Bí Mật - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 87




BÍ MẬT - CHƯƠNG 87
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Không có người, không có một thứ gì cả. Nhưng trên trán cô ta rõ ràng có một ngón tay chậm rãi nhưng hung hăng mà ấn xuống. Cả người Chúc Vũ cứng đờ. Đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó là suy tư, cuối cùng nỗi sợ hãi như dây leo, thong thả mà dứt khoát bò lên khắp gương mặt.
Lạnh băng, căn bản không phải nhiệt độ của con người. Chúc Vũ nhịn không được mà cảm nhận xúc giác trên trán. Càng cảm nhận, lại càng sợ hãi. Cô ta không dám nhúc nhích lấy một chút, chỉ có thể hướng tròng mắt lên phía trên, nhìn về nơi vốn nên có một người nhưng thực tế lại trống rỗng trước mắt.
Hai nhân viên cảnh sát đứng sau Chúc Vũ còn rất trẻ, đang là độ tuổi mà tinh thần trượng nghĩa phất cao, nghe Chúc Vũ kể lại mà vừa rợn người vừa phẫn nộ. Đột nhiên phát hiện cô ta im bặt, hai người không khỏi kinh ngạc, sau đó không hẹn mà cùng nhau giữ nguyên tư thế đứng nghiêm, tay đặt lên vũ khí bên hông, đề phòng nghi phạm bất ngờ vùng dậy.
Nhưng vừa nhìn lại, bọn họ lập tức phát hiện tình huống không đúng.
Chúc Vũ như bị định thân, tròng mắt giăng đầy tơ máu, hàm răng lập cập run rẩy như gặp phải thứ gì vô cùng khủng khiếp. Trán và cổ cô ta mướt mồ hôi lạnh, gần như làm ướt đẫm bộ áo tù.
Nhưng trước mặt cô ta, ngoại trừ một chiếc bàn, rõ ràng không còn gì cả.
Hai người kinh ngạc, lại nhìn sang người nhà nạn phân phía đối diện. Người nhà nạn nhân lúc này đã không còn vẻ thất thố ban nãy mà đang ngồi đó hết sức bình tĩnh, nhìn nghi phạm bằng ánh mắt lạnh băng.
Lúc hành động, Cố Thụ Ca không nghĩ quá nhiều, chỉ đơn thuần chán ghét cái người tên Chúc Vũ này, chán ghét cô ta mang cảm xúc tiêu cực đến cho Thẩm Quyến. Dùng lực ấn lên trán đối phương xong, cô không biết tiếp theo nên làm gì, thế là lại quay đầu, nhìn về phía Thẩm Quyến.
Thẩm Quyến dừng mắt trên người Cố Thụ Ca. Sự hận thù chợt như băng tuyết tan rã. Cô hơi cong khóe môi.
Trong nháy mắt ấy, Cố Thụ Ca cảm nhận được cái gọi là tâm ý tương thông. Cô không chút do dự thu tay, lượn trở lại bên cạnh Thẩm Quyến.
Ngón tay ấn trên trán đã rời đi, nhưng Chúc Vũ vẫn không cử động, thậm chí chẳng dám thở mạnh. Sự lạnh lẽo chỉ thi thể mới có như vĩnh viễn lưu lại trên trán cô ta, tạo thành một vết sẹo. Cô ta thậm chí có thể tưởng tượng ra hình ảnh ngón tay kia rời đi. Chúc Vũ đảo mắt, hoảng loạn nhìn khắp nơi. Không có, cái gì cũng không có, vẫn không thấy được bất kì thứ gì. Cô ta dè dặt nuốt nước bọt, thử lui người ra sau. Không phát hiện điều gì dị thường, Chúc Vũ mới nhìn sang Thẩm Quyến: “Chị… chị làm cái gì?”
Giọng nói vì sợ hãi mà trở nên mơ hồ, không rõ.
Thẩm Quyến không để ý cô ta mà nhìn về phía Cố Thụ Ca bên cạnh. Cố Thụ Ca không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, bèn nói: “Mình đi thôi.”
Thẩm Quyến gật đầu thật khẽ. Còn nán lại nữa cũng không có ý nghĩa gì.
“Chị đang gật đầu với ai đó!” Chúc Vũ ồn ào hét lớn. Ánh mắt cô ta chuyển động qua lại giữa Thẩm Quyến và nơi tầm mắt dừng lại, càng lúc càng sợ hãi.
Động tác của Thẩm Quyến rất khẽ, nếu không phải chăm chăm quan sát thì không thể nào phát hiện ra. Nhưng Chúc Vũ đang trong cơn hoảng sợ tột độ, thần kinh căng chặt dán mắt vào Thẩm Quyến, không bỏ sót một cử chỉ nào.
Thẩm Quyến không để ý đến cô ta, chỉ đứng dậy.
“Chị không được đi.” Chúc Vũ toan bật dậy, nhưng còng tay móc vào lưng ghế khiến cô ta ngã ngồi trở lại. Va chạm ấy khiến Chúc Vũ tỉnh táo đôi chút. Cô ta hoảng loạn nhìn chung quanh, hòng rúc cả người vào ghế.
Thẩm Quyến ra ngoài, tai vẫn nghe Chúc Vũ đằng sau đang nói: “Các người… có cảm thấy rét căm căm không?”
Không ai trả lời.
“Có… có quỷ. Quỷ đang đi theo tôi.”
Vẫn không ai đáp lại. Tiếng vang thanh thúy khi cởi bỏ còng tay truyền đến.
“Đừng, đừng nhúc nhích. Có quỷ thật đó.”
Tiếng bước chân kéo lê vang vọng trong phòng.
Thẩm Quyến và Cố Thụ Ca đã đi đến ngã quẹo. Cố Thụ Ca quay đầu nhìn lại một lần nữa.
Chúc Vũ mặc áo tù bị kéo ra khỏi phòng. Tóc rối tung, bộ dáng hoảng sợ không thôi, hoàn toàn không còn chút kiêu ngạo, điên cuồng khi kể lại chuyện quá khứ ban nãy. Môi cô ra khẽ run, giọng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy. Cố Thụ Ca cẩn thận quan sát một chốc, phát hiện khẩu hình cô ta lặp đi lặp lại hai chữ “Tiểu Doanh”.
Kinh hoàng, biến sắc, hoảng hốt, lo sợ. Chỉ không có hối hận.
Bước khỏi phòng giam, không khí mới mẻ bên ngoài khiến Thẩm Quyến cảm giác được thả lỏng. Cố Thụ Ca không có hô hấp, không ngửi được hương thơm trong không khí, cũng cảm thụ không đến làn gió nhẹ êm dịu phả vào mặt. Nhưng cô nhìn lên bầu trời sáng sủa, nhìn nhánh cây khe khẽ đong đưa, nhìn chim chóc bay lượn, hoa cỏ nở rộ, dường như cũng cảm nhận được làn gió và sự tự do như các giác quan được khôi phục.
“Sao cô ta lại nhát gan như vậy?” Cố Thụ Ca nghi hoặc hỏi.
Cô cũng chỉ chọc hai cái, cớ gì lại sợ đến thế kia? Không phải rất kiên cường, rất kiêu ngạo mà gọi Thẩm Quyến đến trước mặt để khiêu khích sao?
Nơi đây là cửa trại giam, bên ngoài có cảnh sát cầm súng và vô số camera. Thẩm Quyến không trả lời ngay. Mãi đến khi trở lại xe, lái ra khỏi bãi đỗ, cô mới nói: “Đương nhiên là nhát gan rồi. Nếu không thì sao lại vì sợ chết mà phản bội Mạc Doanh?”
Cho dù có che dấu kiểu gì, phân tích nội tâm độc ác đến đâu đi chăng nữa thì nguyên nhân cô ta bước lên con đường này cũng chỉ đơn giản là vì sợ chết.
Cố Thụ Ca nghĩ, có lí, nhưng cảm xúc cũng không mấy gì tốt. Cô vừa cúi đầu, dùng tay phải chọc lên mu bàn tay trái, vừa nói: “Em không thích cô ta gọi em là Tiểu Ca.”
Mắt Thẩm Quyến vẫn nhìn thẳng: “Chị cũng không thích.”
Cố Thụ Ca thôi không chọt bản thân nữa mà lén nhìn Thẩm Quyến, sau đó cúi đầu, thở một hơi thật dài, trông như tâm sự nặng nề.
Thẩm Quyến phát hiện, ngó tiểu quỷ mấy lần. Cố Thụ Ca chỉ mãi chìm đắm trong suy nghĩ, không hề nhận ra.
Hôm nay có thật nhiều chuyện, hết cái này đến cái kia. Đầu tiên là đưa Kính Vân đại sư về núi, trên đường về lại đến trại giam một chuyến. Tới được nhà thì hoàng hôn đã buông, ráng màu nơi chân trời ánh lên rực rỡ. Trời chiều được bao phủ một màu hồng nhạt như lớp sa mỏng, lại qua đó mà chiếu rọi xuống nhân gian. Cố Thụ Ca thấy những viên sỏi trên con đường đi trong vườn hoa như được trải một lớp voan màu hồng nhạt, rất đẹp mắt.
Cô nhàn nhã, trong lòng lại chứa đầy tâm sự, thế nên không chịu đi đứng đàng hoàng mà lắc lư bay lượn, thoạt trông đặc biệt giống quỷ.
Thẩm Quyến dừng bước trước cửa, quay đầu nhìn. Cố Thụ Ca phản ứng không kịp, lướt quá trớn, xuyên qua người Thẩm Quyến.
Cái vẻ mất hồn mất vía này...
“Nghĩ gì vậy?” Thẩm Quyến bất đắc dĩ hỏi.
Cố Thụ Ca chậm rãi bay về, hồn thể không mấy rắn chắc lắc lư, khiến Thẩm Quyến nhìn mà kinh hãi trong lòng, thật sự sợ Tiểu Chanh của cô bị gió thổi tan, vội nói: “Chúng ta vào nhà trước rồi nói.”
Cố Thụ Ca lập tức theo sau.
Thẩm Quyến vào trong, đổi giày, gác túi xách trên kệ, lại lên lầu. Vốn Cố Thụ Ca còn lo lắng, nóng ruột, chỉ một lòng chìm đắm trong những suy nghĩ, nhưng vừa rồi Thẩm Quyến đã nói “vào nhà trước rồi nói”, cô bèn theo sát phía sau. Thẩm Quyến đi đến đâu, cô liền đi đến đó, chờ chị mở miệng nói chuyện với mình.
Ra ngoài suốt một ngày, quần áo dính không ít bụi bẩn, lại đến trại giam một lúc, Thẩm Quyến muốn tắm rửa trước. Cô bước vào phòng tắm, Cố Thụ Ca cũng lẽo đẽo theo sau, đứng ngay bên cạnh.
Thẩm Quyến đành phải đuổi tiểu quỷ ra, để cô nàng chờ bên ngoài.
Cố Thụ Ca đến khi bị đuổi ra mới phát hiện mình vậy mà lại theo Thẩm Quyến vào tận phòng tắm. Gương mặt tái nhợt đặc trưng của âm quỷ nổi lên chút đỏ ửng. Cô nhìn cửa phòng tắm một lúc mới đến bên mép giường, ngồi xuống.
Một lúc lâu sau, Thẩm Quyến trở ra. Cô đổi sang một bộ quần áo sạch sẽ, vừa xoa tóc vừa bước đến trước mặt Cố Thụ Ca mà quan sát. Ánh mắt cô có chút kì quái, mang theo vẻ đánh giá mà nhìn Cố Thụ Ca một lượt từ đầu đến chân.
Cố Thụ Ca vội ngồi thật ngay ngắn, hơi ngửa đầu, đối diện với Thẩm Quyến. Thẩm Quyến dừng lại, cầm khăn lau tóc trong tay, nhìn xuống tiểu quỷ, hỏi: “Em cởi quần áo được không?”
Cố Thụ Ca sửng sốt, có vẻ rất bất ngờ. Cô hơi hé miệng, mặt nghẹn đỏ bừng, đôi bàn tay cũng xoắn lấy nhau, lát sau mới lắp bắp hỏi lại: “Chị… chị không cởi luôn sao?”
Thẩm Quyến không hiểu: “Vì sao chị phải…” Còn chưa nói dứt câu, cô đã bất chợt nhận ra ý tứ trong lời của Cố Thụ Ca, nháy mắt cũng lắp bắp theo, “Chị… chị không phải ý đó.”
Thế là, đổi thành Cố Thụ Ca không hiểu, nhìn sang bằng ánh mắt nghi hoặc.
Thẩm Quyến bình tĩnh lại, cố giải thích như không có việc gì: “Ý chị là, sắp đến hè rồi, em vẫn còn mặc áo khoác mùa đông, có nóng hay không?”
Cố Thụ Ca gặp tai nạn vào tháng mười hai. Trời lúc ấy đang rét, cô nàng ăn mặc kín mít. Âm quỷ sẽ luôn mặc bộ quần áo trước lúc lâm chung, cho nên suốt mấy tháng qua, Cố Thụ Ca trước sau vẫn mặc chiếc áo khoác ngày hôm ấy. Nhưng giờ, hè sắp sang, ngày càng lúc càng dài, trời cũng càng lúc càng nóng. Bộ quần áo này đã không còn phù hợp nữa.
Thì ra thật sự không phải ý đó. Chẳng hiểu vì sao Cố Thụ Ca lại cảm thấy có phần tiếc nuối, bèn cúi đầu kéo kéo quần áo, nói: “Không cảm nhận được. Nhưng nếu nhìn thì sẽ thấy rất nóng.”
Thân thể không thấy nóng nhưng thị giác thì có.
Nói đoạn, cô toan cởi áo khoác. Nhưng không được, căn bản không cách nào cởi ra, hệt như quần áo đã nhập làm một với hồn thể.
Cố Thụ Ca thử rất nhiều lần, càng thử càng nhanh. Sau hàng loạt thất bại, cô ủ rũ nói với Thẩm Quyến: “Không cởi ra được, sau này phải làm sao đây?”
Sau này là lúc nào, đương nhiên không cần nói cũng biết.
Cố Thụ Ca thật sự ảo não, mày chau chặt, cúi đầu kéo vạt áo. Thẩm Quyến vẫn chưa quá quen với việc nói thẳng ra miệng loại chuyện ấy, nên là vẫn có vẻ câu nệ. Cô cầm khăn lông, ngồi xuống gần Cố Thụ Ca. Cố Thụ Ca còn đang phấn đấu, nhưng đương nhiên là không thể thành công.
Thẩm Quyến bất chợt nhớ đến bộ dáng Tiểu Ca nửa oán giận, nửa hâm mộ tiến triển yêu đương của người khác nhanh hơn mình trong văn phòng cô lúc trước Tết, ánh mắt lập tức trở nên nhu hòa. Tuy chỉ mới mấy tháng nhưng đã xảy ra quá nhiều chuyện. Điều may mắn chính là trải qua bao nhiêu khúc chiết, Tiểu Ca vẫn còn đây. Tuy đã quên hết ký ức nhưng cuối cùng em vẫn bình yên vô sự, ở lại bên cạnh cô.
“Thật sự không cởi ra được.” Cố Thụ Ca cuối cùng cũng bỏ cuộc, ngẩng đầu, chờ mong nói, “Hy vọng Kính Vân đại sư có thể tìm được cách giải quyết.”
“Sẽ có.” Thẩm Quyến an ủi một câu.
Cả một xe lửa đầy u sầu của Cố Thụ Ca nháy mắt đã bị hai chữ ấy an ủi vô cùng dễ dàng.
_____________
Sắp hết sòi.