Nó luyện tập miệt mài, không chút ngừng nghỉ. Một phần, nó muốn quên
đi m ọi muộn phiền trong lòng mình và cũng một phần để chuẩn bị cho
những gì mà nó sắp sửa phải đối mặt.
Nó nằm dài trên mặt đất, hai tay vòng ra sau ôm lấy đầu, ánh mắt nhìn lên bầu trời xanh thẳm cùng những đám mây hờ hững trôi đi.
Thời gian qua, nó thực sự đã rất cố gắng. Nó đã nâng cấp được nhiều
phép thuật, sáng tạo thêm được vài phép thuật mới cho riêng mình và cũng đã tự do hóa giải cũng như đặt lại phong ấn mà ngày trước cha mẹ nó đã
dùng để phong ấn sức mạnh thực sự của nó.
Thế nhưng, mọi việc không hề suôn sẻ như vậy. Tuy đã rất cố gắng
nhưng nó vẫn chưa thể hoàn toàn điều khiển được sức mạnh thực sự của
mình. Nó biết sức mạnh này rất quan trọng cho cuộc chiến sắp tới của nó
nhưng sức mạnh này lại vượt qua tầm kiểm soát của nó, nó chỉ có thể sử
dụng một phần trong lượng sức mạnh đó. Giới hạn mà nó có thể chịu được
là một nửa sức mạnh này.
Nó lặng lẽ buông tiếng thở dài. Nó tự hỏi liệu với khả năng đó của
mình, nó có thể chống lại nổi sức mạnh của Gurena cùng toàn thể lực
lượng phù thủy hắc ám của bà ta hay không???
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì cũng đã đến lúc nó phải đối mặt
rồi. Nó không thể thấy khó mà lui, bỏ mặt sự sống chết của mẹ nó được.
Cái ngày định mệnh đã rất gần kề, nó ngồi nhổm dậy, phủi bụi trên bộ đầm tím, vuốt nhẹ lại mái tóc, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời:
– Mẹ à, hãy chờ con. Con nhất định cứu được mẹ.
Nó mỉm cười tự nhủ rồi quay sang gọi lớn:
– Bé Pi à, đến lúc chúng ta trở về rồi.
Bé Pi sau một tuần vất vả tìm kiếm cuối cùng cũng tìm được nơi trú ẩn thực sự của Gurena. Ngay lập tức, bé Pi trở về báo cho nó biết rồi ở
lại cùng nó, chứng kiến nó miệt mài luyện tập như thế nào.
Bé Pi đang bay lượn dạo chơi cùng với những cành cây, nghe tiếng nó
gọi thì vội vã bỏ qua tất cả thú vui của bản thân, bay đến sà vào lông
nó.
Nó vuốt ve bộ lông tím mềm của bé Pi, nở nụ cười hiền dịu, giọng nói cũng rất ngọt ngào, đầy yêu thương:
– Chúng ta về thôi. Đến lúc rồi.
Rồi, bé Pi bay lên đậu trên vai nó, rúc đầu vào má nó nũng nịu. Nó khẽ cười rồi nhanh chóng cùng bé Pi trở về.
Nó trở về lại kí túc xá cũng là lúc trời về đêm. Nó lặng lẽ bước từng bước nhẹ nhàng vào phòng để không làm anh thức giấc. Nó không muốn gây
ồn ào và cũng không muốn anh chứng kiến bộ dáng nhếch nhác vì tập luyện
phép thuật của nó như bây giờ.
Nó đặt bé Pi xuống giường rồi bước vào phòng tắm, tắm rửa, thay bộ
pijama hình mèo màu tím rất đáng yêu. Nó bước ra, đặt lưng xuống giường
thì ngay lập tức chìm vào giấc ngủ. Thời gian qua nó đã quá mệt mỏi rồi, có lẽ vì vậy mà nó có thể ngủ nhanh đến vậy.
Mà cũng rất lâu rồi, kể từ cái ngày hôm đó, nó chưa hề có một đêm
ngon giấc bởi những cơn ác mộng đầy đau thương cứ bám víu lấy nó không
thôi. Cũng có lẽ bởi cái thời khắc định mệnh ấy đang gần kề nên nó mới
tìm được cho mình chút thư thái trước khi tham gia cuộc chiến sinh tử,
cuộc chiến một mất một còn.
Nó không hề biết rằng, anh đã phát hiện ra sự trở lại của nó từ khi
nó vừa bước chân vào phòng kí túc xá và đứng lặng trước cửa phòng nó một lúc lâu rồi mới quay người trở về phòng mình.
Sáng hôm sau, anh vẫn đến trường như thường lệ.
Từ phía xa, Saphia, Gin và Kai vội vã chạy đến chỗ anh, thở hồng hộc vì mệt, giọng đứt quãng:
– Anh… Ryu… về chưa?
Anh mỉm cười gật đầu:
– Em ấy về rồi, mới về tối hôm qua. Mà anh thấy Ryu ngủ rất say, có
vẻ là còn mệt nên hôm nay anh không gọi Ryu dậy, để cho Ryu nghỉ học
thêm một hôm nữa cũng không vấn đề gì.
Cả ba người gật đầu. Saphia mỉm cười rất tươi:
– Vậy thì tốt quá rồi. Kế hoạch của chúng ta sẽ được tiến hành thuận lợi.
Gin gật đầu tán thành với Saphia:
– Đúng vậy. Vậy thì chiều nay chúng ta sẽ cùng nghỉ học để thực hiện như kế hoạch.
– Được.
Anh, Saphia và Kai cùng đồng thanh.
Rồi, bốn người họ quay sang nhìn nhau, mỉm cười đầy vui vẻ. Cả bốn cứ thế giữ vững niềm vui trong lòng, cùng nhau bước lên lớp học nhưng
trong tâm trí không ngừng suy nghĩ về kế hoạch của nhóm và không ngừng
tưởng tượng xem nó sẽ vui như thế nào.
Sau giờ ăn trưa, bốn người cùng nhau tập trung tại phòng của Saphia.
Sự hiện diện của anh, Kai, Gin và Saphia trong phòng cùng với sự háo
hức chuẩn bị của cả bốn người làm cho cả căn phòng nhộn nhịp, vui tươi
hẳn lên, đầy ắp những tiếng cười.
Tiếng cười nói vui vẻ cùng những trò đùa nghịch của bốn người trong
nhà bếp tuy khiến căn phòng không ít bừa bộn nhưng lại đầy sự ấm áp,
tươi vui, làm náo động cả một khu kí túc xá.
Cũng may, giờ này tất cả học viên đều đang học ở Witchard, nếu không
chắc nhóm bọn họ đã gây chú ý và làm tâm điểm cho cả kí túc xá này rồi.
Công việc chuẩn bị được tiến hành thật thuận lợi, mọi thứ đã gần xong. Đột nhiên, Gin chỉ tay vào mặt Saphia, cười lớn:
– Saphia. Mặt cậu… mặt cậu…
Lời chưa nói hết thì Gin đã ôm bụng cười ngặt nghẽo, tỏ vẻ rất vui.
Anh và Kai tò mò nhìn Gin rồi quay sáng nhìn Saphia rồi ngay sau đó cũng hệt như Gin, không khỏi bật cười thành tiếng.
Saphia không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vã chạy vào phòng để soi gương xem rốt cuộc mặt mình đang có vấn đề gì.
Nhìn thấy hình ảnh trong gương, mặt Saphia đỏ bừng. Saphia lập tức
chạy vào phòng tắm, dùng nước rửa mặt thật sạch nhưng khuôn mặt vẫn đỏ
như gấc. Thật ra mọi người cười là vì mặt Saphia dính đầy bột, lại còn
lem luốc nhưng thật sự mà nói thì trông Saphia lúc ấy rất đáng yêu.
Saphia ngượng ngùng bước ra ngoài, gãi gãi đầu, khuôn mặt vẫn đỏ.
Mọi người cứ thế cùng nhau tiếp tục chuẩn bị mọi thứ cần thiết.
Tất cả đã xong xuôi, giờ là lúc cho mọi người nhìn thấy thành quả của sự cố gắng nguyên một buổi chiều. Cả ba người Saphia, Gin và Kai cùng
anh đem những thứ được chuẩn bị đến phòng kí túc xá của anh.
Cốc… cốc… cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên, nó vội vã chạy ra mở cửa.
Thế nhưng bên ngoài chẳng có một người nào cả chỉ có khoảng không
vắng lặng và yên tĩnh mà thôi. Nó ngơ ngác nhìn ngó xung quanh rồi bất
chợt một hình ảnh đập vào mắt nó.
Nó tò mò, cầm thứ đó lên xem. Bất chợt, hàng lông mày của nó nhíu
lại, đôi mắt tím như muốn nhìn xuyên thủng vật trên tay, hàn khí từ nó
cũng tỏa ra đầy lãnh đạm và lạnh lẽo. Nó nắm chặt thứ đó trong tay, bàn
tay kia cũng siết lại.
Lúc này, nó chợt thấy bóng anh từ xa, có lẽ anh vừa đi học về.
Nó vội vã giấu nhẹm thứ vừa rồi rồi vội vàng đóng cửa lại, bước trở vào trong.
Cốc… cốc… cốc…
Tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên. Nó chắc mẩm là anh. Vội vã bước ra mở cửa, nó nở một nụ cười, kèm theo lời nói:
– Anh về rồi. Xin lỗi, em mệt quá nên ngủ dậy rất trễ, lại nghỉ thêm một buổi học nữa rồi.
Thế nhưng, nó hoàn toàn bất ngờ trước những việc đang diễn ra.
” Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday happy birthday
Happy birthday Ryu”
Tiếng hát đầy vui tươi vang lên đáp lại lời xin lỗi của nó.
Một chiếc bánh kem thật to và rất đẹp cùng những ngọn nến lung linh đang được anh cầm trên tay, đưa ra trước mặt nó.
Nó ngỡ ngàng đứng lặng tại chỗ, không biết phải phản ứng thế nào.
Saphia nhanh chóng tiến đên đẩy nó vào phòng, cả Gin, Kai và anh cũng vào theo. Họ cùng đóng cửa lại, tắt hết điện trong phòng, tất cả cửa sổ đều được anh dùng phép thuật che đi hoàn toàn ánh sáng.
Dưới ánh nến lung linh của chiếc bánh sinh nhật, bài ca mừng sinh
nhật nó lại một lần nữa được cất lên bởi tiếng hát của anh, Saphia, Gin
và Kai.
” Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday happy birthday
Happy birthday Ryu”
Bài hát đã kết thúc, Saphia, Gin, Kai và anh đồng thanh lên tiếng:
– Ryu à, chúc mừng sinh nhật.
Thấy nó vẫn đứng lặng người, ngơ ngác, Saphia huýt nhẹ vào tay nó:
– Ryu, sao còn đứng đó. Mau ước rồi thổi nến đi chứ.
Lúc này, một giọt nước mắt khẽ rơi trên gương mặt xinh đẹp và có phần xanh xao của nó. Nó lau vội giọt nước mắt rồi gật đầu, mỉm cười thật
tươi với tất cả mọi người:
– Được. Vậy mình ước đây.
Rồi, nó nắm hai bàn tay lại đưa lên trước ngực. Nó nhắm chặt hai mắt, từ từ cầu nguyện. Nó mong rằng điều ước trong đêm sinh nhật này của
mình sẽ có thể trở thành sự thực.
Ước xong, nó mỉm cười nhìn mọi người một lượt rồi ngay sau đó thổi nến.
Nến tắt, anh búng tay một cái, ánh sáng trở lại với căn phòng. Tiếng
vỗ tay hoan hô đầy vui vẻ của Saphia, Gin và Kai cũng vang lên khiến
không khí trong căn phòng trở nên cực kì náo nhiệt và vui vẻ.
Mở màn xem như đã hoàn tất. Lúc này, nó, anh, Saphia, Gin và Kai cùng nhau quây quần trên chiếc bàn ở phòng khách. Không khí cực kì vui vẻ.
Nó từ từ cắt chiếc bánh sinh nhật ra, chia cho mỗi người một phần. Gin lên tiếng:
– Ryu này, mọi thứ đều do bọn tớ tự chuẩn bị đấy. Vì làm chiếc bánh
sinh nhật này mà mặt Saphia dính đầy bột, trông thực sự rất đáng yêu
nhưng cũng rất buồn cười.
Nói rồi, Gin bật cười thích thú, anh và Kai cũng nhớ đến cảnh ấy mà
cười theo. Saphia ngượng ngùng đến đỏ mặt, chỉ biết cười trừ. Nó xúc
động trước những gì mọi người làm cho mình, mỉm cười đầy cảm kích:
– Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Saphia đáp lời nó:
– Cảm ơn gì chứ, chẳng phải chúng ta là bạn bè hay sao. Nhưng mà…
Saphia chống cằm nhìn về phía nó, ánh mắt tinh anh:
– Nếu cậu thực sự muốn cảm ơn chúng tớ thì phải sống thật vui vẻ và
hạnh phúc. Còn nữa, dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng phải nói cho bọn tớ
biết để chúng ta cùng nhau chia sẻ. Không được giấu trong lòng bất cứ chuyện gì và không được tự mình giải quyết tất cả mọi chuyện.
Mọi người đồng tình trước lời Saphia nói.
Nó nhìn Saphia và mọi người, ánh mắt thoáng buồn, nhưng rất nhanh, nó cố che giấu nỗi buồn của mình. Kai lên tiếng:
– Nói gì đi chứ Ryu.
Anh cũng nói thêm vào:
– Sao? Em có đồng ý không???
Nó nhìn hết thảy mọi người rồi miễn cưỡng gật đầu. Nó biết nếu nó
không làm như vậy thì chắc chắn những gì nó sắp làm rất có khả năng bị
anh, Saphia, Gin và Kai xuất hiện.
Theo đó, buổi tiệc cũng chính thức bắt đầu.
Tất cả món ăn đều được dọn ra, đều là những món ăn rất ngon, những
món mà nó thích và người làm không ai khác chính là bốn người anh,
Saphia, Gin và Kai. Nó thưởng thức tất cả các món ăn, lòng dâng lên một
nỗi niềm khó diễn tả. Nó thực sẹ rất hạnh phúc và cũng rất cảm động trước tình cảm mọi người dành cho nó, trước những điều mà mọi người đã làm vì nó.
===ENDCHAP59===