Hắn trở về lại cung điện cũng đã hai ngày nhưng không hề rời khỏi
phòng mình dù là nửa bước. Kể cả đến giờ ăn tối, hắn cũng không bước ra
ngoài mà để cho người hầu đem thức ăn vào.
Thế nhưng, hắn cũng chẳng ăn bao nhiêu, chỉ nếm qua một chút rồi rất
nhanh không nuốt thêm miếng nào. Hắn nhớ hương vị món ăn mà nó nấu cho
hắn lúc cả hai còn vui vẻ bên nhau nhưng có lẽ, hắn không còn cơ hội
được thưởng thức nữa rồi.
Hắn cười buồn, tự giễu bản thân mình. Mục đích hắn về lại cung điện này là để tránh xa nó, cố gắng xóa đi hình bóng nó trong tim mình nhưng sao đến cuối cùng, hắn lại thất bại thảm hại. Càng muốn quên thì lại càng không thể quên.
Tất cả những gì hắn suy nghĩ, lúc nào cũng có hình ảnh, bóng dáng nó
trong đó.
Hắn lặng lẽ đến bên khung cửa sổ, ngồi lên bệ cửa. Ánh mắt hắn u buồn nhìn về phía xa xăm.
“Giá như từ đây nhìn ra mà có thể thấy Ryu thì hay biết mấy”
Suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu, hắn lập tức lắc mạnh đầu cho quên đi ý nghĩ vừa rồi. Hắn thầm trách bản thân, sao lại cứ mãi nghĩ hoài về nó
như vậy.
Bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa. Hắn không thèm quan tâm, vẫn im lặng nhìn lên bầu trời.
Tiếng gõ cửa cứ tiếp tục vang lên, vẫn không có chút phản hồi nào
vang lên từ phía trong căn phòng. Lúc này, người ở bên ngoài mới liên
tiếng:
– Hoàng tử, thần là Haku.
Lúc này, hắn mới hướng ánh mắt về phía cánh cửa to lớn, cất giọng lạnh lùng:
– Vào đi.
Cánh cửa từ từ mở ra, Haku lập tức tiến vào trong. Theo đó, cánh cửa cũng rất nhanh chóng đóng lại.
Haku tiến đến trước mặt hắn, cúi chào cũng kính. Hắn khẽ gật đầu. Lúc này, Haku mới từ tốn lên tiếng, vào thẳng vấn đề:
– Thưa Hoàng tử, thần rất thắc mắc, tại sao người lại trở về đây???
Ánh mắt hắn khẽ thấp thoáng ý buồn nhưng rất nhanh, hắn thu hồi ánh mắt đó lại, trả lời Haku bằng giọng lạnh lùng:
– Đây là nhà ta, không thể về sao?
Haku giật mình, lập tức xua tay:
– Không… Không phải. Ý thần không phải vậy.
Rồi, Haku lấy lại vẻ điềm tĩnh, nói tiếp:
– Tình hình hiện giờ, người về lại đây chẳng khác nào khẳng định
người đã chấp nhận hôn ước với tiểu… à không, với Monika và sắp tới đây
hai người sẽ đính hôn. Vả lại, người đi như vậy, còn tiểu thư Ryu phải
tính sao?
Trái tim hắn chợt nhói lên khi nghe thấy tên nó. Hắn quay mặt đi, vờ nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Hắn nói:
– Ngươi đừng quan tâm.
– Nhưng…
Haku lập tức lên tiếng. Thế nhưng, lời chưa kịp nói xong thì hắn đã
xen vào, giọng vẫn lạnh như băng nhưng nếu nghe kĩ, sẽ thấy rõ trong nó
có nét buồn:
– Ta có nhiệm vụ cần giao cho ngươi đây.
Haku đáp lời:
– Hoàng tử cứ nói, thần nhất định cố hết sức hoàn thành.
Hắn gật đầu, ánh mắt lại hướng về khoảng không vô tận, nhìn xa xăm. Hắn không nhanh không chậm lên tiếng:
– Hãy theo sát Ryu, quan sát tất cả mọi hành động của cô ấy và thường xuyên báo cáo về đây cho ta biết.
Ngừng một chút để giữ tâm trạng ổn định, hắn nói tiếp:
– Bằng mọi giá phải bảo vệ cho cô ấy thật tốt. Và nhớ kĩ.
Hắn đưa mắt nhìn về phía Haku:
– Không được để Ryu phát hiện ra và đây là nhiệm vụ tuyệt mật, ngươi không được để cho bất kì ai biết.
Haku hơi ngơ ngác, toang có điều thắc mắc muốn hỏi hắn nhưng lại thôi không hỏi. Haku lặng lẽ gật đầu:
– Thần đã rõ.
Hắn cũng gật đầu hài lòng:
– Bắt đầu từ bây giờ.
Haku hiểu ý, lập tức cúi chào hắn rồi lui ra ngoài, ngay lập tức thực thi nhiệm vụ tuyệt mật vừa được hắn giao phó.
Haku vừa đóng cửa lại liền bắt gặp một người đang đi tới. Haku lập
tức cúi chào cung kính. Người kia lạnh lùng nhìn Haku không nói gì rồi
bước thẳng tới cửa phòng hắn.
Haku không tiện quan tâm nhiều thêm, lập tức lui đi.
Cửa phòng hắn lại một lần nữa được mở ra rồi nhanh chóng được đóng lại.
Người vừa rồi tiến đến chỗ của hắn, toát ra khí chất vương giả, đầy
quyền lực. Và đó không ai khác chính là cha hắn – quốc vương vương quốc
huyền bí.
Ông ta tỏ ra vui vẻ:
– Ta rất mừng khi con trở về.
Hắn không thèm nhìn cha mình lấy một cái, hừ lạnh:
– Chẳng có ai xung quanh, không cần giả vở.
Cha hắn lập tức bật cười lớn. Tiếng cười vừa dứt cũng là lúc ánh mắt
ông ta trở nên sắc bén, khác hẳn với vừa nãy. Cha hắn lên tiếng:
– Mày cũng rất thẳng thắn đấy.
Hắn không nói gì, chỉ lạnh lùng cười nhạt. Cha hắn nhìn hắn một lúc rồi cũng hướng mắt nhìn xa xăm, nói:
– Dù sao thì mày cũng trở về đây. Xem như còn biết điều đấy.
Rồi, ông ta liếc nhìn hắn, nói tiếp:
– Con bé Monika cũng đã chuyển đến cung điện, ta nghe nói hôm qua nó
đã đến gặp ngươi nhưng bước ra khỏi phòng thì lại có vẻ rất tức giận,
không vui vẻ, hài lòng như lúc mới bước vào trong phòng này.
Hắn lại nở nụ cười nhạt:
– Thì đã sao?
Cha hắn lạnh lùng nhìn hắn, khẽ nhún vai:
– Ta không quan tâm mày và con bé Monika đó có tình cảm hay không. Lễ đính hôn giữa mày và con bé sắp được diễn ra. Dù sao thì mày cũng đã
trở về, chỉ cần mày cứ tiếp tục ngoan ngoãn đính hôn là được rồi.
Hắn liếc mắt nhìn cha mình rồi nói:
– Về đây thì sao??? Tôi trở về đây không có nghĩa tôi chấp nhận tham gia lễ đính hôn này, tôi nghĩ ông biết điều này.
Ông ta cười nhạt:
– Lại là vì con nhãi Ryu kia sao?
Hắn không đáp lời.
Cha hắn bật cười rồi nói tiếp, giọng đầy bỡn cợt:
– Con nhãi đó cũng ghê gớm thật đấy.
Liếc nhìn hắn một lần, ông ta tiếp:
– Con nhãi đó rất giống mẹ nó đấy, chỉ mỗi mái tóc là giống của cha nó. Đúng là công chúa của vương quốc huyền bí.
Hắn lúc này mới đưa mắt nhìn cha mình. Ông ta lại nói tiếp:
– Ta cũng nghe nói phép thuật của con nhãi đó rất khá, không phải
hạng tầm thường. Nhưng mà… ta đã có thể xóa sổ cả hoàng tộc của nó…
chẳng lẽ… đến một con nhãi như nó, ta đây lại không thể làm gì được
sao???
Lời lẽ của cha hắn nồng nặc hương vị đe dọa. Hắn nắm chặt hai tay lại, đưa ánh mắt đầy căm thù nhìn về phía cha mình:
– Ông đã biết thân phận của cô ấy?
Cha hắn bình thản đáp lời:
– Dĩ nhiên. Nó giống cha mẹ nó đến vậy, làm sao ta lại không thể nhận ra???
Hắn gằn giọng:
– Ông không hề cảm thấy cắn rứt lương tâm trước những gì mà ông đã gây ra cho cô ấy và cho hoàng tộc của cô ấy sao?
Cha hắn nhún vai, vẫn hết sức bình thản:
– Cắn rứt lương tâm sao??? Tại sao ta phải như thế cơ chứ? Muốn trách thì hãy trách hoàng tộc của nó quá yếu đuối, quá kém cỏi và cũng quá
tin người đi. Nếu không, chúng đã không bị ta tiêu diệt dễ dàng như vậy
rồi.
Bàn tay hắn nắm lại càng lúc càng chặt, hắn khẽ nghiến răng, hàn khí toát ra, ánh mắt cũng đầy thù ghét:
– Đồ quỷ dữ.
Hắn ngừng một lúc rồi nói tiếp:
– Ông nghĩ ông có khả năng giết cô ấy sao?
Hắn căm phẫn nhìn cha mình:
– Tôi sẵn sàng giết chết ông nếu ông dám làm tổn hại đến cô ấy. Tôi nghĩ ông biết rõ, nếu ông đấu với tôi, ai sẽ là người thắng.
Cha hắn bật cười, vỗ tay đầy thích thú:
– Nói rất hay.
Rồi, ông ta đưa ánh mắt thách thức về phía hắn:
– Đúng là nếu tao đấu với mày thì mày chắc chắn sẽ giành chiến thắng. Nhưng…
Ông ta cố gắng kéo dài câu nói:
– Mày chỉ ngăn cản được mình tao, con nhãi đó vẫn sẽ chết dưới tay Gurena.
Hắn hơi giật mình, ánh mắt sững lại. Hắn nhìn cha mình nghi hoặc:
– Ông… đã gặp… Gurena???
Cha hắn gật đầu đầy tự hào:
– Đúng vậy.
Rồi ông ta nhìn hắn:
– Tao và Gurena cũng đã quyết định sẽ tiếp tục hợp tác với nhau như
trước kia. Và mục tiêu lần này của bọn tao, không ai khác chính là con
nhãi rắc rối đó, chính là con nhãi đã làm cho mày yêu say đắm, công chúa vương quốc huyền bí, người duy nhất hoát được trong đêm hoàng tộc bị
tiêu diệt – Ryu.
Hắn mím chặt môi, đầy tức giận. Cha hắn cười đầy vui vẻ, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ:
– Nhưng mà… nó có thể không chết.
Mắt hắn chợt sáng lên, hắn vội vàng lên tiếng:
– Ý ông là gì???
Cha hắn nhìn hắn mỉm cười đầy thâm hiểm:
– Tao có thể không hợp tác với Gurena nữa và quay sang giúp con nhãi đó. Như vậy, nó sẽ có một con đường sống.
Hắn nhíu mày:
– Điều kiện?
Cha hắn bật cười thành tiếng:
– Rất thông minh.
Rồi, ông ta nhìn thẳng vào mắt hắn:
– Tao nghĩ mày thừa thông minh để biết tao muốn gì ở mày và điều kiện tao sẽ đưa ra cho mày là gì mà.
Hắn lạnh giọng:
– Chấp nhận đính hôn.
Cha hắn vỗ tay đầy thỏa mãn:
– Rất chính xác.
Rồi, ông ta lại nói tiếp:
– Tao không thích ép buộc ai cả nhưng thời gian lại không chờ đợi bất kì ai. Mày đồng ý cũng được, không đồng ý cũng chẳng sao bởi lẽ mày có
bị ảnh hưởng gì đâu, người duy nhất bị thiệt hại chỉ là con nhỏ Ryu kia
thôi.
Nói rồi, ông ta làm ra vẻ tiếc nuối:
– Tao cũng biết mày đã quyết định điều gì thì sẽ không thay đổi. Mày
đã nhất quyết không chịu đính hôn cùng Monika thì tao cũng đành chấp
nhận thôi chứ có thể làm gì được nữa. Tao không làm phiền mày nữa đâu.
Rồi, cha hắn lẳng lặng bước đi, hướng về cửa chính.
Hắn cúi mặt, trầm ngâm trong giây lát rồi nhanh chóng ngẩng đầu lên, giọng nói vẫn không kém phần lạnh lùng:
– Tôi đồng ý.
Cha hắn dừng bước, khóe môi kéo lên tạo thành một nụ cười đầy quỷ quyệt và gian xảo. Ông ta không quay đầu mà nói với hắn:
– Thỏa thuận đã xong. Mày cũng rất nặng tình đấy.
Cha hắn nói xong, cứ thế bước ra khỏi phòng, để lại hắn một mình tròn phòng, cảm xúc lẫn tâm tư cực kì phức tạp.
Cha hắn vừa bước ra ngoài, một lúc sau đó, lại có người bước vào phòng hắn.
Người vừa bước vào lúc này không ai khác là Monika. Cô ta chạy đến bên hắn, nụ cười vui vẻ luôn hiện hữu trên môi:
– Anh Ren.
Vừa gọi tên hắn, Monika vừa tiến đến đứng cạnh hắn, thái độ lẫn tâm tình đều hết sức vui vẻ và thoải mái:
– Cha đã nói cho em biết rồi, anh cuối cùng đã đồng ý đính hôn. Vậy
là anh đã hiểu và chấp nhận tình cảm của em rồi. Em thật sự rất vui, rất hạnh phúc đấy.
Nói rồi, Monika không chút ngần ngại, ôm chầm lấy hắn.
Hắn toang đẩy Monika ra xa thì chợt nhìn thấy một bóng người ngoài
cửa. Là cha của hắn. Ông ta đứng đó, miệng lẩm bẩm gì đó không nghe được nhưng hắn có thể nhìn ra cha hắn đang nhắc đến hai từ: “Thỏa thuận”.
Hắn dù rất không thích, rất căm ghét nhưng lúc này đây, hắn đành để mặc cho Monika ôm chầm lấy mình.
Cảm giác khó chịu mỗi lúc một tăng, hắn đành lên tiếng:
– Ôm đủ chưa? Đến làm gì?
Monika vẫn không buông hắn ra, cất giọng nũng nịu:
– Tại anh chấp nhận làm em hạnh phúc quá mà. Em là hôn thê của anh, ôm anh một chút thì có gì sai đâu chứ.
Rồi, Monika ngẩng đầu nhìn hắn nhưng tay vẫn ôm hắn không buông:
– Mình đi chọn trang phục cho lễ đính hôn anh nhé! Hôm qua anh đối xử với em như vậy làm em rất buồn, quyết định không đi chọn trang phục
nữa. Chính vì vậy, hôm nay anh phải đi chung với em để bù đắp đấy.
===ENDCHAP55===