Gần 4 giờ sáng mùa đông, trời vẫn hơi tôi tối và thực sự vô cùng lạnh.
Lúc cô tỉnh dậy, còn đang nằm trên mặt sàn lạnh giá như băng. Phương Anh
gắng mở mắt lắm mới mở được. Cô thấy hơi choáng váng một chút nhưng cũng không mấy sao.
Phương Anh ôm đầu, co chân lại.
Bệnh mộng du của cơ thể này ngày càng kì quái và nặng dần lên. Mỗi sáng thức dậy, cô đều thấy mình đã di chuyển tới một chỗ nào đó khác không phải
là cái giường êm ấm kia.
Điều đó càng kinh khủng hơn khi trời đã trở đông, lạnh chết mất.
Đã có hôm cô tỉnh dậy và thấy mình nằm giữ cầu thang, rồi ngủ trước cửa
phòng bà Mĩ, thậm chí là cả bàn bếp. Nhưng cũng có hôm cô tỉnh dậy và
thấy mình vẫn nguyên vẹn trên giường, như thể chưa từng có gì xảy ra. Đó là lý do khiến cô chần chừ đi khám.
Nhưng mấy nay, thực sự là không ổn nữa rồi.
Phương Anh cắn môi. May phước cô chỉ là sàn đất trong phòng, vẫn còn nghe thấy báo thức mà dậy, không thì… Thật khốn mà.
Phương Anh loạng choạng bước vào phòng vệ sinh. Thấy Méo đang nằm cuộn tròn trong bồn rửa mặt.
Phương Anh cười cười, tiến tới muốn vuốt ve bộ lông mềm mại của nó một chút,
đồng thời hỏi thực hiếu kì: “Sao em lại ngủ trong đây thế này?” Cô hơi
thắc mắc, với bốn cái chân ngắn ngủn của nó, làm sao leo lên cái bồn này được nhỉ?
Ai ngờ, cô còn chưa kịp chạm vào nó, đã bị cào cho ba sọc vào tay, kèm theo một tiếng kêu cực kì thô lỗ: “Méo !!!!!!!!”
Nó gào lên và lông dựng đứng, đôi mắt màu vàng nhìn cô cực kì dữ tợn.
Phương Anh bị nó dọa cho xanh cả mặt, người lui về sau ôm tay xuýt xoa. Sau
một hồi cô mới quát lên bực tức: “Mày làm sao thế hả???”
Méo tiếp tục gầm gừ nhìn cô không chút thiện cảm.
Phương Anh trừng mắt với nó: “Tao đã làm gì mày đâu chứ. Đồ khó ưa !” Cô tiến
tới dùng tay nhấc cổ nó lên thô bạo, vứt ra khỏi phòng vệ sinh, đóng cửa cái rầm.
Méo đứng ngoài vẫn không ngừng kêu gừ gừ hăm dọa cô.
Phương ANh không thèm quan tâm nữa, cô bóp kem đánh răng ra bàn chải, vừa định đưa lên miệng thì chợt để ý tới bàn tay mình có gì đó rất không đúng.
“hm?” Phương Anh đưa tay lên trước mặt để nhìn rõ hơn: “Cái này… cái này hình như là lông của Méo, sao lại nhiều thế nhỉ? Ý, tay này cũng có luôn
này.”
Lúc nãy cô chỉ túm cổ nó thôi mà, sao rụng nhiều vậy được.
Phương Anh nhìn nhìn rồi nhún vai, rửa sạch tay rồi mới đánh răng tiếp.
Cô khoác một chiếc áo lông to xụ rời khỏi nhà. Vì còn quá sớm nên không
thể đi taxi hay xe bus được, cô nghĩ là cô sẽ mượn tạm chiếc xe đạp điện cũ ở trong nhà kho vậy.
Phương Anh tiến vào gara, bên
trong ngập tràn những chiếc siêu xe hàng hiệu của mẹ con bà Mỹ, vô cùng
đắt đỏ, đủ màu sắc cũng như nhãn hiệu, và hình dáng thì thôi rồi, quá
trời đẹp. Cô lướt qua, đi sâu vào bên trong cùng của gara, chính là nhà
kho.
Dạo trước khi phải dọn cái gara này, cô tình cờ
phát hiện ra nhà kho. Cửa bị khóa rất chặt. Cô đã phải nài nỉ Huyền
Nhung mãi cô ta mới cho cô mượn. Và tất nhiên là cô đã lén đánh thêm một cái nữa. Vì cô rất tò mò, không hiểu vì lí do gì mà lại ngăn cấm cô vào nữa.
Trong cái nhà kho này có rất nhiều đồ dùng cũ,
hầu như là dành cho nữ giới như bàn trang điểm, tủ quần áo,… còn có cả
một tấm ảnh cưới to đùng nữa. Tất nhiên là cô có thể dễ dàng đoán ra đó
là bố mẹ Thùy Anh. Vì cô dâu xinh đẹp trên tấm ảnh đó giống hệt cô ta
mà.
Phương Anh thở dài. Người ta nói phụ nữ nhỏ nhen, ích kỷ cũng chẳng sai.
Bà Thiên Mỹ cũng thật quá đáng quá rồi, sao có thể làm thế với di vật của
một người đã khuất chứ? Còn Thùy Anh thì cũng quá nhu nhược, mẹ đẻ mình
bị đối xử như vậy cô ta vẫn nhịn được sao?
Cô nhún vai
chán nản, lôi chìa khóa trong túi ra mở cửa nhà kho. Bên trong vẫn còn
cái xe đạp điện cũ, còn cắm nguyên cả chìa khóa nữa kìa. Cô lấy đi tạm
vậy.
Phương Anh dắt xe ra khỏi cửa và đi tới nhà hàng Food’s Harry. Trời đã hửng sáng hơn một chút.
Nghe nói, nhà hàng này mở cửa từ 6 giờ sáng tới 11 giờ tối. Vậy thì Harry anh ta… muốn cho cô xem cái gì chứ?
Phương Anh dựng xe xuống, rồi bước sang bên kia đường xa thật xa để có thể
nhìn rõ toàn cảnh nhà hàng. Cửa đóng im ỉm, vậy thì thứ duy nhất có thể
thay đổi phải chăng là biển hiệu của cửa hàng?
Phải rồi, cái chữ “Food’s Harry” to bự làm bằng những chiếc đèn neon nhiều màu kia… Sao cô lại không để ý chứ?
Phương Anh tự cốc đầu mình một cái. Thường thì chiều tối người ta mới sáng
đèn, ai lại sáng đèn vào ban sang làm gì đâu. Thế mà hôm qua cô cứ đinh
ninh là ở trong cửa hàng ấy mà bỏ qua mất nó. giờ thì ngu thật rồi.
“Ax” Cô chán nản cất tiếng, gãi gãi đầu bối rối. Thôi thì bây giờ cũng sắp
sửa tới phút thứ 35 rồi, có lẽ, có lẽ… Biết đâu ấy mà…
Phương Anh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hàng chữ ấy và chờ đợi. 1% cũng
là hy vọng, và cô- một nhà báo tài năng, một công dân mẫu mực sẽ luôn
lạc quan trong mọi trường hợp.
“Fighting !” Cô nắm chặt tay lại, tự an ủi bản thân.
Và…
4:35… Cái biển nó… hoàn toàn không thay đổi một chút gì sất.
4:40 cô căng cả mắt ra cũng không thể thấy nó có chút thay đổi nào cả, thậm chí rung ring cũng không chứ đừng nói là sáng đèn.
4:50 Phương Anh suy sụp hoàn toàn, người nhũn ra tự động ngồi bệt xuống.
Cô co người lại, thở dài não nề.
Cô ngu ngốc, thật quá ngu ngốc rồi.
Tại sao lại thế chứ???
Phương Anh thấy mắt hơi nhòe đi. Haizza, cô lại bắt đầu muốn khóc một trận rồi. Cô hối hận chết mất.
Gía như bạn thân của cô là Doraemon thì tốt biết bao. Cô có thể mượn cậu ta cỗ máy thời gian đi quay ngược về thời điểm tối hôm qua.
Ax, nhưng bạn thân của cô chỉ có Diệp thôi ! Ít nhất là khi trong cái xác này. Với cả Doraemon làm gì có thật chứ.
Phương Anh cảm thấy mình bắt đầu điên rồi. Lần trước thì cô ước bụt, giờ ước Doraemon, không phải là quá trẻ thơ rồi đi???
Huhu! Nhưng chuyện đó thì quan trọng gì nữa. Đi tong cái gợi ý rồi. Cô "bật" khóc.
Phương Anh cố khóc mà mãi chả thấy lăn ra giọt nào thêm nữa. Lúc này, cô mới
thấy mình thật ngớ ngẩn làm sao. Chuyện này chả có gì đáng khóc cả.
Nói vậy thôi chứ Phương Anh vẫn thấy buồn lắm ! Cô ngẩng đầu lên lần nữa và nhìn sang bên kia đường.
“Ơ…” Sao lại có ông chú trung niên xuất hiện ở đây vào giờ này? Mà khoan,
ông ta đang loay hoay trên cái thang định làm gì đó với cái biển ấy.
Ý? Không phải là ăn trộm đèn đấy chứ?
Chúa ơi ! Cái thời đại ngày nay nghèo nàn quá rồi. Đến mấy cái đèn rẻ bèo mà còn có người vác thang đi trộm thì thật quá sức tưởng tượng mà.
“Ya!” Phương Anh hùng dũng đứng dậy, tiến lên phía trước. Cô đứng dưới chân
cái thang và chỉ tay về phía người đàn ông kia, cao giọng: “Này chú ơi ! Chú có muốn ăn trộm thì phải trộm cái gì đắt đỏ một chút chứ ! Đằng nào thì cũng bị bắt mà. Phải tiêu cho sướng chứ?”
Người đàn ông nọ quay ra, tay vẫn còn đang cầm một cái đèn vừa tháo nhìn cô đầy ngây ngô: “Hả?”
Phương Anh liếc mắt sang cái túi ni long ông ta vẫn đeo trên tay nãy giờ, hoàn toàn có thể nhận ra đầy một túi đó toàn là bóng đèn mà thôi ! Vì hơn
phân nửa số bóng đèn trên chữ”F” gần như đã biến mất.
Cô cong môi, mày hơi trùng xuống, tay chỉ chỉ về phía tấm biển: “Biết ngay mà. Chú lấy của người ta làm gì chứ? Có lấy đầy hai, ba túi bán đi cũng chưa chắc đã được một triệu đâu ạ.”
“Sao? Cháu đang nói cái gì thế?” Người đàn ông nghi hoặc hỏi lại.
“Trời ! Chú ơi ! Ăn trộm cái đó thì đáng bao nhiêu chứ? Thiệt tình, chú phải
biết là thứ ít giá trị lắm người ta mới dám để ở ngoài cả đêm mà.”
Chú ấy vừa nghe xong thì cười rung cả hàm râu bên dưới cằm: “Chú nghĩ là
cháu hiểu nhầm rồi. Mấy cái bóng này đều đã hỏng rồi, chú chỉ là nhân
công người ta thêu tới tháo gỡ và thay mới thôi !”
“Hở?” Cô nghi hoặc kêu lên: “Chú nói dối đi? Có ai đi làm việc vào giờ này đâu. Thậm chí cửa hàng còn chưa mở cửa nữa.”
“Thì đó mới là vấn đề đó cháu. Chủ cửa hàng này nói rằng không thay trước khi mở cửa thì sẽ không trả phí đâu.”
“Tại sao chứ?”
“Vì nếu chú làm việc lúc mở cửa sẽ chắn lối ra vào và gây phiền toái cho khách, cậu ta nói vậy đó.”
“Ahhhhh…..” Phương Anh ngẩn tò te, nhà tư bản xấu xa Trần Minh Quân là bạn của
Harry mà, cô nghĩ điều này, chắc đúng rồi. Cô lúng túng cúi đầu tạ tội:
“Cháu xin lỗi ạ.”
“Hừm, không sao đâu.” Chú công nhân cười xòa.
“Dạ !...” Phương Anh ái ngại gật đầu.
“Cháu tới đây sớm thế này để tranh chỗ hả?”
“Dạ?... À vâng !”
“Haha, biết ngay mà. Thứ 7 này có đợt giảm giá hàng tuần, đồ ăn rẻ hơn khá
nhiều đấy. Xem ra cháu đúng là một fan hâm mộ trung thành nhỉ?” Chú công nhân tháo hết bóng đèn của của chữ “f” thì buộc túi ni long lại, xuống
thang vứt ở một góc rồi lấy túi mới lên gỡ tiếp chữ “o” đầu tiên.
Phương Anh không đáp, chỉ tò mò hỏi: “Chú phải thay hết số bóng đèn này sao?”
“Không, chỉ thay chữ ‘f’ ‘o’ ‘h’ ‘a’ thôi cháu !”
Foha? Phương Anh lầm bầm rồi ngẩng đầu lên hỏi tiếp: “Tại sao thế ạ? Chúng không cháy đồng loạt sao?”
“Không cháu. Chiều hôm qua 4 chữ này không sáng đèn được nên họ gọi cho chú tới sửa.”
“hm? Lúc mấy giờ ạ?”
“Tầm 4 rưỡi 5 giờ gì đó.”
Phương Anh mở to mắt, kinh ngạc hỏi lại: “Chú nói là những chữ gì cơ?”
“F-O-H-A”
“Ồ ồ, cháu, cháu xin phép đi trước.” Phương Anh nghe xong, vội vã rời đi.
Để lại cho chú công nhân một dấu hỏi to đùng: "Ơ này..."
Thấy cô đã đi xa rồi, ông ta chỉ biết gãi gãi đầu ngây ngô: “Không phải con
bé này tới tranh chỗ sao? Hay là nghe xong thấy nhà hàng này xập xệ quá
nên thôi?...Hơ… Mong rằng họ sẽ không trừ tiền vì bản chất thật thà của
mình. Hic!”
***
Phương Anh phóng xe về, sau khi cất gọn gàng trong kho, cô vội vàng lên gác mở laptop.
Cô nhập tìm kiếm trên Google: “Foha.”
Kết quả đã quá rõ ràng: www.Foha.com là một trang báo nước ngoài, cụ thể là nước Anh.
Cô biết ngay mà. Trước đây cô đã từng xem qua trang báo điện tử này rồi.
Foha viết tắt của “Food Happy.”Là một trang báo chuyên về ẩm thực.
Haha, xem ra cô ăn may rồi.
Trang chủ vừa load, Phương Anh lập tức kinh ngạc cấp độ 2.
Bởi vì hình ảnh bà Jayevi đập ngay vào mắt cô, chình ình giữa trang chủ.
Phương Anh há hốc nhìn vào, cảm giác như không thể tin được.
Ủa?
Cái này thì có gì đáng ngạc nhiên? Bà jayevi chẳng phải là đầu bếp sao? Còn đây là báo ẩm thực mà. Thế thì lạ gì chứ?
Phương Anh ngẩn ra rồi gật gật đầu, tỏ ý đúng là thế rồi.
Xem ra bà Jayevi rất nổi tiếng. Bên cạnh còn có tiêu đề bằng tiếng anh: “Journalist Jayevi shared about Vietnam cuisine"
Nữ nhà báo Jayevi chia sẻ về ẩm thực Việt Nam?
Hơ… Nhà báo? Không đùa chứ??? Hay là cô nhìn nhầm rồi.