Bí Mật Nơi Góc Tối

Quyển 1 - Chương 13: Giấc mộng Nam Kha, cháy thành không tưởng (3)




Edit: LuChan | Beta: Qin Zồ

Với tình cảm thầm mến này, cứ thế kiên trì còn dễ dàng hơn buông tay nhiều.

—— Trích “Nhật Ký của Tiểu Quái Thú”     

Giống như về chuyện này, từ trước đến giờ đều không bình đẳng; thích một người, vào thời điểm bạn trông đợi câu trả lời tương tự ở đối phương, thì bạn đã thua rồi.

Đinh Tiễn kịp thời ý thức được rằng mình và Chu Tư Việt rất khác nhau, cũng biết cậu sẽ không thích mình. Thế nên, trước khi bao ý đồ trong cô nhấn chìm mình thì mau chóng thu nó lại, kéo quan hệ của hai người trở lại đồng đẳng.

Ít nhất không để mình trông quá hèn mọn.

Ai đó đã nói, thích một người, là phải cúi đầu xuống cát bụi mới nở hoa.

Bà đâykhông thèm.

Lớp học buổi chiều yên tĩnh thoải mái, yên lặng như tờ, ánh mặt trời ấm áp từ bên ngoài chiếu vào, rải thành một tầng ánh vàng rực rỡ.

Giáo viên tiếng anh máy móc giảng cách dùng của phó từ cùng giới từ, thanh âm nhạt nhẽo không có gì lạ cả, chỉ tổ khiến người nghe cảm thấy buồn ngủ, Đinh Tiễn chống cằm mở to mắt, cố làm cho mình tỉnh táo.

Kết quả là bị Ngu Thục Quân bắt tại trận.

Con người xoay chuyển, cằm hất về phía cô, dưới cặp kính là đôi mắt sắc bén, “Bạn học nữ ngồi hàng cuối của tổ một.”

Đinh Tiễn còn đang suy nghĩ là ai lại xui xẻo như vậy, thì tất cả mọi ánh mắt đồng loạt hướng về cô, trong chớp mắt cả người sững sờ, tay vẫn đang đỡ lấy mắt.

Ngu Thục Quân thôi nhìn, bình thản nói: “Đặt câu với giới từ about, dùng cách tôi vừa giảng lúc nãy.”

Cô vừa mới giảng gì vậy?

Đầu óc Đinh Tiễn vẫn còn mơ hồ.

Có người nói nhanh bên tai, dùng thanh âm có thể cho cô nghe được một câu tiếng anh ——

“The train is about to leave.”

Bạn nói xem.

Bảo tôi không thích cậu ấy thế nào đây.

Đinh Tiễn dựa vào câu đó đọc một lần, mới vừa đọc xong, trong lớp vang lên một tràng cười, Đinh Tiễn phản ứng không kịp, Ngu Thục Quân vỗ bàn một cái, mặt nghiêm túc: “Cười cái gì?”

Ngu Thục Quân trông dịu dàng nhưng tính khí lại không tốt lắm, vào lúc tức giận hay đẩy gọng kính, mọi người đều cúi đầu xuống, không dám cười tiếp nữa.

Ngu Thục Quân lần nữa nhìn về phía Đinh Tiễn, “Chu Tư Việt, em đọc lại câu vừa rồi một lần nữa.”

Ghế bên cạnh dịch ra sau, một bóng người cao lớn đứng lên, che phân nửa ánh sáng bên cô, chiếc áo T-shirt vải bông mịn màng khẽ chạm vào bả vai cô, còn mang theo chút hơi ấm xót lại.

Giọng thiếu niên vững vàng lặp lại một lần nữa.

“The train is about to leave.”

Thiế là Đinh Tiễn đã biết vấn đề của mình nằm ở đâu.

Cậu phát âm rất chuẩn, chuẩn khẩu âm Mỹ, nghe như âm thanh từ trong băng phát ra; có so sánh mới biết, cô phát âm đúng chuẩn kiểu âm Tung Quốc.

Mang nồng nặc âm vị nhựa.

Diên Bình không chú trọng việc phát âm của học sinh cùng với khóa học ngoài giờ, chỉ cần thành tích thi cuối kỳ cao là được rồi, còn những thứ khác chỉ là mây trôi mà thôi, dẫu sao thì những đứa trẻ ở đó cũng ít xuất ngoại.

Đinh Tiễn lung túng đỏ bừng mặt.

Ngu Thục Quân gật đầu tỏ ý cho Chu Tư Việt ngồi xuống, rồi nói với Đinh Tiễn: “Muốn chú trọng cách phát âm, thì mỗi ngày phải nghe nhiều từ một chút, em học thêm cách phát âm với bạn cùng bàn đi.”

Đinh Tiễn gật đầu, vừa định ngồi xuống thì lại nghe Ngu Thục Quân hỏi:

“Em tên gì? Số thứ tự bao nhiêu?”

Cô khẽ báo: “Ba mươi tám, Đinh Tiễn.”

Ngu Thục Quân dùng bút đánh dấu vào danh sách, nói: “Ngồi xuống đi, về nhà nhớ luyện tập.”

Cô không biết Ngu Thục Quân ghi gì vào danh sách, có lẽ gạch tên cô, phát âm không được, e là chú ý tới cô rồi. Nhưng điều đấy thôi đã đủ đả kích Đinh Tiễn.

Cô đã từng là học sinh giỏi trong mắt của thầy cô, được mọi người tâng bóc, tán thưởng, tranh giành. Mỗi lần thi đều đứng nhất, mỗi lần giáo viên nhắc tới cô đều là nụ cười trìu mến, mặt đầy gió xuân.

Diệp Uyển Nhàn từng dương dương đắc ý khoe khoang phiếu điểm của cô với chị em dâu, thì có người từng nói lại một câu thế này.

“Con gái ấy mà, lên cấp ba là coi như tâm tư phân tán, dễ sụt thành tích lắm, vẫn là sinh con trai tốt hơn.”

Lời đấy nói thẳng trước mặt bà.

Lập tức, Diệp Uyển Nhàn sầm mặt.

Từ lúc đó tới nơi này.

Sự tự tin của Đinh Tiễn sắp bị sụp đổ xuống con số không rồi.

Từ nhỏ tới lớn, lần đầu tiên trong lòng cô sinh ra cảm giác chán ghét học hành.

Hơn thế nữa, cô còn thay đổi hành vi rất nhanh —— cô lại trốn học.

Tiết cuối của buổi chiều là giờ tự học, ra tiết Đinh Tiễn đi vệ sinh xong cũng không quay lại, mà đến thẳng tòa nhà của khối mười hai.

Khối mười hai nằm ở phía tây, là một tòa nhà độc lập. Ban đầu đây là một phòng thí nghiệm, sau đó có người quyên góp xây mới, trường học mới cải tạo tòa nhà thí nghiệm này thành khối mười hai, giống như đám bệnh nhân bị cách ly bởi dịch SARS vậy.

Quả thật bọn họ ai ai cũng là bệnh nhân.

Trúng một loại virus tên là “thi đại học”.

Tòa nhà khối mười hai vô cùng yên tĩnh, không như học sinh khối mười với mười một ngập tràn ước mơ với mái trường này, túm tụm hai ba nhóm đứng ngoài hành lang cùng tán gẫu, xem xem bạn nữ nào đẹp nhất.

Thế nhưng tòa nhà này rất trống, Đinh Tiễn bước lên cầu thang nặng nề, chẳng khác gì đi lạc vào tòa lâu đài bị bỏ hoang nơi ngoại thành, còn bên trong là những binh lính đang mài vũ khí soàn soạt.

Đinh Tiễn tìm một “binh lính” tên Hứa Kha trong số đó.

Chàng trai để đầu cạo đơn giản, mặc chiếc áo polo màu đen, quần dài màu đen cùng với đôi giày bình thường bước ra khỏi lớp học, lúc đi ngang qua một nam sinh chơi chung với mình thì bị cậu ta trêu đùa: “Nhanh thế mà đã có đàn em gái đến tìm cậu rồi à Hứa Kha?”

Hứa Kha nghiêm túc đẩy kính: “Chớ nói nhảm, đây là đồng hương của tôi.”

Người kia cười đi ra.

Lúc này Hứa Kha mới nhìn Đinh Tiễn, cười một tiếng: “Sao em lại đến đây?”

Đinh Tiễn cúi đầu: “Em muốn nói chuyện với anh một lát, được không ạ?”

“Dĩ nhiên là được rồi.”

Hứa Kha dẫn cô lên sân thượng.

Trên sân thượng gió lớn, ngay tức khắc thổi bay tâm tình của cô lộ nguyên hình, tiểu cô nương đỏ mắt rưng rưng.

Hứa Kha nhìn cô, nói: “Không quen hả?”

Đinh Tiễn chun mũi, “Bình thường ạ.”

Hứa Kha cười: “Bình thường thật à?” Nói xong thì giả vờ xoay người đi: “Vậy anh đi nhé?”

Đinh Tiễn thất thanh, lôi kéo anh lại.

Anh cho cô thời gian để ổn định lại cảm xúc.

Hứa Kha quay người lại, “Nói đi, xảy ra chuyện gì rồi?”

Đinh Tiễn lại chun mũi lần nữa, đổi đề tài: “Ngồi cùng bàn với anh là nam hay nữ?”

Hứa Kha a lên một tiếng với vẻ khó tin, còn cứ ngỡ cô sẽ hỏi vấn đề học tập.

Đinh Tiễn ây da, thả cánh tay đang lôi anh ra xuống: “Anh trả lời trước đi.”

“Là nam.”

“Vậy anh có ngồi cùng với bạn nữ không?”

“Có.”

Hứa Kha thành thực trả lời.

“Vậy bàn cùng bàn nữ đó đối xử với anh có tốt không?”

“…” Hứa Kha nói: “Bạn cùng bàn không tốt với em à?”

“Không không không.”

Đinh Tiễn thở dài, cảm thấy thế nào cũng không nói được, vậy là dứt khoát đổi câu hỏi: “Được rồi, cách phát âm tiếng Anh của anh có chuẩn không?”

“Giáo viên tiếng Anh nói em phát âm không chuẩn?”

Rốt cuộc Hứa Kha cũng đã hiểu.

Đinh Tiễn gật đầu.

Trái lại về chuyện này thì Hứa Kha có rất nhiều kinh nghiệm, anh nói liên tục: “Cũng bình thường thôi, do lúc bé chúng ta phát âm ABCD không giỏi, lát em về tìm nhiều từ mang ra đọc là được, hoặc là trao đổi nhiều với người có khẩu âm tốt, đương nhiên sẽ phát hiện ra vấn đề, em có nghe đến Crazy English của Lý Dương chưa*? Chỗ anh có một cuốn đấy, lát em mang về đọc xem sao, muốn học phát âm thì phải đọc nhiều nói nhiều, hồi đó anh phải bỏ ra nửa năm mới tốt lên được.”

(*Phương pháp học tiếng Anh cuồng nhiệt (Crazy English) là phương pháp do một giáo viên người Trung Quốc tên là Lý Dương khởi xướng. Có thể tham khảo thêm ở google.)

“Vâng ạ.”

Hứa Kha: “Em mới nói bạn cùng bàn là thế nào đấy? Em với bạn ấy hay cãi nhau? Hay là bạn ấy bắt nạt em?”

Đinh Tiễn cúi đầu, ngón tay để trước mặt vặn tới vặn lui, lấy dũng khí nói: “Em cảm thấy có lẽ bạn ấy thích em…”

Kết quả Hứa Kha cưởi rất to: “Là em thích cậu ta chứ?”

Trời má.

Nói khó hiểu như vậy mà vẫn bị phát hiện.

Đinh Tiễn trừng mắt, Hứa Kha lập tức ngừng cười: “Không lộn xộn nữa, có thể lắm chứ, xem ra nam sinh kia cũng không tệ, để đó bao giờ anh qua xem chút.”

“Từ lúc nào mà anh lắm chuyện thế?”

Hứa Kha: “Anh chỉ tò mò thôi mà, không biết chàng trai như thế nào mà lại khiến em có không tập trung đến thế. Em quên rồi à, mấy đứa bạn của em đặt biệt hiệu cho em là gì nhỉ? Nữ thần Diên Bình?”

Nói rồi Hứa Kha lại cười to một trận.

Đinh Tiễn tính xoay người rời đi, kết quả Hứa Kha gọi cô lại: “Về phương diện tình cảm, anh không thể cho em nhiều lời khuyên được. Anh chỉ có thể nói với em rằng, phải tự tin lên, không phải trước kia ở Diên Bình em rất hăng hái sao, đừng nói chỉ là một bạn cùng bàn, cho dù toàn bộ nam sinh trong trường đều thích em, vậy thì có gì lạ đâu.”

Thượng đế nói, cô nương trời sinh đã như vậy rồi đấy.

Cám ơn Thượng đế.

Đinh Tiễn rón rén trở lại lớp học.

Mới vừa kéo ghế ra thì bên tai nghe thấy câu hỏi thăm không mặn không nhạt: “Cậu đi đâu đấy?”

Có lẽ do cuộc nói chuyện với Hứa Kha đã có tác dụng, giờ phút này cô thấy mình tựa như đóa hoa hồng người người muốn tranh giành, nhẹ nhàng tóc vén ra sau tai, sau đó quay sang Chu Tư Việt nở nụ cười xinh đẹp, thốt ra năm chữ ——

“Không, liên, quan, đến, cậu.”

Không cần sợ hãi, cứ thế mà làm.

Giận cậu rồi!