chap này tặng em nha Cornerlight
===========================================================
CHAP 125: LỜI TIÊN ĐOÁN
Ngày hôm nay, thay vì cùng đi dạo chơi cùng Haruka, Yui, Yukino và Ryota, Hakai lại quyết định một mình đi thăm thú, nhìn ngắm cuộc sống và con người nơi phương tây này. Cậu thực sự cũng rất muốn được ở một mình.
Đã ba ngày từ lúc cái bí mật khó tin kia được bật mí, Hakai đã cố gắng mở rộng lòng mình, cố gắng tha thứ cho tất cả nhưng thật sự thì le lói tại một góc nào đó trong tim, Hakai vẫn giận, vẫn căm ghét những người đã gây ra chuyện đó, chính bởi vì họ mà cậu và Yukino đã phải chia cắt và thuộc về hai thế giới khác như bây giờ. Thế nhưng, biểu hiện của Yukino cùng những lời nói lúc ấy đã khắc sâu khiến Hakai càng có thêm động lực để hoàn toàn tha thứ, quên đi tất cả.
Chỉ đơn giản là bước đi, ngắm nhìn cuộc sống bên ngoài thôi mà cũng đã khiến Hakai khuây khỏa rất nhiều. Thấy thế giới phù thủy yên bình, hạnh phúc như vậy, cậu càng hy vọng bản thân sẽ được góp sức nhiều hơn nữa để bảo vệ nụ cười của tất cả mọi người.
Thế nhưng có một điều Hakai không biết, thực chất ngày hôm nay chỉ có Haruka, Yui và Ryota đi dạo cùng nhau nhưng hiện tại Ryota có việc nên đến trễ. Còn về phần Yukino, mới sáng sớm mà đã biến đâu mất dạng, chẳng ai hay biết.
Thật ra khi trời vừa sáng, Yukino đã thức dậy và đã tự mình đi đến ngọn núi cao nhất ở phương tây. Ngọn núi này cách nơi ở của Haruka không xa lắm nên Yukino cũng dễ dàng đến được nơi này. Không sử dụng phép thuật, Yukino cứ thế dùng chính sức mình mà bước đi, tiện thể ngắm nhìn xung quanh.
Nơi đây thật sự rất yên bình, khiến Yukino lắng lòng lại. Trời vừa hửng sáng khi Yukino bước đến đây, những tia sáng đầu tiên rất yếu ớt len lỏi vào những tán lá, cũng đủ để chíu rọi con đường mòn nhỏ dẫn lên trên đỉnh. Xung quanh cây cối bao trùm, những tán lá hãy còn đọng sương khiến sắc xanh càng thêm lung linh huyền ảo.
Càng lên cao, không khí nơi đây càng lạnh dần. Thế nhưng một người đến từ phương bắc lạnh lẽo, sương tuyết bủa vây quanh năm như Yukino thì thế này có đáng là bao, cũng chỉ đủ gợi cho cô phần nào về quê hương của mình.
Mặt trời dần ló dạng, càng lúc càng cao, ánh nắng càng lúc càng rực rỡ, Yukino lúc này có thể lắng nghe, có thể cảm nhận rất rõ những âm thanh sống động của nơi đây. Chim chóc hát ca vui mừng, hệt như đang chào đón cô. Chẳng hiểu sao, Yukino bất giác lại mỉm cười, một nụ cười thật hiếm hoi, một nụ cười mà đã rất lâu rồi mới hiện hữu trên khuôn mặt ấy.
Yukino dừng chân ở giữa ngọn núi, không đi tiếp. Ấy vậy mà cũng đã đến buổi trưa cô mới lên được tới đây. Nhảy lên một cành cây cao, Yukino ngã người tựa vào thân cánh, đôi mi khép hờ, cảm nhận hơi thở của thiên nhiên, của đất trời.
Đôi mắt nhắm lại, những lời nói của ba ngày trước, những hình ảnh của bốn năm trước lại hiện về trong tâm trí cô. Vẫn không mở mắt ra nhưng nơi khóe mắt Yukino đã hoe đỏ, nơi gò má đã có một hạt gì đó lạnh lẽo, ướt át rơi xuống. Phải, là nước mắt. Yukino... đang khóc.
Tuy luôn tỏ ra lạnh lùng, cố gắng tỏ vẻ không còn bận tâm nhưng đến cuối cùng, Yukino vẫn là yếu đuối như vậy, vẫn là bị câu chuyện ấy ám ảnh và khiến chính bản thân mình tổn thương sâu sắc như vậy. Thế nhưng, chỉ khi ở một mình, chỉ khi xác định xung quanh hoàn toàn không còn bất kì ai khác, Yukino mới có can đảm để là chính mình, để bộc lộ những cảm xúc mà bản thân âm thầm chôn giấu trong đau đớn.
Đôi môi Yukino khẽ chuyển động, Yukino... đang hát, bài hát quen thuộc ở quê hương cô.
Âm thanh cất lên ban đâu nhỏ, rất nhỏ, chẳng thể nghe được nhưng rồi tiếng hát cứ lớn dần, lớn dần, đầy nghẹn ngào và chua xót. Đây là một bài hát buồn ở phương bắc quê hương cô, là bài hát chia ly tiễn biệt đầy não lòng.
Không khí xung quanh đột ngột hạ thấp, theo tiếng hát của Yukino, những hạt tuyết trắng xóa cứ thế rơi xuống kèm theo là những giọt nước mắt chát đắng. Tuyết... là do Yukino tạo ra. Sự đau đớn, tổn thương trong lòng Yukino đã khiến tuyết rơi xuống. Tiếng hát cứ ngân vang mãi, tuyết cũng theo đó mà rơi. Tiếng hát ấy, sao nghe não nùng, ai oán quá. Tiếng hát ấy... nghe thật đáng thương.
Trở lại với Haruka và Yui.
Hai người chẳng nói với nhau một lời nào mà chỉ dạo bước quanh vườn hoa rực rỡ sắc màu. Ryota... vẫn chưa đến.
Ánh sáng buổi sớm đang gay gắt như vậy, thế mà đột nhiên, một cơn mưa ập xuống. Yui và Haruka vô cùng bất ngờ, vội vã chạy vào trong để trú mưa. Cơn mưa này... quả thật hai người không thể ngờ đến.
Haruka không khỏi ngạc nhiên, toang quay sang Yui để phàn nàn về cơn mưa bất chợt kì lạ này thì đã sững người lại, cậu thấy rõ sắc mặt Yui trắng bệch, cô đang đứng không vững mà ngã khụy xuống. Haruka nhanh chóng đỡ lấy Yui, lo lắng:
- Yui, cô sao vậy?
Yui vẫn im lặng, trông sắc mặt rất tệ. Haruka càng thêm lo lắng, toang gọi người đến giúp đỡ thì đã bị Yui níu tay giữ lại. Haruka ngồi xuống, nhìn Yui đang toát mồ hôi thật nhiều mà trong lòng không khỏi hoang mang, cậu không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên, một suy nghĩ nảy ra trong đầu Haruka, có lẽ nào...
Không do dự gì nữa, Haruka ngay lập tức đưa tay chạm vào trán Yui, đưa phép thuật của mình vào bên trong. Quả không ngoài dự đoán của cậu, Haruka... đã thấy được những thứ mà Yui đang tiên đoán cho tương lai ngay lúc này.
Cơn mưa kia đột ngột đến rồi cũng đột ngột đi. Ngay khi cơn mưa vừa dứt, Yui cũng trở về trạng thái bình thường nhưng gương mặt kia vẫn không khỏi thất thần. Trong khi đó, Haruka đã vô cùng lạnh lùng đứng dậy:
- Phải giết chết hắn.
Yui giật mình, cũng vội đứng bật dậy nắm lấy tay Haruka níu lại, giọng có chút hoảng loạn:
- Anh điên sao?
Haruka quay lại nhìn Yui, lạnh lùng:
- Tôi đã thấy rồi, Hakai, tên đó sẽ giết chết tất cả, tên đó sẽ hủy diệt thế giới phép thuật này. Chuyện này, không được phép xảy ra.
Yui thoáng nét thâm trầm nhưng rồi rất nhanh đáp lời:
- Nhưng mà...
Chưa kịp nói ra hết thì Yui đã bị Haruka cướp lời:
- Chẳng phải cô là đại phù thủy thời không sao? Chẳng phải mong ước của cô là ngăn chặn tất cả những nguy cơ, hậu họa cho thế giới phép thuật sao? Chỉ có giết hắn, chúng ta mới được sống.
Yui hét lên:
- Anh ấy là anh trai tôi, cũng là chồng tôi, là cuộc sống của tôi.
Haruka cũng dần mất bình tĩnh:
- Vậy cô chọn hy sinh cả thế giới phép thuật này để bảo vệ con người ấy sao trong khi trong tương lai hắn ta cũng sẽ giết chết cô?
Yui im lặng. Haruka thở dài rồi cũng nhẹ giọng lại:
- Được rồi. Thời gian ở lại đây cũng sắp hết rồi. Ba ngày, tôi cho cô ba ngày để suy nghĩ và đưa ra quyết định chính xác nhất. Hết ba ngày, dù cô quyết định thế nào tôi cũng sẽ giết hắn ta.
Ngừng một lúc, Haruka tiếp:
- Bất cứ kẻ nào cản đường, tôi... cũng sẽ tự tay kết liễu. Mong cô quyết định thật đúng đắn, Yui.
Nói rồi, Haruka lạnh lùng bước đi.
Cách đó không xa, một người đã chết lặng khi vô tình nghe được câu chuyện này. Mãi một lúc lâu, người đó mới lấy lại được bình tĩnh và vội vã chạy đi. Người đó là Ryota. Trước chuyện này, Ryota cậu cũng đã có quyết định riêng cho chính mình.
Thời hạn ba ngày của Haruka dành cho Yui thoắt cái mà đã đến rồi. Lúc này cũng tại nơi vườn hoa, chỉ có hai người là Yui và Haruka. Yui hít thở thật sâu rồi ánh mắt đầy dứt khoát nhìn Haruka, kiên định cất lời:
- Tôi sẽ vì thế giới phép thuật. Nhưng... tôi muốn yêu cầu một việc.
Haruka hài lòng vì câu trả lời của Yui, hỏi lại:
- Yêu cầu gì?
Yui siết chặt đôi tay rồi đáp lời:
- Tôi muốn... tự tay mình kết liễu anh ấy. Tôi muốn... đến cuối cùng mọi thứ của anh ấy đều thuộc về tôi, kể cả cái chết.
Haruka gật đầu, không có lí do gì để cậu từ chối yêu cầu này. Haruka lên tiếng:
- Được. Buổi tiệc chia tay ngày mai, ngay đêm đó chúng ta sẽ kết thúc mọi chuyện, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả.
Yui gật đầu rồi quay lưng bước trở về phòng.
Khóe mắt Yui cay cay nhưng không hề có một giọt nước mắt nào rơi xuống. Cuộc sống của cô, lý tưởng của cô, sức mạnh của cô, tất cả đều phục vụ cho thế giới phép thuật, đều là vì sự yên bình, phồn thịnh thế giới phép thuật, chính lẽ đó cô không được phép để thế giới phép thuật bị hủy hoại dù phải trả cái giá đắt đến đâu đi chăng nữa. Ba ngày suy nghĩ cũng chính là ba ngày mà cơn ác mộng kinh hoàng đó cứ xuất hiện trong tâm trí Yui mỗi khi cô chợp mắt và cô hoàn toàn tin, tương lai mà bản thân dự đoán không thể sai lầm. Chính vì lẽ đó, Yui đồng ý với Haruka, để thay đổi cái tương lai kinh hoàng ấy, cách duy nhất là hy sinh Hakai, chỉ có cái chết của Hakai mới thay đổi được mọi chuyện, Yui hoàn toàn khẳng định như vậy.
Tiệc chia tay tứ đại phù thủy đã đến rồi. Màn đêm cũng đã buông xuống. Trong khi mọi người đang nô nức dự tiệc thì Yui đã kéo Hakai ra ngoài, bảo là có chuyện muốn nói. Hakai chỉ cười dịu dàng rồi cùng theo bước Yui, mọi chuyện Hakai đã toàn tâm toàn ý cho qua rồi, cậu đã quyết sẽ tha thứ cho Yui và tình cảm cậu dành cho Yui vẫn sẽ mãi như thế, không có gì thay đổi.
Hakai vẫn tin tưởng đi theo Yui mà thoắt cái đã đi xa khỏi bữa tiệc lắm rồi, trong khi Hakai đang ngơ ngác nhìn quanh đầy tò mò không biết Yui còn định đi đến đâu nữa thì phép thuật thời không của Yui đã đưa cả hai dừng chân tại một vách núi sâu hun hút, nơi đây đã quá xa so với buổi tiệc rồi.
Cuối cùng Yui cũng dừng bước. Hakai ngơ ngác hỏi:
- Yui, chuyện gì vậy? Sao lại đến đây?
Hakai chỉ đưa mắt nhìn Yui một thoáng rồi lại nhìn ngó khắp xung quanh, nơi này thật sự rất tối tăm, cậu vẫn không hiểu tại sao Yui lại đưa mình đến tận nơi này. Hakai đang hoàn toàn sơ hở thì nhân lúc này, Yui đã lao đến ôm chầm lấy Hakai. Hakai... chết sững tại chỗ.
Những giọt màu đỏ ngòm bắt đầu rơi xuống rồi hòa vào với bóng đêm u ám. Yui vẫn ôm chặt Hakai như vậy, bàn tay phải cầm chiếc dao găm vẫn nguyên vẹn đâm vào bụng Hakai như từ lúc ôm cậu đến giờ nhưng lưỡi dao ấy lại càng lúc càng xoáy sâu hơn.
- Yu...i?
Hakai bàng hoàng cất lời, máu vẫn chảy không ngừng, vết thương rất sâu, rất nguy hiểm. Hakai không thể tin, cũng không thể chấp nhận việc đang xảy ra. Yui lúc này mới lên tiếng:
- Xin lỗi nhưng... anh phải... chết.
Nói rồi, Yui buông Hakai ra, lưỡi dao găm cũng mạnh mẽ rút ra khỏi bụng Hakai. Ánh mắt Yui thoáng nét chua xót nhưng rất nhanh đã lạnh lùng, Yui lên tiếng:
- Vì thế giới phép thuật, anh... phải chết ngay bây giờ.
Nói rồi, mặc kệ Hakai đang thất thần đến không thể phản kháng, Yui lại vung lưỡi dao, lần này... là nhắm thẳng vào tim Hakai để ra đòn kết liễu.
Keng...
Lưỡi dao của Yui bị một viên đá bắn tới làm cho gãy làm đôi rơi xuống đất. Rất nhanh sau đó, một cái bóng vút qua ôm lấy Hakai rồi biến mất, không khó để nhận ra đó là một cô gái với mái tóc màu bạch kim - Yukino.
Yui đang chưa biết làm sao thì Haruka đang nấp ở gần đó để bảo đảm kế hoạch thành công lập tức lao ra cố gắng đuổi theo Yukino bởi lẽ có thêm Hakai cộng với việc không biết rõ nơi đây, Yukino chẳng thể dịch chuyển được xa. Haruka cũng biến mất, rất nhanh đã bắt kịp Hakai và Yukino.
Yukino nhíu mày, nhất quyết không để Haruka bắt kịp. Yukino lại lần nữa dịch chuyển. Haruka phản xạ nhanh chóng, lập tức bắn một mũi tên về phía Hakai thế nhưng... thật không ngờ Yukino phát hiện ra và kéo Hakai cùng né, kết quả mũi tên đã đâm vào cánh tay của Yukino khiến máu chảy ra. Yukino cũng vừa vặn cùng Hakai dịch chuyển đi mất.
Haruka thoáng thất thần khi thấy bản thân làm Yukino bị thương nhưng rất nhanh đã tiếp tục đuổi theo tìm kiếm. Yukino cũng biết rõ điều này sẽ xảy ra nên cứ cố sức dịch chuyển hết lần này đến lần khác và cuối cùng cũng tìm được một nơi an toàn để trốn và thoát thân. Nhưng cũng ngay lúc này, Yukino kiệt sức mà bất tỉnh.
Lại nói về Haruka, để mất dấu Hakai và Yukino như vậykhiến cậu vô cùng tức giận. Theo sự sắp xếp sẵn, tất cả những phù thủy giỏinhất của phương tây cũng đã bắt đầu hành động. Cậu không tin bản thân lại đểHakai thoát được rồi gây hại cho thế giới phép thuật. Haruka thề, bằng bất cứgiá nào, cậu cũng phải tìm được và giết chết Hakai, diệt trừ hậu họa cho thếgiới phép thuật.
=======================ENDCHAP125=======================
p/s: còn 1 chap kể về quá khứ nữa là sẽ trở về thực tại nha!!!