CHAP 33: TUYẾT RƠI ĐẦU MÙA
Ngồi bên bệ cửa sổ trong phòng của mình, Hinata đung đưa hai chân trong không khí, tự do tự tại hít thở bầu không khí xung quanh bằng một dáng vẻ đầy thích thú và vui vẻ. Chỉ còn ngày mai nữa thôi là kết thúc một tuần được nghỉ ngơi thoải mái sau kì thi vừa qua, Hinata đang muốn tận hưởng không khí hiện tại.
Cửa phòng được mở ra một cách nhẹ nhàng. Hinata quay đầu theo phản xạ rồi mỉm cười tinh nghịch. Ray cũng mỉm cười đáp lại cô em gái của mình rồi từ tốn tiến vào bên trong, đóng cửa phòng lại.
Đến bên cạnh cô em gái, Ray choàng lên người Hinata chiếc áo choàng lông trắng mềm mại rồi cũng ngồi xuống cạnh Hinata bên bệ cửa sổ. Hinata vẫn cười tít mắt, tay giữ chặt chiếc áo vừa được anh trai khoác cho mình. Ray nhẹ nhàng xoa đầu em gái rồi mới lên tiếng:
- Trời lạnh như vậy, lại còn ngồi ở đây hóng gió, sao không lấy áo mặc vào hả? Em bệnh thì phải làm sao?
Hinata tươi cười đáp lại:
- Em biết anh Ray thế nào cũng sẽ lấy áo cho em mà. Nhưng dù sao thì... em bị bệnh cũng rất mau khỏi thôi.
Ray khẽ thở dài:
- Nghĩ gì vậy chứ? Năng lực đó của em có hai mặt mà, em phải biết rõ hơn ai hết chứ???
- Vâng vâng.
Hinata lười biếng đáp lời rồi tựa hẳn người vào anh trai mình, giọng nói có chút buồn buồn:
- Anh à... ngày hôm nay là...
Ray đưa tay khoác vai Hinata, kéo Hinata sát vào người mình rồi không để Hinata nói hết câu, Ray đã lên tiếng:
- Lần đầu tiên, buồn cũng phải thôi.
Hinata im lặng.
Nhận thấy có lẽ em gái mình thực sự còn đang rất buồn. Mà... cũng phải thôi, bản thân Ray lạnh lùng, dường như vô cảm mà cũng thấy buồn nữa kia mà, thử hỏi sao một người tinh nghịch, đa sầu đa cảm như Hinata không buồn cho được??? Dù sao thì, ngày hôm nay cũng là ngày đó kia mà.
Ray còn chưa nghĩ ra cách gì để xóa đi không khí u buồn lúc này, khiến cho em gái mình vui hơn thì Hinata đã lên tiếng:
- Anh này, sao... ở đây chưa có tuyết rơi nhỉ???
Ray gật đầu:
- Ở nhà chúng ta, tuyết đã rơi từ đầu tuần rồi. Vậy mà ở đây, đến giờ vẫn chưa thấy tuyết rơi.
Cả hai đồng loạt thở dài, không khí lại càng u buồn. Hinata nhớ nhà, thực sự rất nhớ. Những hồi ức vui vẻ bên gia đình đua nhau hiện về trong tâm trí Hinata, từng kí ức khiến tim Hinata như nhói lại, xót xa.
- Em nhớ lúc ở nhà, những ngày tuyết rơi là những ngày vui vẻ nhất. Em lúc nào cũng tung tăng chạy nhảy, còn lôi kéo cả anh theo. Em nhớ... chúng ta cùng nhau nghịch tuyết, cùng nhau nằm dài trên nên tuyết trắng xóa. Mình còn thi làm người tuyết, em lúc nào cũng thua anh.
Nói đến đây, giọng Hinata có phần vui vẻ hơn, có chút oán trách mà khẽ bĩu môi. Ray khẽ bật cười, Hinata lại tiếp tục dòng hồi ức trong lòng:
- Em cũng không quên những lần em và anh Ray cùng thì xem ai bắt được nhiều hoa tuyết hơn đâu nhé!!! Cái cảm giác được chơi đùa vào những ngày tuyết rơi đó... Hinata thực sự... rất rất nhớ.
Giọng Hinata có chút lạc đi nhưng vẫn có nét tinh nghịch:
- Hinata... cũng nhớ món ăn mẹ nấu nữa. Mẹ nấu ăn rất ngon... nhưng vẫn không ngon bằng anh Ray nấu cho Hinata đâu. Còn nữa nhé, cha thì lúc nào cũng tỏ ra vô tâm, tỏ ra lạnh lùng nhưng thực ra cha luôn quan sát em và anh khi chúng ta chơi đùa. Hinata... đều biết hết...
Khóe mắt Hinata bắt đầu đỏ lên, đáy mắt lấp lánh hạt trong suốt đang chực chờ rơi xuống. Ray hiểu tâm trạng của em gái mình lúc này, ôm Hinata thật chặt vào lòng, Ray nhẹ nhàng lên tiếng:
- Hinata ngoan nào, khóc trong ngày hôm nay... thật sự là không phù hợp đúng không??? Có cơ hội, chúng ta nhất định sẽ về nhà, về thăm cha và mẹ được chứ??? Khi nào tuyết rơi, anh cũng sẽ cùng Hinata đi chơi, chúng ta sẽ đùa nghịch cùng nhau giống như khi ở nhà. Được chứ?
Hinata ngước mắt nhìn anh trai, hỏi lại:
- Thật sao?
Ray gật đầu, gạt đi những giọt trong suốt trên đáy mắt em gái mình rồi mỉm cười đầy thương yêu:
- Chỉ cần là làm cho Hinata được vui vẻ, bất cứ chuyện gì anh cũng sẽ chấp nhận thực hiện.
Ngừng một lúc, Ray nói tiếp:
- Hinata... là người quan trọng nhất với anh, quan trọng hơn hết thảy mọi thứ. Hinata mà buồn như vậy... làm sao anh vui được chứ??? Em... không muốn anh vui vẻ trong ngày hôm nay sao?
Hinata nghe vậy vội vã lắc đầu:
- Không, không. Anh Ray cũng là người quan trọng nhất đối với Hinata, là người mà Hinata yêu thương nhất. Hinata... không muốn anh Ray buồn, đặc biệt là trong ngày hôm nay.
Ray khẽ mỉm cười:
- Vậy thì em phải vui vẻ lên. Em vui thì anh mới có thể vui được, biết không? Ngày hôm nay cũng không phù hợp để em buồn mà, đúng không nào?
Hinata gật đầu, ôm chặt anh trai mình:
- Vâng.
Những đợt gió lạnh cứ liên tiếp thổi qua. Ray và Hinata vẫn ngồi bên bệ cửa sổ, cùng nhau ngắm nhìn thiên nhiên bên ngoài, cùng nhau tận hưởng cái lạnh giá của mùa đông đầu tiên hai người rời xa gia đình, mùa đông đầu tiên ở Witchard.
Một... Hai... Ba... Bốn...
Từng hạt màu trắng cứ đua nhau rơi xuống, nhiều dần, nhiều dần.
Hinata thích thú muốn nhảy cẩng lên, quay sang nhìn anh trai mình cười đầy vui vẻ và hưng phấn:
- Anh... Anh Ray. Tuyết... tuyết rơi... tuyết rơi rồi.
Ray nhìn tuyết rơi ngoài trời cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ. Hinata đưa tay đón những bông tuyết đầu tiên, cảm giác hạnh phúc đong đầy trong lòng, nước mắt không hiểu vì sao lại rơi xuống:
- Có tuyết rồi... có tuyết rồi.
Ray ôm cô em gái vào lòng:
- Đừng khóc mà, Hinata. Ngày hôm nay có tuyết rơi, chẳng phải... rất đáng để em vui vẻ hay sao?
Hinata gật đầu, đưa tay lau vội những giọt nước mắt:
- Phải... phải. Hinata... nên vui mới đúng chứ.
Tuyết cứ thế, rơi ngày một dày đặc.
Những cành cây, mái nhà, con đường,... tất cả dần dần được tô điểm bởi màu trắng tinh khôi của tuyết. Tuyết cứ thế rơi xuống, bao trùm lên vạn vật, đem đến cho Witchard một màu trắng hài hòa.
Cùng hòa nhịp với những bông tuyết trắng ngoài trời, Hinata đung đưa đôi chân trong không khí, cảm giác vô cùng thoải mái, ngân nga bài hát quen thuộc mà ngày trước mẹ Hinata - nó - luôn hát cho Hinata và Ray nghe mỗi khi trời có tuyết.
Tiếng hát của Hinata ngân nga, vang vọng trong không khí. Ray say sưa lắng nghe tiếng hát ngọt ngào của em gái mình, trong lòng không thể không dâng trào cảm giác nhớ nhà, lại càng nhớ thêm tiếng hát của người mẹ thân yêu. Đến cuối cùng, Ray cũng không kìm được lòng mà hát theo em gái.
Hai anh em cùng nhau hát vang bài hát quen thuộc dưới khung trời đầy tuyết, tiếng hát mỗi lúc một buồn, cảm xúc nhớ nhung mỗi lúc một thêm da diết, cả hai... đều không tự chủ được mà lặng lẽ rơi nước mắt.
Hinata thút thít, lên tiếng:
- Hinata... rất muốn gặp mẹ... muốn gặp cả cha nữa. Ước gì... cha và mẹ có mặt ở đây lúc này thì... Hinata chẳng còn ước ao gì khác nữa.
Ray cũng lau vội nước mắt trên mặt mình rồi lên tiếng:
- Phải. Được như vậy thì... quá tốt rồi.
Không thể chịu nổi cảm giác buồn bã, nhớ nhung da diết này nữa, Ray nắm tay em gái mình, nói:
- Chúng ta... ra ngoài chơi đi. Phải tận hưởng ngày tuyết rơi đầu mùa này chứ.
Hinata hơi ngẩng người, sau đó lau nhanh nước mắt, trên môi nở nụ cười vui vẻ, đáp lời:
- Vâng.
Ray nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, tiến đến tủ quần áo của Hinata, lấy ra một chiếc áo khoác lông thú dày, đưa cho em gái. Hinata ngoan ngoãn mặc thêm chiếc áo choàng vào, cười tít mắt nhìn anh trai:
- Anh xem. Mặc hai chiếc áo dày cộm như thế này, trông em có giống cục bông di động hay không?
Ray không khỏi bật cười, gõ nhẹ đầu em gái:
- Em không mặc như vậy để bị bệnh thì phải làm sao đây? Như vậy sẽ khiến anh rất lo lắng đấy.
- Vâng, em biết rồi.
Hinata tinh nghịch đáp rồi khoác lấy tay anh trai mình, tung tăng bước ra ngoài.
Không khí bên ngoài... quả thực rất lạnh. Thế nhưng... Hinata rất thích cái không khí này. Trong thời tiết này, mọi suy nghĩ, mọi phiền muộn trong lòng Hinata dường như đã hoàn toàn tan biến. Không thể kiên nhẫn thêm được nữa, Hinata kéo tay anh trai mình, chạy vội đến nơi mà Hinata thích nhất - khu vườn của cha và mẹ. Hinata chắc chắn rằng ngày tuyết rơi như thế này, khi được bao phủ thêm bởi lớp băng tuyết trắng xóa thì khi vườn đó... sẽ vô cùng tuyệt vời.
Ray không chút phản kháng, để mặc Hinata thích lôi kéo thế nào cũng được, Ray chỉ vui vẻ theo bước cô em tinh nghịch của mình. Như Ray đã nói, chỉ cần có thể khiến Hinata vui vẻ mãi như thế này, dù có bắt Ray làm gì, có bắt Ray chịu đựng đau đớn thế nào thì Ray cũng quyết không chối từ.
Ray và Hinata chạy đi dưới bầu trời đầy tuyết mà không hề hay biết rằng khi hai người vừa mới rời khỏi, có hai bóng đen từ đâu đã lẻn vào phòng kí túc xá của Ray và Hinata. Không biết họ có mưu đồ gì nhưng hai người đã đứng từ xa, vào nơi góc khuất theo dọi anh em Ray và Hinata ngay từ đầu.
Vừa thành công đột nhập vào phòng kí túc xá nơi Ray và Hinata ở, một trong số hai người lên tiếng:
- Bắt đầu kế hoạch được rồi.
Người kia gật đầu. Đang toang tiến vào bên trong thì cánh tay đã bị người vừa lên tiếng giữ lại. Người đó lại lên tiếng tiếp:
- Có hai linh thú trong phòng.
Khẽ nở nụ cười đầy mị hoặc, người kia chỉ nhàn nhạt đáp lời:
- Không đáng lo đâu, em sẽ xử lí. Ổn thỏa cả thôi.
- Ừ.
Người có dáng vóc cao lớn đáp lời rồi lại lên tiếng:
- Nhưng chúng ta làm vậy... có ổn hay không đây??? Nếu chúng trở về thì phải làm sao?
Người kia khẽ nhún vai:
- Chắc chắn thành công. Chúng sẽ không trở về sớm đâu. Nhưng chúng ta cũng cần nhanh chóng lên, phải để chúng không thể trở tay mới được.
Người có dáng vóc cao lớn gật đầu:
- Bắt đầu được rồi đấy. Chắc chắn chúng sẽ không thể ngờ được chuyện này.
Nói rồi, cả hai tiến sâu vào bên trong căn phòng, tiến hành một kế hoạch gì đó... mà không rõ là gì và mục đích của hai người chính xác là gì.
=================================ENDCHAP33=====================
p/s: đố các bạn đó là kế hoạch gì nào!!! ^^