy Anh ngu ngốc, đòi cái gì không đòi lại đi đòi cái này ==’
Cả nhà 4 người ngồi quay quần trên bàn ăn. Thím Ba lần đầu gặp mặt ông
chủ, không dám chậm trễ bày thức ăn lên bàn. Ông Vũ Minh Đức liếc mắt
qua nhìn Phương Anh, rồi lại nhìn bà Thiên Mỹ: “Nhà mình thuê giúp việc
từ bao giờ thế?”
“Mới cách đây vài tuần thôi !” Bà Thiên Mỹ trả lời. Chưa bao giờ cô thấy bà ta dịu dàng như thế này.
“Ừm. Con làm cơm cúng cho mẹ chưa?” Ông bất ngờ quay sang hỏi cô.
“Dạ… ơ…” Phương Anh bị hỏi bất ngờ, lúng túng không biết trả lời sao.
“Tôi đã làm cơm cúng cho bà chủ rồi ạ.” Thím Ba nhanh nhẹn nói.
“Vậy sao?” Vũ Minh Đức có vẻ ngạc nhiên, rồi ông bật cười, lại hỏi cô: “Mọi
năm con đều tranh làm cơm cúng cho mẹ, không ngờ rồi cũng có ngày con để người khác làm cho bà ấy…” Nghe thật khó tin?
“Con…” Phương Anh đỏ mặt xấu hổ, có cảm giác như ông ấy nói mỉa cô hết thương mẹ rồi T_T
“Thôi nào. Ăn cơm thôi !” Bà Mỹ nói.
“Con mời bố mẹ ăn cơm ạ.” Cô và Huyền Nhung đồng thanh.
Vũ Minh Đức gắp cho Phương Anh và Huyền Nhung mỗi người một con tôm to. Phương Anh lý nhí cảm ơn rồi xắn tay áo lên bóc vỏ.
“Ấy, chị cứ để đấy em bóc cho.” Huyền Nhung nhanh nhẹn cướp con tôm trong
tay cô, lộ sạch vở rồi đem trở lại bát vô cùng nhanh: “Chị ăn đi ạ.”
Phương Anh chịu không nổi sự giả tạo đó, dùng đũa gắp con tôm lên miệng, vừa
nhai nhồm nhoàm vừa dồn nén sự tức giận vào trong đấy, cuối cùng thì
nuốt xuống. Bộ dạng rất khó coi và đặc biệt buồn cười.
Cả bàn ăn lạnh te, dồn hết mọi sự vào dáng vẻ ăn con tôm ngấu nghiến đó
của cô. Người ngạc nhiên nhất chính là ông Vũ Minh Đức. Từ bao giờ đứa
con gái dịu dàng, nhỏ nhẹ của ông lại biến thành thế này vậy???
Cô uống ngụm nước rồi mạnh mẽ đặt cốc xuống bàn, ngước đầu nhìn Huyền
Nhung ngồi đối diện, cười đến là tươi: “Cảm ơn em, em gái ! Tôm ngon
lắm, cũng chẳng mấy khi thấy em chăm ngoan thế này. Chị mà không ăn hết
thì tù tội cho em quá !”
Cô còn bổ sung thêm điệu cười hihi nghe rất chối tai. Mặt Huyền Nhung xám nghoét lại, ả chỉ biết cười khô khan.
Bà Thiên Mỹ vội gắp lia lịa đồ ăn vào bát cô: “Con ăn nhiều vào một chút, dạo gần đây dì thấy con xuống sắc quá !”
“Vâng, cứ mỗi lần nhớ lại mẹ con đã chết như thế nào thì con lại chẳng thể nuốt nổi một hạt cơm…” Phương Anh lạnh lùng nói.
Mặt bà Mỹ còn đen hơn Huyền Nhung: “Chuyện cũ rồi, con đừng nhắc lại nữa có lẽ bớt đau khổ hơn..." Cái này nghe thì tựa như an ủi, nhưng thực chất
lại là một câu cảnh báo có ý đe dọa. Rất tiếc, chỉ có Thùy Anh thật mới
có thể nghe ra hàm ý sâu xa ẩn trong ấy mà thôi !
“Chuyện cũ nhưng là câu chuyện chưa kếp thúc. Con sẽ chỉ cảm thấy đau khổ hơn
chừng nào còn chưa bắt được thủ phạm.” Phương Anh đáp, giọng cô nghe
nồng mùi thuốc súng: "Huống hồ gì không nhắc lại, con sợ mọi người sẽ
lãng quên."
Vũ Minh Đức nhìn chằm chằm vào cô, ông nén nụ cười trên môi lại, trầm ngâm mất một lúc. Bữa ăn tiếp tục, nhưng
toàn bộ quãng thời gian sau đó, cô chỉ cúi gầm mặt ăn cơm, cũng chẳng
buồn nói thêm gì nữa. Đơn giản chỉ là ăn và ăn.
Từ cái lúc cô biết bà Quỳnh Trâm chết thảm như thế nào, cô dường như thêm ghét mẹ con bà THiên Mỹ hơn. Dù cô biết chưa chắc họ là thủ phạm, nhưng cái
cách mà hai mẹ con nhà này đối xử với một người đã khuất nó quá thờ ơ.
Thậm chí hôm nay là ngày giỗ của người đó, bà Mỹ cũng chỉ chăm chăm dậy
sớm làm đẹp, chọn quần áo để thu hút chồng. Còn Huyền Nhung thì một lòng một dạ hướng tới đống quà cáp.
Thật đúng là…!!!
Nhưng ít nhất thì ông Vũ Minh Đức này còn có tình có nghĩa, ngày giỗ vợ vẫn
nhớ để trở về ăn giỗ. Nếu không phải ông ta trở về, hẳn là chả năm nào
giỗ được tử tế. Bởi vì chả ai ngoài Thùy Anh thực sự nhớ tới người mẹ
quá cố của mình. Cô ta thật đáng thương !
Huyền Nhung: “Bố, bố tính ở lại mấy ngày ạ?”
Vũ Minh Đức: “2 ngày.”
Thiên Mỹ: “Sao mình không ở lại lâu thêm chút nữa? Công việc gấp lắm sao mình?”
Vũ Minh Đức: “Ừ. Qua ngày giỗ mẹ Thùy Anh tôi sẽ đi luôn.”
Thiên Mỹ: “Vậy mình tháng về một hai lần được không? Bọn trẻ nó nhớ mình lắm
đấy. Mình cứ đi triền miên thế này, Thùy Anh nó sắp quên mặt cha nó rồi
kìa.”
Huyền Nhung: “Đúng đấy bố ạ.”
Vũ Minh Đức: “Tôi sẽ cố thu xếp xem sao.”
Huyền Nhung: “Thế lần này bố đi đâu ạ?”
Vũ Minh Đức: “Hàn Quốc.”
Huyền Nhung: “Oa~ Bố có thể mua cho con chữ kí của Exo được không ạ, còn cả
2NE1 nữa, BTS cũng được… Bố có thân quen với ai trong công ty giải trí
không? Bố có thể bảo nghệ sĩ của công ty đó chụp ảnh f.s (*) cho con
được không bố? …”
(*) F.s theo nghĩa phổ biến là chụp
ảnh cùng bảng thông điệp. Ý của Huyền Nhung là bảo mấy nghệ sĩ đó cầm
bảng tên cô ta và chụp ảnh ( tự sướng,...)
Ông còn
chưa kịp trả lời thì đã bị tiếng đập đũa xuống bàn cái rầm át mất,
Phương Anh bực tức đứng dậy: “Cô có nhất thiết phải nói tới những chủ đề đó trong ngày giỗ của mẹ tôi không? Từ hồi ngồi vào bàn tới giờ, tôi
thấy cô chỉ chăm chú ăn, làm màu bản thân và vòi vĩnh thôi ! Sống có
tình người chút đi chứ.”
Nói rồi, cô bực bội bỏ lên phòng: “Con xin phép ! Mọi người cứ ăn tiếp đi ạ.”
Sau khi chốt cửa, cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thùy Anh: [ Bố cô về rồi đấy, ông ấy mua sách cho cô này. ]
Tầm 5 phút sau mới thấy có tin nhắn hồi đáp: [ Thật không? Có phải quyển sách nấu ăn của Alan không? Có chữ kí không? ]
[ Có. ]
[ Tuyệt thật. Chiều nay cô rảnh không? ]
[ Sau khi đi viếng mộ mẹ cô xong thì rảnh. ]
[ Mấy giờ cô đi viếng mộ mẹ tôi? ]
[ 2h 30p chiều. ]
[Được. Bây giờ tôi với cô đi viếng mộ mẹ tôi trước được không? Cô đi với tôi nhé? ]
[ Tự đi đi ==’ Tôi không rảnh đâu. ]
[Đi mà, đi mà… Đi với tôi đi. ]
[ Tôi mệt lắm !]
[Đi mà…]
[…]
[Đi đi mà. ]
[…]
[Đi…]
[ Thôi được rồi ==’ Đi thì đi nhưng 30p thôi đấy. ]
[ Ok, cô thay đồ đi rồi xuống cửa chờ tôi. Nhớ mang theo quyển sách đấy nhé !]
[ Biết rồi. ]
Phương Anh thay quần áo, buộc tóc cao lên, cầm ví rồi xuống dưới cửa.
“Con xin phép ra ngoài một lát ạ.” Phương Anh nói to rồi xỏ chân vào giày, bước ra ngoài.
Qủa nhiên đã có một chiếc xe chờ sẵn trước cửa. Cửa kính hạ xuống, Thùy ANh ló mặt ra, hớn hở vẫy tay với cô: “Lên xe đi.”
Phương Anh nhanh nhẹn mở cửa sau, leo lên và yên vị. Chiếc xe dần dần lăn bánh.
Sau khi ổn định chỗ ngồi, cô mới chú ý tới anh chàng đang lái xe chở hai người các cô: “Đây là…?”
“Bạn trai tôi đấy.” Thùy Anh che miệng, khúc khích cười.
“Chào cô, rất vui được gặp cô. Tôi là Đặng Quang Tuấn” Anh ta quay mặt xuống, chào cô rồi lại quay lên tập trung lái xe.
“Chào… chào anh…” Phương Anh lúng túng gật đầu chào lại. Cô ngoắc tay với Thùy Anh, gọi cô ta quay xuống rồi ghé vào tai cổ thủ thỉ: “Anh ta có biết
bí mật của chúng ta không?”
“Có chứ. Vì điều đó nên anh ấy mới có hứng thú với tôi đấy.” Thùy Anh đáp lại.
Cô nghiến răng: “Chuyện đấy thì có gì hay ho mà cô đem ra làm cầu nối se duyên hả??”
“Thú vị mà.” Thùy Anh bật cười lanh lảnh.
Phương Anh dựa người vào ghế, xem đồng hồ trên điện thoại rồi quay lên hỏi Thùy Anh: “Mấy giờ thì tới nơi.”
“Tầm 15p nữa.”
“Ừm. À mà sách của cô này.” Phương Anh chợt nhớ ra, mở túi xách lấy quyển sách đó đưa cho Thùy Anh.
"Cảm ơn" Cô ta rối rít, nom có vẻ vui lắm!
Cô không hỏi gì thêm, chỉ lẳng lặng ngắm nghía xung quanh. Rồi cô bất giác nhìn về phía gương chiếu hậu trong xe. Cô thấy một khuôn mặt nam vô
cùng tuấn tú. Nói thực là anh chàng Đặng Quang Tuấn này đẹp trai thật,
gia cảnh thì không đến nỗi tệ. Nhưng mà… mà làm sao Thùy Anh câu được
con cá béo bở thế =_=??
Cô tò mò hỏi: “Hai người gặp nhau như thế nào vậy?”
“À… Haha !” Thùy Anh định trả lời mà nhớ lại hôm đấy thì không thể nhịn
được bật cười. Quang Tuấn cũng vậy. Không ai trong hai người họ trả lời
cô, mà chỉ ngồi cười như nắc nẻ.
“=_=?? Là sao?”
“À… Đợi tôi chút… Cười nốt đã…” Thùy Anh ôm miệng khúc khích.
“… =.=”
“À… Hôm đó… Hôm đó đó. Sau khi linh hồn cô bay đi thì tôi cũng đứng dậy bỏ
đi. Nhưng vấn đề là tôi không biết nhà cô ở đâu, lấy điện thoại ra, vô
danh bạ thì tôi thấy cô lưu số toàn những cái tên chả biết ai với ai như ‘Bà la sát’, ‘thầy phù thủy’, ‘Ngộ Không mắt lé’, rồi thì ‘Khỉ đầu
chó’,… Tôi bấm đại vào số của ‘gà không đầu’ và gọi, nào ngờ lại là kẻ
thù của cô thì phải. Tôi hỏi đường về nhà, thế là cô ta giả nhân giả
nghĩa hại tôi đi lòng vòng Hà Nội suốt đêm, đích đến lại là… bãi rác.
Tôi biết bị đùa, mệt quá thở không ra hơi nên ngồi thụp xuống khóc tu tu giữa đường.
May thay, lúc đó thì Tuấn xuất hiện, anh ấy đưa tôi về nhà anh ấy. Rồi còn nấu đồ ăn cho tôi nữa, còn cho tôi mượn nhà tắm,…”
“Thôi, thôi ==’” Cô ngán ngẩm lên tiếng. "Gà không đầu" chính là con mẹ phóng
viên cùng công ty mà cô rât ghét. Con nhỏ này chuyên đi bới móc đời tư
các ngôi sao để viết báo lá cải. Cô ngứa mắt với con nhỏ này lâu rồi,
nhưng vì là chung đội nên không thể không lưu số của cô ả được. Cô ta
xấu tính dữ dội !
“ Mà cô chưa lên giường với anh ta
đấy chứ?” Hai con người này... Mới gặp nhau đã về nhà, ròi tắm tiếc,...
đùa chứ ==' đừng có hại nhau à nha!
Mặt anh chàng bỗng chốc đỏ lên. Còn Thùy Anh thì lúng túng phân bua: “Không, không có…”
“Hai người chưa sờ mó gì nhau đấy chứ?”
“@@ Chưa…”
"Hôn chưa?"
"... Mới... chạm môi thôi !"
“Nên nhớ đấy là cơ thể của tôi nha, đừng có hành động vượt rào khi chúng ta còn chưa đổi xác đấy.” Cô lườm nguýt Thùy Anh.
“Rồi, rồi… À, đến nơi rồi kìa.” Thùy Anh bất giác chỉ tay về phía trước.
Cả ba cùng xuống xe. Quang Tuấn tiến tới, nắm lấy tay Thùy Anh, trao cho
cô ta ánh mắt tình cảm nồng đậm: “Em có lạnh không? Nghĩa trang này với
trong thành phố lạnh hơn nhiều đấy.”
“Không, em không sao. Em quen rồi.”
“Không sao gì chứ ! Tay em cóng cả vào rồi đây…” Nói rồi anh ta siết tay cô ấy mạnh hơn, đút vào trong túi áo mình. Hai quay ra nhìn nhau, tủm tỉm
cười.
=_= Chết tiệt, hai người các người còn coi bổn tiểu thư là người nữa không vậy? Ngưng sến dùm cái coi. Nổi hết cả da gà.
Nghĩ vậy chứ Phương Anh cũng không nỡ phá hỏng phút mặn nồng của đôi uyên
ương. Chỉ lẳng lặng đi theo sau hai người họ, tay ôm bó hoa cúc to sụ.
Dù sao thì, cô ta vui vẻ yêu đương lại thế này chẳng phải là rất tốt ư?
Hẳn là cô ta thực sự đã quên cái tên người yêu cũ kia rồi. Mà hơn tháng
rồi, cái thằng cha ấy cũng không có đến tìm cô. Quên là tốt, Thùy Anh ạ. Đàn ông bội bạc như thế giữ làm chó gì !
Nhưng mà nhanh thế sao? Mới một tháng thôi mà =.= Sao có thể dễ dàng quên đi người mà mình đã từng tự tử vì người đó chứ???
Cô nhún vai, rồi im lặng đi theo sau.
Chẳng ngờ đến được mộ của bà Quỳnh Trâm thì ba người- ông Vũ Minh Đức, Huyền
Nhung, bà Thiên Mỹ đã ở đó từ lúc nào. Phương Anh chen lên trước, đứng
hình khi thấy ba người họ. Cô lắp bắp: “Mọi… mọi người? Sao mọi người
lại ở đây vào giờ này?” Mới một giờ thôi mà.
Nhưng mà, sao trông Thùy Anh có vẻ không ngạc nhiên mấy nhỉ? Hay là cô ta đã biết trước rằng sẽ thế này rồi? Mặt hoàn toàn lạnh te luôn.
p/s: Nghe bài "Mình yêu từ bao giờ" của Miu Lê đi, hay lắm đó