“Thật là giảo hoạt.” Huyền Nhung mỉa mai: “Bằng chứng nữa ư? Có cần
đem cái chìa khóa, hộp đựng trứng cá, cửa kho đi kiểm tra dấu vân tay
không nhỉ?”
Phương Anh lạnh lùng cười: “Nếu cô muốn.
Vì chắc chắn trên đó không chỉ có mình dấu vân tay của tôi thôi đâu.” Cô ta ngu chắc? Những thứ ấy đã có biết bao nhiêu người sờ vào rồi ấy chứ. Nguyên cái cửa kho đã hơn chục cái dấu vân tay rồi.
Huyền Nhung tức giận, lừ mắt với cô: “Ruốt cục thì mày muốn cái gì???”
Phương Anh âm thầm cười đắc thắng. Cô biết ngay mà, cái trò bẩn thỉu này… có phải là motif quá quen rồi không?
“Chi bằng…” Bà Dung lên tiếng, phóng ánh mắt sắc lạnh như dao về phía cô: “Chúng ta xem băng ghi hình camera.”
“Camera?” Huyền Nhung kinh ngạc kêu lên, theo phản xạ ngó nghiêng khắp nơi: “Ở chỗ nào mới được?”
Cả gian phòng vang vọng những tiếng ồ thích thú. Họ đang thi nhau suy đoán xem ruốt cục thì cô có làm hay không, và cô đúng, hay Huyền Nhung đúng.
“Từ sau khi xảy ra sự việc mất trộm, chúng tôi đã phối hợp với tổng giám
đốc cài đặt những chiếc camera tí hon xung quanh phòng nhằm bắt được ăn
trộm. Cô có muốn xem không, Thùy Anh?” Bà Dung hỏi cô, cao ngạo đến lạ
lùng.
“Được thôi !” Cô không nghĩ nhiều, lập tức trả lời ngay.
Huyền Nhung im lặng.
Tiếp sau ấy, bà Dung dẫn cô và cả cô ta đi lên tầng, gây ra vụ tắc
nghẽn ở cầu thang máy vô cùng nghiêm trọng. Nhiều nhân viên hiếu kì đã
không ngại chạy thục mạng trên cầu thang bộ để có vị trí đẹp xem diễn
biến tiếp theo.
Tầng 10.
Bên ngoài
phòng giám đốc Bảo Vệ vô cùng hỗn loạn. Người tới xem thi nhau giành trỗ cạnh cửa sổ để nhòm vào. Còn bên trong, căng thẳng đến phát sợ. Chỉ duy nhất có bốn người: Bà Dung, Huyền Nhung, cô và một ông giám đốc già nua khác. Không khí trùng xuống âm độ.
Bà Dung đưa một chiếc USB cho giám đốc Bảo Vệ và nói: “Tôi đã cho copy toàn bộ vào đây. Mau bật lên đi.!”
Người giám đốc nọ vội vàng cắm vào cây máy tính, không một chút chậm trễ. Chỉ sau vài cú click chuột. Màn hình máy tính đã được chia thành 4 ô nhỏ,
quay các góc trong khu bếp.
Thời điểm bắt đầu quay là 7:00 sáng. Tất cả đều nín thở dán mắt vào màn hình. Thỉnh thoảng lại có tiếng bà Dung vang lên: “Tua đi.”
Nói hai người các
cô căng thẳng thì hơi thiếu, bà Dung cũng vô cùng căng thẳng. Camera mới được bà ta lắp vào sáng nay, mong rằng nó hoạt động tốt để làm rõ vụ
việc.
Bà Dung theo hướng dẫn cho cô bấy lâu. Bà hiểu
rằng cô là một người tốt, chăm chỉ, tuy rằng hơi hậu đậu nhưng rất biết
phải trái. Bà luôn mong rằng cô sẽ không làm ra cái chuyện như vậy.
Còn Huyền Nhung đối với bà mà nói ấn tượng ban đầu vô cùng tệ. Một cô thư kí xinh đẹp nhưng chảnh chọe, lại hay đành hanh.
Nhưng suy cho cùng thì dù là ai sai đi nữa, bà vẫn sẽ công bằng xử phạt.
Riêng Phương Anh, tâm trạng cô lúc này tuy hơi rối nhưng vẫn bình tĩnh chán.
Cô biết, cô không làm gì sai trái cái, vậy nên sẽ chẳng có ai buộc tội
được cô đâu. Ông trời sẽ không ác tới mức chơi khăm người tốt đâu nhỉ?
Thấy cô làm việc liên tục suốt hai tiếng không có chút giấu hiệu khả nghi
nào, Huyền Nhung bắt đầu lo lắng rồi lầm bầm như bị điên: “Chắc chắn là
cắt, cắt … Chỉ có thể là cắt.”
Thế quái nào lại lọt được vào tai Phương Anh, cô cười mỉa, nghĩ thầm tròng lòng: “Cắt cái c*(*) nhà cô ấy.”
(*) c* nguyên văn là cc :3 cái này là một câu chửi tục, muốn nghĩ theo nghĩa nào cũng được.
Băng ghi hình đã được tua tới 12:00, cảnh mọi người bắt đầu lục đục thay đồ
đi ngủ. Suốt từ
Bóng cô kéo tay Hương đi vào phòng nghỉ, cười nói rất vui vẻ khuất dần sau
camera. Trên màn hình chỉ còn lác đác vài người, rồi cũng tuần tự đi ngủ hết. Tầm 12:30 thì Oanh ra khỏi kho, cô ta nhanh nhẹn khóa cửa lại rồi
cất chìa khóa cần thận vào ống tay áo, một lát sau thì đi vào phòng bên
cạnh phòng nghỉ cho nhân viên.
Tưởng chừng mình thắng tới nơi rồi, Phương Anh… À không, tất cả đều ngẩn người ra khi thấy cô rời khỏi phòng nghỉ lúc 12:36.
Phương Anh lắc đầu nguầy nguậy: “Không, không thể nào …!” Cô thì thầm nhỏ và bắt đầu cuống lên.
Bên cạnh, Huyền Nhung không khỏi giương lên nụ cười đắc ý: “Xem mày chối cãi đi đâu… Haha!” Cổ nghĩ.
Lòng bà Dung thầm thấy thật bất an.
Bóng cô mặc bộ áo len xám và quần bò không lẫn đi đâu được bắt đầu di chuyển vô cùng nhanh nhẹn, tuồn sang bên phòng của Oanh. Cô đứng ở cửa rất lâu rồi mới bước vào trong.
Vì quay từ trên cao nên chỉ thấp thoáng thấy chút mặt mờ mờ, nhưng cô vẫn có thể nhận ra chính mình, không sai vào đâu cả.
Phương ANh cố gắng trấn an mình, cười đến là gượng gạo: “Cái băng này có vấn đề… Nhất định là có vấn đề.”
“Có hay không thì cứ xem hết đi.” Huyền Nhung cười tự đắc, mặt vênh lên.
Trên màn hình đã bị tua tới 12:42, cô ra khỏi phòng, lao nhanh về phía nhà
kho, dung chìa khóa mở cửa. Một lát sau trở ra, trên tay cần hộp gì đó
đi ra khỏi khu bếp. Phóng to lên mới biết là trứng cá muối.
Băng ghi hình bị ấn tạm dừng. Phương Anh như bị giáng một cái tát vào mặt,
cô ngã xuống nền đất trong sự run rẩy, chỉ biết lầm bầm: “Đó không phải tôi… tôi thề không phải tôi…”
Cô lắp bắp. Bà Dung
hoàn toàn thất vọng. Còn Huyền Nhung thì chợt cười vang, vô cùng vui vẻ: “Tao biết ngay mà Thùy Anh… Haha ! Xem mày còn dám chối nữa không?”
“Cô…” Phương Anh sôi máu, đứng bật dậy túm lấy cổ áo Huyền Nhung, hét lên:
“Cô làm phải không? CÔ ĐÃ LÀM ! CÔ NÓI ĐI, CÔ LÀM GÌ CÁI BĂNG GHI HÌNH
RỒI? CÔ CẮT GHÉP SỬA CHỮA LÚC NÀO HẢ? HẢ?”
“Mày… mày bị điên à?” Huyền Nhung bị bộ dạng như sư tử cái của cô làm cho sợ hãi, giọng nói lí nhí đi hẳn.
Ông giám đốc vội vàng đứng dậy, tách hai người các cô ra. Phương Anh yếu
thế, bị ông ta đẩy lùi về phía sau, hốc mắt đã sớm đỏ hoe: “Sao cô có
thể làm như thế hả Huyền Nhung? …”
“Tao đã làm cái gì chứ?” Huyền Nhung trừng mắt, xửng cồ lên với cô: “Đừng có xàm ngôn nữa.”
Phương Anh giọt ngắn giọt dài, cô chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này: “Tôi đã nói là tôi không làm…”
Hình ảnh cô mở khóa nhà kho, lấy hộp trứng cá chạy đi cứ hiện hữu mãi trong
đầu. Nó đang hút đi chút bình tĩnh cuối cùng của cô. Cô không tin! Người đó không phải cô! Nhất định không phải cô!
“Đủ rồi !” Bà Dung quát lên, đứng chắn trước mặt cô: “Chứng cứ rành rành như kia, cô còn muốn phản biện cái gì nữa???”
Phương Anh bỗng chốc quỳ rạp xuống, à không, cô đứng không nổi nữa rồi. Phương Anh nắm lấy tay bà ta, khóc ròng rã: “Xin hãy tin cháu… Nhất định là nó đã bị sửa… Không phải cháu làm… Hức.”
Ông giám đốc
nãy giờ cũng lên tiếng, giọng run run: “Này cô ơi ! Tôi xem rất nhiều
băng ghi hình camera rồi, tôi xin đảm bảo với cô rằng cái video này là
hàng thật… Nếu cô không tin, tôi có thể cho gọi năm chú chuyên phụ trách quản lý camera cả tòa nhà ra kiểm chứng…"
Phương ANh
như nghe thấy sét bên tai, mắt nhòe đi và tay buông thõng xuống: “Không
phải tôi làm… Đó không phải là tôi… Huhu !” Cô lắc đầu vô thức.
Phương Anh chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như thế này. Dõ dàng cô không làm, cô nhất định không làm, mà sao lại….
“Xin hãy tin tôi… Tôi không làm thật mà…” Phương Anh ôm đầu, co người lại.
Bà Dung thở dài trong sự cay đắng…
Bên ngoài, bọn họ nhìn vậy cũng có thể đoán ra kết quả được rồi.
“Tưởng cô ta tốt đẹp thế nào… Ai ngờ…” Có tiếng bĩu môi dè bỉu đầy châm biếm vang lên.
***
Cùng lúc đó, ở một nơi khác cũng có một nhóm người đang xem đoạn băng ấy...
“Dừng đi.” Trần Minh Quân kêu lên, mặt mày xây xẩm.
Bên cạnh hắn, Harry đang vô cùng đăm chiêu suy nghĩ, mãi một hồi mới lên tiếng: “unbelievable…” [ Thật không thể ngờ được…]
Riêng Khoa Trình thì lại cảm thấy hết sức buồn cười, nói bằng giọng điệu giễu cợt: “ Xem ra câu nói ‘lòng dạ đàn bà sâu như đáy biển’ quả nhiên không sai… Trông cái bản mặt ngây thơ vậy mà thế đấy.” Ánh mắt anh ta liếc
sang chiếc iPhone 8 trên tay, màn hình vẫn còn hiển thị bức hình chụp
một cô gái có nụ cười rất mê hồn.
“Mày chắc chắn là cái băng này không qua chỉnh sửa?” Trần Minh Quân hỏi.
Khoa Trình quay sang, ánh mắt thờ ơ: “Sao? Lo cho cô ta thế cơ à?”
“Tao hỏi gì thì mày trả lời nấy đi.” Hắn khó chịu.
“Không hề !” Khoa Trình thật thà lắc đầu, chẹp chẹp lưỡi: “Tao đem danh dự của tao ra để đảm bảo với mày nó không có qua chỉnh sửa… Mỗi tội…”
“Mỗi tội cái gì?”
“Mỗi tội là hình như độ phân giải của camera bị giảm sút hay sao ấy…” Trình đăm chiêu nhìn vào màn hình máy tính.
“Tao thấy net mà.” Hary cười cười.
“Không.” Khoa Trình lắc đầu: “Tao chắc chắn là chất lượng hình ảnh cuộn băng này có giảm đi chút ít mặc dù vẫn rất net. Hàng mới nhập khẩu đấy, tao cưng nó còn hơn cưng vàng, tất nhiên là phải biết chất lượng hình ảnh của nó như thế nào mà…”
“Tức là có qua chỉnh sửa?” Trần Minh Quân nhổm dậy, vẻ mặt đầy hi vọng.
“Cái thằng bệnh này !” Khoa Trình chán nản gắt: “Không hề qua chỉnh sửa một
chút nào. Camera đứng top thế giới đấy cha ! Nếu có hacker tác động vào
thì nó sẽ sập nguồn hết hoặc là mất hết dữ liệu đã quay !”
“Thì có thể là có kẻ lén lấy trộm đoạn băng đã quay…” Harry đặt ra giả thuyết.
“Càng không thể ! Vì con chip quay lén rất nhỏ, tất cả những hình ảnh nó thu
được sẽ truyền về máy chủ theo song. Muốn lấy thì 1 là hack bẻ đường
truyền sóng và 2 là hack máy chủ. Rất tiếc là tao đã nói rồi,
không-hack-được.” Khoa Trình giảng giải.
“Vậy tại sao độ phân giải lại giảm?” Trần Minh Quân nghi hoặc, nhăn chặt hàng lông mày rậm.
“Tao không biết nữa… Có thể là sóng bị nhiễu… À không, tao kiểm tra con chip rồi. Nó vô cùng bình thường luôn ! Thậm chí còn quay thử lại nữa. Đây
chúng mày xem, hai hình ảnh cắt từ hai băng khác nhau đó…” Khoa Trình gõ lạch cạch trên bàn phím.
“Nhìn kĩ thì đúng là tấm chụp ở khu bếp nhiễu hơn thật.” Harry gật gù.
“Tại sao nó lại bị vậy nhỉ? Không có tín hiệu bị hack hiếc gì cả á.” Khoa TRình nhìn chằm chằm trên màn hình, vã mồ hôi.
Trần Minh Quân không giấu nổi sự thất vọng, thở dài: “Mày chắc chắn là nó không bị chỉnh sửa?”
“Chắc 1 tỷ % >.
“Tao không nghĩ Thùy Anh lại như vậy đâu…” Harry nhún vai.
“Đã bảo rồi, con gái vô cùng đáng sợ luôn.” Khoa Trình bĩu môi rồi quay
sang nói với Trần Minh Quân: “Mày có tính đuổi việc cô ta không?”
“Đuổi gì mà đuổi.” Harry ngắt lời, vỗ vỗ lên vai Khoa Trình: “Cậu ấm đây kiểu gì chả rút tiền ra đền bù chô trứng cá ~”
“Ô mô ! Những con người si tình thật đáng sợ.” Khoa TRình kêu lên thật hài hước. Rồi cả hai cùng bật cười mà không để ý tới khuôn mặt đã sớm đen
xì lại của Trần Minh Quân.