Bí Mật Nơi Góc Tối

Quyển 1 - Chương 24: Nhưng trong mắt tớ cậu chính là nhân dân tệ (2)




Trong tình cảm thầm lặng ấy, trời đất rung chuyển điên bảy đảo tám, có lẽ cũng chỉ có bản thân biết mà thôi.

—— “Nhật Ký của Tiểu Quái Thú”

“Vẫn chưa chịu dậy hả? Muốn đè chết tôi à?”

Người bên dưới rít lên, giọng trầm thấp đầy kiềm nén, lại còn vẻ lim dim vừa tỉnh ngủ. Nếu cậu không lên tiếng thì Đinh Tiễn đã cứ mãi ngây ra như thế, cứ dán vào sau lưng cậu.

Đinh Tiễn chợt bắn ra khỏi người cậu, quả đúng là có giật mình, quay đầu lại nhìn, Khổng Sa Địch cũng bối rối không biết xử sự thế nào.

Chút chuyện nhỏ giữa con gái với nhau rốt cuộc cũng bị đem ra.

Cô nàng Khổng Sa Địch này không quen nín nhịn, thấy mấy ngày nay Đinh Tiễn và Vưu Khả Khả qua lại thường xuyên, quả thật trong lòng cô có cảm giác như bị người ta cướp mất bạn trai, dù rằng trước đó hai người đã “chia tay”.

Huống hồ, hai người còn vì Vưu khả Khả mà cãi nhau, cái cảm giác bị người ta chen chân vào này không khác gì khoét sạch trong lòng. Vào lúc này Khổng Sa Địch ngập tràn ác ý với Vưu Khả Khả, lại cảm thấy bản thân oan ức. Dựa vào đâu mà chưa gì Đinh Tiễn đã có bạn mới, có điều cô đã hoàn toàn quên mất mấy ngày trước, chính bản thân cũng kéo tay bạn mới như thế để kích thích Đinh Tiễn.

Nước mắt bất ngờ trào ra, Khổng Sa Địch lau mắt xoay người chạy đi, cảm thấy bản thân vào lúc này rất giống nữ chính phim Quỳnh Dao, bị bi thương cực độ nhấn chìm, khóc lao ra khỏi lớp học.

Đinh Tiễn không hiểu được tâm tình của Khổng Sa Địch, rõ ràng là cô ấy đụng mình trước, nhưng sao lại là cô ấy tủi thân chứ, Đinh Tiễn khó hiểu đứng ngây tại chỗ.

Chu Tư Việt xoa tóc ngồi dậy, dựa ra sau ghế, cúi đầu lim dim tỉnh giấc.

Buổi trưa gục xuống bàn ngủ nên đau xương sống, nửa bên cánh tay cậu bị đè tê rần, lắc lắc đâu, cậu vừa xoa tay vừa thờ ơ nhìn cô, giọng nặng âm mũi: “Cậu lại chọc cậu ấy à?”

“Tôi vừa mới về mà.” Đinh Tiễn thấp giọng nói.

Chu Tư Việt liếc cô, vì khô môi nên đầu lưỡi nhấp nhẹ môi dưới, cảm thấy quan hệ giữa đám con gái quá phức tạp, không nói gì mà chỉ lắc đầu.

Đến khi sắp hết giờ nghỉ trưa, người trong lớp đều đã dậy hơn phân nửa, các bạn học dụi mắt, ngồi dậy tán gẫu với bạn bên cạnh hoặc làm bài tập. Đinh Tiễn nhìn Chu Tư Việt đang uống nước, thấp giọng hỏi: “Tôi có cần giải thích với cô ấy không nhỉ?”

Chu Tư Việt nhấp một ngụm nước, cổ họng được thấm nhuần, lấy lại giọng thanh lạnh: “Giải thích cái gì?”

“… Đi cầu hòa, chứ như thế khó chịu quá, thật ra chuyện đơn giản lắm, nếu lúc ấy tôi nhường một bước thì tốt rồi, đâu cần nhiều chuyện như bây giờ.”

Chu Tư Việt im lặng lắng nghe, uống hết ngụm nước cuối cùng thì bóp siết chai nước, quay người ném chính xác vào thùng rác ở phía sau, nửa trêu nói: “Biết cầu hòa với cậu ấy mà không biết cúi đầu với tôi à? Chậc chậc, xem ra tôi chiều cậu quá rồi.”

Vậy thì sao chứ?

Đinh Tiễn ai oán nhìn cậu.

Chu Tư Việt rút một tờ bài làm ra, vừa mới mở ra thì thấy bị người ta nhìn chằm chằm như thế, cậu khẽ cười: “Sao nào? Không phục à?”

“…”

“Lần sau nếu hai ta gây gổ nữa, cậu phải có giác ngộ này mới được.”

Chu Tư Việt nói rồi không để ý đến cô nữa, mà mở đề thi ra, bắt đầu dấn thân vào sự nghiệp thi đua của mình, không mặn không nhạt bỏ lại một câu: “Khổng Sa Địch là đồ ngốc, không cần so đo với cậu ấy đâu, muốn cầu hòa thì đi mau đi.”

Đinh Tiễn tìm thấy Khổng Sa Địch ở nhà vệ sinh, hai mắt tiểu cô nương sưng lên vì khóc, y hệt chú thỏ nhỏ đứng trước bồn rửa tay, còn không quên lườm cô: “Cậu đến đây làm gì?”

Đinh Tiễn đứng ở ngoài cửa, buông tay vô tội nói: “Tớ đến đi vệ sinh mà.”

“…”

Khổng Sa Địch xoay người rời đi.

Lúc này Đinh Tiễn mới kéo cô ấy lại dỗ: “Được rồi Sa Địch à, là tớ sai, ngày hôm đó tớ không nên nổi giận với cậu.”

Khổng Sa Địch quệt miệng, tủi thân nhìn cô, biểu cảm muốn nói lại thôi, dường như có cả một đống lời muốn nói, nhưng lại chẳng có cách nào nói ra miệng được, cô nàng oan ức quá, cả nửa buổi mới thốt ra được một tiếng đầy ý vị sâu xa ——

“Hứ.”

Thật ra lúc bình thường quan hệ giữa hai người đều do Khổng Sa Địch nắm quyền chủ động.

Nhưng xem ra vào giờ phút này, Đinh Tiễn mềm giọng rỉ tai lại như đang dỗ bạn gái của mình, “Bọn mình đừng cãi nhau nữa nhé, có được không?”

Khổng Sa Địch không nói gì mà chỉ chống nạnh hất mặt, dường như không muốn dễ dàng tha thứ cho cô như thế được.

Có điều trong lòng biết rõ bản thân cũng sai.

Ngẩn người hồi lâu, ánh mắt cứ lởn vởn qua lại trên người cô, thái độ có phần mềm đi.

Đinh Tiễn biết cô ấy sợ nhột, thế là nhân cơ hội đưa tay ra cù cô nàng.

“Phì” Khổng Sa Địch không kiềm chế được bật cười, đồng thời nước mũi cũng nhảy ra theo.

Im lặng hai giây, rồi bất chợt trong nhà vệ sinh vang lên trận cười ầm, cùng tiếng hét khẽ đầy xấu hổ của Khổng Sa Địch: “Đinh Tiễn!”

“Tớ sai rồi tớ sai rồi, bà cô của tôi ơi.”

Sau giữa trưa, tiếng cười như chuông ngân vang vọng trong nhà vệ sinh, dường như hoa quế ngoài khung cửa lại nở bung cánh.

Hai người tay nắm tay quay về lớp.

Chu Tư Việt đang giảng bài cho nam sinh ngồi đằng trước, Hà Tinh Văn vừa đi vệ sinh vào, lúc đi ngang qua Chu Tư Việt thì lén liếc mắt nhìn, Đinh Tiễn thấy cậu ta khinh thường ra mặt hừ khẽ một tiếng, vừa đi vừa vẩy tay vung nước.

Cả hai nam sinh đều không phát hiện, đang say sưa thảo luận bài toán, không chút nhận ra Hà Tinh Văn đang ác ý “công kích”.

Đinh Tiễn quay về chỗ ngồi, Chu Tư Việt thấy có động tĩnh nhưng cũng chỉ nhìn cô một cái, rồi lại tiếp tục nói với người ta.

Giảng xong mấy bài, nam sinh cảm kích rơi nước mắt: “Có cảm giác như được cậu khai thông vậy, cả người không khác gì hai mạch nhâm, đốc được đả thông, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn nhé đại thần.”

Chu Tư Việt cười nhạt: “Được thôi.”

Nam sinh cười cười chắp tay cầm bài làm quay lên.

Chu Tư Việt liếc nhìn Đinh Tiễn gục xuống bàn, “Hòa rồi hả?”

Đinh Tiễn gật đầu, “Khó dỗ lắm đó, tôi phải mất công phu miệng lưỡi một phen đấy.”

“Cậu mà còn đi dỗ người ta á? Không được rồi.”

Bỗng Đinh Tiễn ngồi dậy, nhìn cậu đáp một nẻo: “Cậu nói xem, giữa con trai với nhau có phải cũng có cãi nhau không?”

Chu Tư Việt vừa xoay bút vừa viết câu trả lời ra, không chút nghĩ ngợi nói: “Sẽ có, đều bọn con trai nếu thấy khó chịu thì sẽ đánh một trận.”

“… Cậu cũng biết đánh nhau à?”

Chu Tư Việt không thèm lật mí mắt, trả lời thẳng: “Biết chứ.”

Chàng trai khoan dung nhiều như thế mà cũng biết đánh nhau? Đinh Tiễn không cách nào tưởng tượng nổi, rốt cuộc là chuyện như thế nào mới có thể kích thích dục vọng đánh nhau của cậu đây?

Kết quả nghe thấy Chu Tư Việt dửng dưng bồi thêm một câu: “Hồi bé ngày nào cũng đánh nhau với Tưởng Trầm, cậu đừng có nhìn Tưởng Trầm bây giờ mà nghĩ thế, chứ hồi bé thiếu đòn lắm đấy.”

“… Bây giờ cũng thiếu đòn.”

Đinh Tiễn bất mãn.

Chu Tư Việt cười: “Vẫn còn thù dai à? Được rồi, lần sau anh đây bắt cậu ta mời cơm cậu.”

“Thôi đi, cũng chẳng quen gì cậu ta cả.”

Chu Tư Việt ừ, lại lần nữa quay về đề thi, “Được thôi.”

Cuộc trò chuyện kết thúc.

Tiết thứ hai trong buổi chiều là giờ văn, sau tiết đầu tiên Đinh Tiễn liền đến chỗ Chiêm Văn Lệ lấy bài tập cho các bạn, cửa văn phòng khép hờ, cô vừa đưa tay lên gõ cửa thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện, dường như lúc này không phải lúc đi vào, cô bèn nhích sang một bên, vừa quay người lại thì nghe thấy ——

“Em muốn tham gia cuộc thi à?”

Giáo viên toán nhìn cậu bé mặc áo dài tay đứng trước mặt.

Hà Tinh Văn gật đầu.

Dương Vi Đào biết rõ thành tích của Hà Tinh Văn, cậu ta giỏi vật lý hóa học với ngữ văn, nếu so ra thì toán và tiếng Anh ơi yếu, lúc chọn người Dương Vi Đào cũng cân nhắc rất nhiều khía cạnh, Chu Tư Việt có thiên phú lại nhiều thời gian, chắc chắn nằm đầu sự lựa chọn.

“Em còn sức không? Thật ra thì Hà Tinh Văn này, chúng ta không nhất định phải đi thi làm gì, bây giờ em cũng khá toàn diện rồi, tham gia kỳ thi quốc gia cũng có thể đậu vào trường đại học giỏi.”

Đinh Tiễn phồng miệng.

Nói thế nào nhỉ, chẳng qua là Chu Tư Việt không học thôi, chứ nếu cậu nghiêm túc thì hạng nhất đâu có chỗ cho Hà Tinh Văn.

Thật ra Hà Tinh Văn chẳng có sức gì, nhưng được cái cậu ta ham học, luôn cảm thấy rằng, chuyện người khác có thể làm được thì vì sao mình không làm được, cậu ta không thấy bản thân dốt hơn người khác.

“Thầy ơi, em muốn tham gia.”

Hà Tinh Văn kiên định nói.

Dương Vi Đào không biết cậu bé này lấy quyết tâm đâu ra, bất đắc dĩ ôm trán nói: “Tham gia thi rất tốn thời gian, có lẽ sau này sẽ chiếm thời gian học những môn khác của em nữa, em không sao chứ?”

“Không sao ạ, Chu Tư Việt còn làm được mà, thành tích của em cao hơn cậu ấy, vì sao em không thể.”

Bỗng Dương Vi Đào nhìn cậu ta bằng ánh mắt sâu xa, cuối cùng gật đầu: “Đã có căn bản trước chưa?”

Hà Tinh Văn lắc đầu.

Dương Vi Đào rút mấy đề thi đưa đến: “Làm xấp này trước đã, ngày mai nộp lại thầy.”

Trước khi Hà Tinh Văn ra ngoài, Đinh Tiễn vội đến chỗ đầu cầu thang giả vờ mình vừa mới lên lầu. Hà Tinh Văn cầm một xấp bài thi vội vã rời đi, cũng chẳng nhìn cô, như một cơn gió lướt qua người cô.

Đinh Tiễn ôm bài tập bước ra, lại lần nữa đụng phải Hà Tinh Văn ở cửa lớp, hình như cậu ta mới đi vệ sinh về, đề thi còn cầm trong tay, bước chân vẫn vội vã.

Đinh Tiễn ôm một chồng vở bài tập dày cộm, không biết Hà Tinh Văn đang nghĩ gì mà như không trông thấy cô, đâm thẳng vào cô, Đinh Tiễn không dừng lại kịp, hai người va vào nhau.

“Soạt —— ” một tiếng, vở bài tập rơi đầy đất.

Cô ngã mông xuống sàn, sau đó một cơn đau lan khắp tứ chi mình mẩy, đau đến mức cô thầm chửi rủa, không nhịn được hít sâu một hơi, mặt mũi vặn vẹo, chẳng cần nghĩ cũng biết tức điên tới đâu.

Chu Tư Việt và Tống Tử Kỳ đang trò chuyện tranh giải NBA, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, trông thấy Đinh Tiễn bốn chân chỉ trời thì đồng loạt cười run cả vai.

Đinh Tiễn ngẩng mặt chống sàn, đau tới nỗi không ngừng cắn răng: “Cười cái rắm ấy.”

Chu Tư Việt: “Tống Tử Kỳ, mày cười cái gì đấy.”

Tống Tử Kỳ: “Có kẻ vu oan giá họa như mày không hả?”

Hà Tinh Văn nhặt đề thi trên sàn lên, không nói một lời mà bỏ đi ngay.

Bị hai chàng trai tinh mắt trông thấy, Chu Tư Việt không có biểu cảm gì, còn Tống Tử Kỳ lại hỏi: “Cậu ta muốn tham dự kỳ thi à?”

Chu Tư Việt không hứng thú với việc người nào tham dự kỳ thi.

Cậu cười đủ rồi mới đứng lên kéo Đinh Tiễn dậy, không hề dịu dàng, kéo tay cậu trực tiếp lôi người dậy, lòng bàn tay ấm áp của chàng trai xuyên qua chiếc áo mỏng tang của cô, vừa ấm lại khô ráo. Chu Tư Việt nhặt tất cả vở lên đặt trên bàn hộ cô, nói ròi: “Phục cậu rồi đấy, thế này mà cũng ngã được, chạy nhanh thế làm gì? Có cần đưa cậu đến phòng cấp cứu khám xem không?”

Đinh Tiễn đau mông, rất muốn xoa nhưng lại cảm thấy bất nhã quá, thế nên chỉ đành phải nhịn, kìm nén tới mức mặt lúc đó lúc trắng, cô khoát tay, định đứng dậy đi phát vở bài tập.

Chu Tư Việt kéo cô lại, “Ngồi đi.”

“Cậu muốn giúp tôi phát à?”

Đinh Tiễn kinh ngạc.

Nhưng Chu Tư Việt lại đưa đồ sang cho Tống Tử Kỳ, thành thạo chỉ huy: “Mày phát đi.”

“…”

“Mẹ nó, mày tán gái, dựa vào đâu mà bảo tao phát cho mày hả?”

Kết quả bị Chu Tư Việt đạp một phát, “Nói lộn xộn gì đấy.”

Đinh Tiễn bị hai chữ “tán gái” của Tống Tử Kỳ làm cho đỏ mặt.

Thì ra, ở trước mặt Chu Tư Việt, cô vẫn được coi là con gái sao?

Kết quả nghe thấy người nào đó cười khẽ một tiếng, “Cô nàng chỉ được tính là gái sai vặt thôi.”

“…”

Đinh Tiễn cướp lấy vở bài tập, nghiến răng nghiến lợi nói: “Để tự tôi.”

Vừa dứt lời thì sau lưng vang lên câu nói đầy nhiệt tình:

“Để mình giúp cậu.”

Đinh Tiễn nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, nhìn thấy Lưu Tiểu Phong vừa từ văn phòng của thầy về, đang niềm nở gãi đầu cười ngốc với cô ở cửa.