chap này tặng cho BooCii nha!!!
============================================================
CHAP 106: ÂM MƯU
Vậy là đã quyết định. Green và Ray cứ mãi trò chuyện với nhau mà chẳng biết Haruko từ khi nào đã rời khỏi và trở về lớp của mình. Ngồi chung một bàn, ngồi ngay cạnh nhau mà Yuu và Hinata hiện giờ hệt như hai người xa lạ, chẳng nói chẳng rằng, cứ thế mà bơ nhau. Hinata tâm trạng hiện thời đã không tốt, chính vì vậy bản thân cô cũng chẳng muốn quan tâm đến ai kia làm gì cho thêm mệt mỏi. Yuu không có biểu hiện gì, vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng sâu trong ánh mắt lại có gì đó là lạ.
Ray quay sang nhìn em gái mình, giọng dịu dàng:
- Đi chơi nhé!
Hinata hơi bất ngờ nhìn anh trai mình, có đôi phần nghĩ ngợi. Nhận thấy nụ cười Green dành cho mình, Hinata cũng cố gắng mỉm cười rồi gật đầu:
- Vâng.
Ray cười nhẹ, đưa tay xoa đầu Hinata rồi cất lời:
- Rồi, vậy giờ đi luôn thôi. Sắp vào lớp rồi.
Hinata cười nhẹ gật đầu rồi nhanh chóng thu gọn mọi đồ đạc, sẵn sàng cúp buổi học hôm nay. Green cũng về chỗ dọn sách vở của mình, cả ba cùng nhau rời khỏi lớp trước ánh nhìn tò mò của tất cả mọi người.
Green đưa Ray và Hinata đến nơi mà Nyoko, Ame, Kiyoshi và Nyoko đã hẹn. Vừa hay, bốn người bọn họ vừa xuất phát xong, kết giới vẫn còn chưa đóng lại. Ray và Green nhanh chóng triệu gọi chổi thần. Dĩ nhiên, Ray và Hinata sẽ đi chung, Green một mình một chổi.
Kết giới đang đóng lại, cả ba vô cùng nhanh chóng xuất phát.
Cả ba vừa vượt qua kết giới, bay vút lên cao thì kết giới cũng vừa vặn đóng lại. Phía dưới, một người xuất hiện nhìn theo bóng dáng ba người đã bay đi xa, trên môi nở nụ cười quỷ dị đầy thích thú.
Vút bay trên những đám mây, những cơn gió cứ thế tạt vào mặt khiến tâm trạng ảo não của Hinata dường như cũng bị cuốn theo chiều gió mà dần vơi bớt, cảm thấy nhẹ nhàng, thoải mái phần nào. Ray cảm nhận được rõ ràng điều này, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Green tươi cười nhìn Hinata đã có phần cải thiện tâm trạng, cất giọng quan tâm:
- Hinata này, cậu có lạnh không?
Hinata mỉm cười lắc đầu:
- Tớ ổn. Cảm giác rất thích!!!
Green nụ cười càng thêm rạng rỡ, Hinata vui thì bản thân cô cũng vui. Ai bảo Hinata là bạn tốt, chị em tốt của cô kia chứ.
Vì chuyện này giúp Hinata vui vẻ hơn nên Ray và Green không ai bảo ai nhưng vẫn cùng nhau cố tình lượn vài vòng, bay thật lâu trên không trung để Hinata duy trì tâm trạng này.
Cuối cùng cũng tiếp đất an toàn.
Vẫn như mọi khi, trung tâm thế giới phép thuật đầy rộn ràng, người qua kẻ lại đông nườm nượp, nô nức, nhộn nhịp, thật là rất vui tươi.
Green vui vẻ nắm tay Hinata, cùng Hinata hòa nhịp vào dòng người nô nức. Hinata cũng vui vẻ chạy theo Green, như vậy cũng tốt. Ray mỉm cười nhìn theo Green và Hinata rồi cũng nhanh chóng theo bước cả hai. Đúng lúc này, một người vỗ vai Ray:
- Chào.
Ray quay người nhìn người đó, có chút ngạc nhiên:
- Toshiro?
Toshiro mỉm cười với Ray rồi đáp lời:
- Đi chơi mà không rủ tôi nhé!!! Cậu và Green đi hẹn hò, lại còn đem theo Hinata của tôi nữa chứ.
Ray liếc mắt nhìn Toshiro, có vẻ hơi khó chịu:
- Gì mà Hinata của anh chứ?
Toshiro bật cười, xua xua tay:
- Rồi rồi. Dù sao thì tôi thấy dường như hôm nay Hinata không như thường ngày, có gì đó hơi khác thì phải.
Ray im lặng, không nói gì. Toshiro nhìn theo bóng dáng Hinata mà tự mỉm cười rồi hào hứng lên tiếng:
- Tôi đã theo chân mọi người đến đây rồi, hẹn hò đôi nhé!!!
Không để Ray kịp lên tiếng, Toshiro đã nhanh chân chạy lại bên cạnh Hinata và Green. Hinata cũng khá bất ngờ trước sự xuất hiện của Toshiro, Green cũng tương tự. Nhưng dù sao thì... càng đông càng vui mà. Mọi người cứ thế cùng nhau tận hưởng ngày vui chơi.
Ray cũng bước theo sau. Dù sao thì cậu cũng có thể cảm nhận được sự chân thành mà Toshiro dành cho Hinata, xem như hôm nay là dịp để cậu xem tình cảm Toshiro dành cho Hinata như thế nào, cũng không đến nổi tệ.
Bốn người họ cứ rong ruổi chơi đùa từ nơi này đến nơi khác, tham quan khắp cả các gian hàng, ăn uống cũng no nê. Chắc chẳng ai nhận ra nhưng Ray từ đầu đã sớm biết có người mãi bám đuôi bốn người họ, lúc nào cũng lấp ló theo dõi mọi hành động của bốn người nhưng không hề lộ diện. Ray cũng biết rõ người này là ai, cậu không có hành động gì, cứ để mặt tên đó theo dõi bởi cậu biết hắn ta chẳng thể làm được gì.
Một ngày vui chơi thật sảng khoái, nhờ vậy mà Hinata vui vẻ lên biết là bao nhiêu. Hôm nay Hinata mua được rất nhiều thứ, mà chủ yếu là do Toshiro mua cho chứ không phải Hinata. Đến gian hàng nào, thấy món đồ nào đặc biệt, Toshiro lập tức mua ngay cho Hinata. Hinata cũng có phần ngại nhưng cô biết rõ mình không cãi lại Toshiro nên cứ ngoan ngoãn nhận lấy.
Hinata thấy mình thật hạnh phúc. Dù chuyện gì xảy ra thì bên cạnh Hinata lúc nào cũng có anh trai, có cha mẹ, có cả những người bạn thân thiết như Green và có cả Toshiro. Hinata tự nhủ với lòng phải mau chóng chấn chỉnh lại tinh thần, phải nhanh chóng trở lại như trước, có vậy mới không khiến những người xung quanh phải lo lắng hay bận lòng vì mình.
Cũng đã khuya rồi, Hinata leo lên giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cửa phòng Hinata nhẹ mở ra, Ray bước từng bước thật khẽ tiến đến bên giường cô em gái. Nhìn gương mặt nhỏ xinh đẹp thoáng chốc lại nhăn lại, cau mày, khóe mắt lâu lâu lại rưng rưng, để vài giọt nước mắt rơi xuống mà Ray thấy thật xót xa. Hinata... thực sự đã bị tổn thương mất rồi.
Dịu dàng lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại, Ray hôn nhẹ lên trán em gái mình rồi nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ. Ray im lặng ngồi cạnh Hinata lâu, thật lâu, nhìn ngắm khuôn mặt thiên thần ấy, bất giác buông tiếng thở dài. Ray tự hỏi mình phải làm gì để cô bé này có được cuộc sống vui vẻ bình thường như trước. Phải làm gì để Hinata có thể tránh những rắc rối, những nguy hiểm sắp đến. Giá như... thời gian có thể quay ngược thì hay biết bao nhiêu.
Ray thầm nghĩ, nhờ đến Witchard này, cậu mới có thể gặp được ý trung nhân của đời mình là Green, có thể hiểu được tình yêu thực sự là gì. Thế nhưng, đến nơi đây cũng kéo theo bao nhiêu rắc rối và nguy hiểm. Chẳng hiểu tại sao nhưng đột nhiên Ray lại có suy nghĩ, thà rằng bản thân và Hinata mãi mãi ở trong căn nhà nhỏ của mình, mãi mãi cách li với thế giới này và chưa từng đến Witchard thì tốt hơn nhiều. Chắc cậu sẽ rất đau lòng, rất xót xa khi đánh mất cô gái như Green nhưng... đổi lại gia đình cậu sẽ có cuộc sống yên bình, cô em gái bé nhỏ này của cậu sẽ luôn luôn tươi cười, chẳng phải chịu một chút đau khổ hay tổn thương nào, cũng chẳng thể gặp nguy hiểm.
Tự dưng nghĩ đến đây, Ray lại tự cười chính mình. Cậu thầm trách, có phải cậu đã quá ích kỉ hay không khi chỉ nghĩ đến bản thân mình, lợi ích của mình??? Tự dưng... Ray thấy mình thật có lỗi với Green.
Ở một nơi xa, cách Witchard đến hàng ngàn cây số. Đối diện với quả cầu thủy tinh, người đàn ông chăm chú quan sát những hình ảnh bên trong với nụ cười đầy thích thú. Trong đầu ông ta lúc này đang có vô số kế hoạch và chúng toàn là những mưu đồ đầy nguy hiểm và độc ác.
Quỳ gối dưới chân ông ta, một người lên tiếng:
- Chủ nhân. Người đã hồi sinh, vậy thì còn chờ gì nữa mà không giành lấy cả thế giới phép thuật này.
Phải. Người đàn ông đang chăm chú vào quả cầu thủy tinh không ai khác là người đàn ông đã được hồi sinh.
Lời nói của tên kia dường như đã chen vào mạch cảm hứng của người đàn ông khiến ông ta khó chịu nhíu mày. Chậm rãi đưa cánh tay phải lên, mắt người đàn ông vằn tia máu.
Ngay lúc này đây, tên kia có cảm giác như đang bị ai đó bóp cổ, cả cơ thể lơ lửng trên không trung, hơi thở khó khăn, nét mặt cũng vô cùng khốn đốn hoảng sợ lên tiếng:
- Chủ... chủ nhân. Xin... xin... xin tha mạng.
Một cô gái đột ngột xuất hiện đứng cạnh bên người đàn ông, cất giọng bình thản nhưng đầy sự tôn kính:
- Xin người hãy bình tĩnh.
Lời nói của cô gái này đã có tác động đến người đàn ông dữ tợn khiến đôi mắt ông ta bình thường trở lại. Tên kia vừa vặn ngã xuống đất, tuy có chút ê ẩm nhưng còn hơn là mất mạng. Lúc này mới để ý, cổ của tên đó bị bóp đến sưng đỏ lên, có vẻ lực rất mạnh nên chắc chắn cổ họng cũng bị tổn thương.
- Mau lui ra.
Cô gái kia lại lên tiếng. Người đàn ông gật đầu rồi cúi đầu cung kính, giọng đã lạc đi:
- Thuộc hạ... xin... lui.
Nói rồi, ông ta cung kính đi ra.
Nhìn theo bóng dáng ông ta, cô gái khẽ nở nụ cười khinh bỉ. Không ngờ đường đường là một người đầy quyền lực, lại là thủ lĩnh của một tổ chức sát thủ lớn mà hôm nay lại thảm hại đến như vậy. Mà cũng đúng thôi, kẻ ông ta gặp chính là... Ngài mà, sao có thể không thảm hại. Dám tự tiện lên tiếng, tên đó chưa chết đã là quá may mắn rồi.
Người đàn ông có vẻ bực dọc lên tiếng:
- Vẫn chưa được.
Cô gái có vẻ bất ngờ, buông tiếng hỏi:
- Ý ngài là...
- Ta vẫn chưa hoàn toàn trở lại. Nếu là trước đây, vừa rồi hắn ta đã chết chắc vậy mà... Thật khó chịu nhưng ta muốn sức mạnh của ta nhanh chóng trở lại.
Qua lời nói của người đàn ông, cô gái đã nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Đăm chiêu suy nghĩ, cô ta lên tiếng:
- Nhưng... Ngài đã hấp thụ được sức mạnh của phù thủy thời không, còn cả sức mạnh của một đại hộ pháp vương quốc huyền bí, sao lại chưa hồi phục hoàn toàn?
Người đàn ông ánh mắt đã giận dữ hơn đáp lời:
- Chưa đủ, vẫn chưa đủ. Thêm nữa sức mạnh của con ả phù thủy thời không đó chính là nguyên nhân hạn chế sức mạnh phép thuật của ta, đó là cái giá phải trả.
- Ý người là...
Cô gái lại khó hiểu hỏi lại. Người đàn ông đáp lời:
- Là một phù thủy thời không, nắm giữ khả năng điều khiển không gian thời gian nhưng... sức mạnh thời không càng lớn thì các phép thuật khác lại càng yếu đi, đó là quy luật. Vì ta hấp thụ sức mạnh của con ả đó, nên tuy không bị hạn chế phép thuật nhiều như con ả đó nhưng ta vẫn không thể lấy lại toàn bộ phép thuật vốn có.
Cô gái hiểu ý gật đầu, ánh mắt lo lắng:
- Vậy... thần phải làm gì bây giờ?
Người đàn ông lắc đầu, ánh mắt đã dịu đi:
- Ngươi không cần làm gì cả. Như thế này một thời gian cũng không sao. Đợi đến khi Nữ hoàng Vương quốc huyền bí do ta điều khiển thì... sức mạnh phép thuật của ta sẽ còn vượt xa trước đây.
Nở nụ cười thích thú trên môi, cô gái gật đầu:
- Thuộc hạ đã hiểu. Ngài thật là tài giỏi.
Cô gái lúc này mới nhìn về phía quả cầu thủy tinh, nhận ra được người trong quả cầu. Có chút bất ngờ, cô gái lên tiếng:
- Ray sao?
Người đàn ông quay sang nhìn cô gái, cất giọng thích thú:
- Mục tiêu của ta đấy.
Cô gái có vẻ bất ngờ:
- Ngài... không đùa chứ?
Người đàn ông lắc đầu. Cô gái có vẻ trầm ngâm rồi lên tiếng:
- Nhưng... tại sao?
Người đàn ông bật cười, xoay xoay quả cầu thủy tinh rồi đáp:
- Manae. Ta... rất có hứng thú với tên này. Nói sao nhỉ...
Người đàn ông có vẻ đăm chiêu tiếp tục:
- Cái dáng vẻ lạnh lùng, cao ngạo ấy... ta muốn thấy khi tuyệt vọng, đau khổ tột cùng sẽ ra sao. Manae, ngươi là trợ thủ đắc lực và đáng tin cậy của ta, ngươi có ý kiến gì không?
Cô gái - Manae - lắc đầu:
- Nếu ngài đã có hứng thú thì thuộc hạ sao dám ý kiến.
Người đàn ông bật cười thích thú:
- Vẫn là ngươi hiểu ta nhất.
Manae cúi đầu thay lời cảm ơn rồi lên tiếng:
- Chắc người đã có kế hoạch rồi nhỉ. Vậy... thuộc hạ phải làm gì???
Một lần nữa, người đàn ông lại bật cười sảng khoái nhìn thuộc hạ của mình:
- Thật sự rất hiểu ta đấy. Ta muốn ngươi...
Manae cúi đầu tuân lệnh rồi lập tức lui ra, trên môi là một nụ cười quỷ dị.
Người đàn ông vẫn chăn chú nhìn vào quả cầu thủy tinh, tiếp tục quan sát nhất cử nhất động của Ray. Bất giác, trên môi ông ta nở nụ cười. Trò chơi ác quỷ... đã sẵn sàng để bắt đầu và màn khởi động của ông ta chính là nhắm tới... Ray.
Nơi cung điện, nó và hắn cùng anh, Saphia, Gin và Kai ráo riết chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo cho kế hoạch 2. Chiến tranh là điều chắc chắn không thể tránh khỏi. Nó hoàn toàn khẳng định trận chiến này sẽ còn ác liệt và nguy hiểm hơn so với trận chiến với Gurena và cũng sẽ liên lụy đến rất nhiều người. Chính vì vậy, điều cần thiết hiện tại là phải có kế hoạch thật hoàn hảo, bảo vệ được những người vô tội khỏi cuộc chiến. Và điều tối quan trọng chính là phải hạn chế mức ảnh hưởng và tầm sát thương do cuộc chiến không đáng có này gây ra càng nhiều càng tốt.
Về cái con người được hồi sinh kia, nó cũng đã biết được hắn ta thực sự là ai. Tuy có vẻ khó tin nhưng nó đã nhìn thấy tận mắt hắn ta nằm trong chiếc quan tài kia, hoàn toàn trùng khớp. Vậy là không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng nó cũng không ngờ chuyện này có thể xảy ra. Chuyện này là vấn đề của vương quốc huyền bí thế nhưng giờ lại liên lụy đến toàn thế giới phép thuật, nó thật cảm thấy có lỗi vô cùng.
Anh, hắn, Saphia, Gin và Kai cũng đã biết rõ mọichuyện nhờ lời kể của nó. Mối nguy hiểm này thật là không tiêu diệt gọn gàng làkhông được, sẽ để lại hậu họa khó lường về sau. Không ai trách móc gì nó, mọingười lúc này đều đồng tâm hiệp lực, phải mau chóng cho tiến hành kế hoạch 2.
==========================ENDCHAP106======================