Bí Mật - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 86




BÍ MẬT - CHƯƠNG 86
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Cả căn phòng âm trầm đáng sợ, chỉ có Chúc Vũ mặt treo nụ cười. Hai nhân viên cảnh sát đứng thẳng, mặt đều lộ vẻ kinh ngạc khó giải thích và kháng cự theo bản năng đối với lòng người hiểm ác.
Thẩm Quyến không bày tỏ gì, trước sau vẫn hết sức bình tĩnh. Cô chỉ quay đầu nhìn Cố Thụ Ca đang chau chặt mày, cảm thấy vô cùng may mắn. May mà sau muôn trùng hung hiểm, em vẫn còn đây, còn cơ hội được cứu.
Bên cạnh có người, không thể nhìn vào không khí quá lâu. Chỉ chốc lát sau, Thẩm Quyến đã đưa mắt trở lại, dừng ở Chúc Vũ, hỏi: “Cô muốn tôi tới chính là để nghe cô nói những lời này sao?”
Người kể chuyện tràn đầy ác ý, ngồi chờ xem kịch vui. Nhưng nếu người nghe chuyện vẫn thờ ơ, vậy câu chuyện này lại thiếu đi chút thú vị. Chúc Vũ nhìn Thẩm Quyến không hề dao động, ấy vậy mà không thất vọng, vẫn mỉm cười.
Thẩm Quyến nghĩ sao cũng không ra, một người sao lại có nhiều bộ mặt như vậy? Hiện tại cô ta cười giống một con người, ung dung, thong dong, thậm chí còn có chút dịu dàng, văn tĩnh của con gái, hoàn toàn khác với vẻ âm lãnh lúc mới vừa ngồi xuống ban nãy.
Thẩm Quyến nhớ đến Chúc Vũ khi đến cửa thăm viếng cùng mấy người khác lúc trước Tết. Khi đó, làm sao có thể ngờ bên dưới gương mặt hiền lành, nhã nhặn, còn mang chút tinh thần trượng nghĩa ấy lại là một kẻ cầm thú.
“Đương nhiên không chỉ vậy.” Cầm thú nói. Rồi cô ta thong thả kể lại.
“Ở đó, tôi thấy được cái ác tột cùng của nhân gian. Vài ngày sau được tự do, bước ra nhìn đến ánh mặt trời sáng rọi bên ngoài, tôi không cảm thấy an tâm mà ngược lại, vô cùng chói mắt. Tiểu Ca và cô ấy, thật sự rất giống.” Chúc Vũ vừa nói, vừa nhìn chằm chằm Thẩm Quyến không chớp mắt, “Mới đầu, tôi cũng cảm thấy kì quái. Hai người, một không có chỗ ở cố định, sống lay lắt từ nhỏ, ăn bữa nay lo bữa mai, một sống trong nhung lụa, chưa từng phải bận tâm vì sinh kế, muốn làm cái gì là làm ngay. Hai người thuộc hai thái cực như vậy, sao lại giống cho được?”
“Trước đó, tôi chỉ nghe lời ba, cố gắng tiếp cận cậu ấy, hòng chiếm được cảm tình. Sau khi nỗi nghi hoặc nảy sinh, tôi lại không vội tiếp cận mà bắt đầu quan sát, phân tích. Rất nhiều lần, tôi đi theo cậu ấy về nhà giữa đêm khuya.”
Cố Thụ Ca lập tức sởn tóc gáy, sống lưng lạnh toát. Thẩm Quyến cũng ngồi thẳng người.
Chúc Vũ hiện rõ vẻ vừa lòng, trong mắt thoáng chút đắc ý vì bắt được điểm yếu của Thẩm Quyến: “Đáng tiếc, bên cạnh cậu ta có người cô phái đi bảo vệ, tôi không thể đến quá gần, đành phải đứng xa xa quan sát. Tôi cẩn thận lưu ý vẻ mặt, quan sát hành vi, phân tích tâm tư cậu ấy. Kiểu theo dõi từ xa như vậy thật quá thú vị. Thỉnh thoảng, có cơ hội dùng cơm chung, tôi sẽ đếm xem một ngụm thức ăn cậu ấy nhai bao nhiêu lần, sức ăn có bao lớn, lúc mỉm cười thì khóe miệng giương lên mấy độ, lúc đi đường thì sải chân dài cỡ nào, sẽ bước chân nào trước. Mỗi một chi tiết, tôi đều nhìn thật kĩ. Rất thú vị."
"Dần dà, lúc một mình, tôi sẽ không tự chủ được mà đi bắt chước Tiểu Ca. Học cách cậu ấy cười, học dáng đi, dùng nước hoa cậu ấy thích, mua quần áo cùng kiểu. Tôi xem mình như Tiểu Ca mà trải nghiệm, vì thế, dần dần phát hiện ra cậu ta giống Mạc Doanh ở chỗ nào."
"Mạc Doanh nghèo khó, nhưng lại không cúi đầu trước vận mệnh. Tiểu Ca giàu có, nhưng luôn rất cô độc, thường thui thủi một mình. Nhưng cả hai đều mang kỳ vọng tốt đẹp với thế giới. Trong mắt họ không nhìn ra một chút ác ý nào. Lúc cười rộ lên hệt như ánh mặt trời phủ khắp nhân gian."
"Vì thế, tôi lại không nhịn được mà nghĩ, giả như chuyện lần đó lặp lại, tôi đặt bẫy để cậu ta bị bắt cóc, đồng thời tôi cũng vờ như bị bắt cùng, tựa lần đó với Mạc Doanh, thì cậu ấy sẽ lựa chọn thế nào?”
Chúc Vũ vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Quyến, thoáng vẻ say mê, bộc lộ một kiểu bướng bỉnh, mê muội bệnh hoạn. Cô ta nhìn Thẩm Quyến, cười ác ý: “Vừa nghĩ đến giả thiết ấy, tôi đã vô cùng hưng phấn. Tôi thật muốn thấy Tiểu Ca vì tôi mà trả giá hết thảy, lại nhìn xem khi bị người mình toàn tâm tín nhiệm phản bội sẽ có vẻ mặt gì. Cho nên tôi lập tức trình kế hoạch ấy lên cho người ở trên.”
Trong chùa Quảng Bình, cuộc tranh luận của hai sư huynh đệ còn đang tiến hành. Chung trà trên chiếc bàn con giữa hai người đã lạnh. Trong lò tử kim hãy còn lượn lờ sương khói, tỏa ra từng đợt hương tử đàn khiến người ta tĩnh tâm, ngưng thần.
“Quỷ chính là quỷ. Bất luận đệ có giảo biện thế nào cũng là quỷ. Chỉ cần là quỷ thì sẽ có khả năng làm ác. Đệ đừng quên âm quỷ sinh ra đã mang âm sát. Làm sao đệ dám đảm bảo âm sát ấy sẽ không lan rộng, sẽ không bùng nổ?” Trụ trì vẫn giữ nguyên quan điểm.
Kính Vân lắc đầu không tán đồng. Sư huynh nghiên cứu kinh văn, học tập điển cố. Lí thuyết nắm giữ rất khá, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ quanh quẩn trong chùa miếu, rất ít khi ra ngoài. Thế nên xem người, xem chuyện khó tránh quá đơn giản.
*Nhớ lúc trước trụ trì kêu Kính Vân là sư huynh mà sao giờ ngược lại… Cơ mà nếu trong chùa gọi sư bá thì Kính Vân phải lớn hơn chứ ==”.
Kính Vân nghĩ, rồi thở dài.
Trụ trì thấy Kính Vân như vậy, tu dưỡng có được sau bao nhiêu năm thanh tu nháy mắt bay sạch. Ông ta gầm lên: “Ngươi vẫn quyết giữ ý mình đúng không?”
Kính Vân ngồi thẳng, nhìn trụ trì, bình tĩnh nói: “Thành kiến của sư huynh đối với âm hồn xem ra là không đổi được rồi. Vậy, không bằng ta dẫn sư huynh đi nhìn lòng người? Nhìn thử xem lòng người so với âm quỷ thì tốt đẹp hơn được bao nhiêu?”
Trong ngục giam, Thẩm Quyến cuộn trào phẫn nộ. Cô không ngờ Chúc Vũ ấy vậy mà còn có ý định ti tiện, ghê tởm như thế. Chỉ nghĩ đến chuyện kết cục của Mạc Doanh từng có khả năng xảy ra với Tiểu Ca, cả người cô đã rét run.
“Tôi sẽ không vì cô mà trả giá hết thảy.” Cố Thụ Ca đột nhiên lên tiếng.
Thẩm Quyến nhìn sang, chỉ thấy Cố Thụ Ca đang đứng đối mặt Chúc Vũ. Hồn thể của em vì tức giận mà trở nên trong suốt, sắc mặt quỷ hồn tái nhợt, lạnh lùng nhìn Chúc Vũ. Mà Chúc Vũ hoàn toàn không biết âm hồn của người cô ta nhắc đến hiện đang đứng ngay trước mặt, nhìn cô ta.
“Đáng tiếc, vì uy danh hiển hách của tập đoàn Cố thị, ở trên sợ chọc phải phiền toái nên bác bỏ kế hoạch của tôi. Thật quá đáng tiếc.” Giọng Chúc Vũ ngập tràn tiếc hận.
Thẩm Quyến bỗng dưng nghĩ, có khi nào âm hồn của Mạc Doanh cũng ở chỗ này, chỉ là các cô không thể nhìn thấy? Đối với kẻ làm ác, mỗi người bị cô ta hại chết đều sẽ trở thành âm hồn, nhìn chằm chằm, chờ xem kết cục của cô ta.
Cố Thụ Ca sờ lên mu bàn tay Thẩm Quyến, chỉ ngón trỏ dính máu mới có thể chạm đến. Chút lạnh lẽo ấy tựa sương sớm mùa thu, mang theo một nỗi bất an.
Tiểu Ca là đang cầu an ủi.
Thẩm Quyến mở lòng bàn tay, để ngón trỏ của Cố Thụ Ca áp lên.
Chúc Vũ nói, rồi phát hiện Thẩm Quyến vậy mà lại thất thần, lòng thầm cảm thấy quá sức tưởng tượng. Thẩm Quyến không hề dao động đối với chuyện của Mạc Doanh, cô ta không bất ngờ. Nhưng giờ đã nói đến phần có Cố Thụ Ca, không ngờ người này vẫn còn thờ ơ như vậy.
Miệng Chúc Vũ vẫn còn nói: “Tôi đành phải tiếp tục quan sát cậu ấy. Cứ quan sát như vậy, để tôi phát hiện ra một bí mật.” Cô ta nhìn Thẩm Quyến, nở nụ cười, “Cậu ấy thích chị.”
Thẩm Quyến nhìn sang với vẻ lạnh nhạt. Cố Thụ Ca cảm thấy bất an.
Chúc Vũ khoa trương à một tiếng, sửa miệng: “Không, nói cho đúng thì phải là cậu ấy yêu chị, yêu rất nhiều năm.”
Nghe đến đó, Thẩm Quyến cuối cùng đã hiểu mục đích hôm nay của Chúc Vũ. Cô đứng dậy, nhìn chằm chằm Chúc Vũ với vẻ mặt vô cảm.
Cố Thụ Ca không có ký ức, căn bản không biết trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì. Cô mờ mịt nhìn Thẩm Quyến, lo lắng gọi một tiếng: “Chị.”
Chúc Vũ cuối cùng cũng lộ ra vẻ vừa lòng, rồi ngả người ra sau. Còng tay vang tiếng kim loại cọ xát, vô cùng chói tai.
“Không ngờ đúng không? Người chị đặt trong lòng, thật ra cũng yêu chị. Hai người cách nhau vạn dặm, bỏ lỡ bốn năm. Đến giờ phút này, chị đã không còn cơ hội nghe cậu ấy chính miệng thừa nhận tình cảm dành cho chị nữa.”
Trong đầu Thẩm Quyến hiện ra tình cảnh hôm tai nạn giao thông xảy ra. Tiểu Ca nằm trong nhà đại thể. Mặt em bị đụng đến máu thịt nhầy nhụa. Quần áo em dính đầy máu và vết bẩn. Mắt em nhắm chặt. Em không còn hô hấp. Sẽ không bao giờ gọi cô là chị, không bao giờ làm nũng với cô, mềm giọng nói em muốn ngủ chung với chị nữa. Cô đã vĩnh viễn, vĩnh viễn mất đi em. Ngay cả tư cách bảo hộ từ một nơi xa cách muôn trùng sông núi cũng không còn.
Trong giây phút Thẩm Quyến hồi tưởng lại, nỗi thống khổ và tự trách đến nghẹt thở cũng bao trùm.
Nếu khi đó, cô biết vốn Tiểu Ca cũng yêu cô thì sẽ phản ứng thế nào? Liệu có còn dũng khí sống tiếp trên cõi đời này?
“Làm sao cô biết?” Thẩm Quyến một tay chống bàn, hơi cúi người về phía trước, hỏi với áp khí cực thấp.
Chúc Vũ lúc này ngược lại không vội mà rất hứng thú thưởng thức sự thất thố của Thẩm Quyến. Chừng một phút sau, cô ta mới thong thả nói: “Biết cái gì? Biết cậu ấy thích chị, hay là biết chị thích cậu ấy?”
Cố Thụ Ca nghe không quá hiểu. Cô đã quên mình và Thẩm Quyến bắt đầu ra sao, cũng quên hai người từng có quá khứ thế nào. Cô nghe mà như lọt vào sương mù. Chỉ là thấy Thẩm Quyến thất thố, Cố Thụ Ca lại nóng ruột như quay về thời điểm Thẩm Quyến hôn mê nằm trên giường sau vụ nổ, cô không làm được bất kì điều gì, như hoàn toàn bị ngăn cách.
Chúc Vũ không chờ Thẩm Quyến trả lời, cũng không để bụng câu trả lời ấy mà một bên đắc ý nói tiếp, một bên vẫn không quên nhìn chằm chằm mỗi một thay đổi trên gương mặt Thẩm Quyến.
“Nếu chị cũng từng quan sát một người hết sức tỉ mỉ như tôi, chị sẽ phát hiện người này trong mắt chị chẳng khác nào một tờ giấy trắng, bí mật gì cũng không giấu được. Cậu ta thích chị, vì không thấy được chị nên rất cô tịch. Cậu ta thích chị, vì chị không ở bên cạnh nên vẫn thui thủi một mình. Cậu ta thích chị, cho nên khi ngẫu nhiên nhắc đến thì vẻ mặt luôn bừng sáng, như bất chợt sống lại. Tiểu Ca giấu rất khá, hẳn là sợ bị người ta phát hiện rồi đàm tiếu, từ đó ảnh hưởng đến chị ở trong nước. Nhưng mà, sao giấu được tôi?”
Chúc Vũ càng nói càng hưng phấn: “Cô chủ tập đoàn Cố thị ấy vậy mà lại một lòng yêu mến chị dâu của mình. Chuyện này khiến người ta thật phấn khích. Biết được chuyện thú vị như vậy, tôi phải lợi dụng cho tốt để xem một màn hay mới được.”
“Cô đúng là…” Thẩm Quyến nhất thời không tìm được từ thích hợp.
Chúc Vũ đã hoàn toàn chìm đắm trong sự điên cuồng: “Vậy nên tôi từ từ lên kế hoạch. Trò hay khiến lòng người phấn chấn như vậy, có chờ bao lâu, chuẩn bị bao lâu cũng đáng. Đặc biệt là vào một lần tôi về nước dịp Giáng sinh, ở một bữa tiệc tối, nhìn đến chị và Cố Dịch An. Hai người tuy vẻ mặt gần gũi nhưng hành động lại rất lạ lẫm, từ đó khiến cho vẻ gần gũi kia cũng không giống như là giữa vợ chồng với nhau. Thế nên, tôi đã nảy sinh một ý niệm, có khi nào người chị thích không phải Cố Dịch An mà là Cố Thụ Ca hay không? Vậy càng tốt. Có một số tiết mục cần tình cảm từ hai phía thì xem mới thật sướng.”
Thẩm Quyến đã hiểu. Chúc Vũ đây là thích, hoặc nên nói là đam mê xem người khác đau khổ. Cho dù là người xa lạ chưa gặp mặt bao giờ, chỉ cần gặp phải đau khổ và thể hiện nó ra trước mắt cô ta, cô ta sẽ lập tức như con đỉa nhìn thấy máu tươi, nôn nóng nhào lên thưởng thức. Người khác càng đau, càng suy sụp, cô ta lại càng hưng phấn. Cho nên dù là Tiểu Ca hay cô, chỉ cần có một người ngã quỵ trước mặt cô ta, cô ta sẽ thỏa mãn như con đỉa được hút no máu.
“Có điều cảm xúc của chị ẩn giấu sâu hơn cả Tiểu Ca. Tôi ngầm quan sát một năm, lúc nào cũng để ý tin tức chị mà cũng không phát hiện bằng chứng gì. Có điều, cũng không cần tôi đi xác minh tình cảm của chị dành cho Cố Thụ Ca rốt cuộc là gì, bởi vì bánh xe vận mệnh đã bắt đầu chuyển động. Cậu ấy xen vào việc của người khác, mang về cho mình mối họa sát thân.”  Nói đến đây, hơi thở của Chúc Vũ đã có phần hỗn loạn, trở nên quá khích.
“Chắc chị không biết, vì giết cậu ấy đã tốn bao nhiêu công sức.” Tròng mắt Chúc Vũ phiếm ánh đỏ, giọng nói hưng phấn đến vặn vẹo, “Sau thất bại của lần ám sát đầu tiên, tôi khó khăn lắm mới giành được cơ hội tự lo liệu chuyện này. Lúc Tiểu Ca bị xe tông đến hoàn toàn biến dạng, tôi đã có mặt ngay hiện trường, tính toán xem khi nào chị sẽ đến, chị nhìn thấy thi thể Cố Thụ Ca sẽ có phản ứng như thế nào. Là gào khóc, là rơi lệ, là…” Cô ta nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm Thẩm Quyến, giọng nói vì mãnh liệt chờ mong mà trở nên khàn khàn, “Có khi nào sẽ chết theo luôn không?”
Cơ mặt Chúc Vũ như mất khống chế, vặn vẹo nặn ra một nụ cười.
Thẩm Quyến ghê tởm, nhưng lại không thể ngăn bản thân nhớ lại nỗi đau thấu tim ngày hôm ấy, bả vai cũng khẽ run rẩy. Cô không phát hiện Cố Thụ Ca đứng bên cạnh đột nhiên cử động. Cố Thụ Ca bước lên một bước, thân thể khảm vào chiếc bàn, rồi tiếp tục đi về phía trước, vòng ra sau lưng Chúc Vũ. Cô vươn tay phải, dùng ngón trỏ có thể chạm đến đồ vật, ấn lên mu bàn tay Chúc Vũ.
Chúc Vũ mải đắm chìm trong sự hưng phấn, phải vài giây mới nhận ra xúc cảm nơi mu bàn tay không đúng. Nụ cười trên mặt cô ta còn chưa thu lại, ánh mắt vẫn long sòng sọc vẻ thú tính. Cô ta máy móc quay đầu, nhìn sang với vẻ hồ nghi.
Không có người.
Cố Thụ Ca thu tay, tạm dừng một giây, sau đó, cô dùng hết sức ấn mạnh lên trán Chúc Vũ.
_____________
Tác giả: Giờ là một giờ đêm, vừa đúng là thời gian gõ chữ mà tôi thích nhất.
Dạo này cảm xúc không tốt lắm, nhưng tuần rồi mới kết thúc bộ Tạ tướng viết hơn một năm, cảm giác như vừa hoàn thành một chuyện lớn, thế nên lại vui vẻ. Nên là muốn trò chuyện với mọi người. Chuyện gõ chữ này cũng làm nhiều năm rồi, nhưng trước giờ hình như chưa từng tán gẫu với mọi người lần nào.
Bắt đầu nói từ “Bí mật” vậy.
Áng văn này từ lúc mới bắt đầu viết đã gặp phải rất nhiều nghi ngờ. Vì sao lại viết cái này, đây không phải phong cách của cô, tôi không thích đề tài này, cô viết không hay, hoặc là bách hợp chủ yếu nên tập trung vào tình cảm, ngọt ngào, tinh tế là được, không cần phải viết âm u như vậy. Rất nhiều, tôi nhìn đến cũng khó chịu. Nhưng mà tôi không làm gì được, bởi vì tôi chỉ có thể viết những nội dung tôi muốn viết. Chỉ có muốn viết và thật sự yêu thích thì tôi mới có tin tưởng, có nhiệt tình đi gõ những con chữ tiếp theo. Mà “Bí mật” chính là thứ tôi muốn viết.
Tôi cũng từng nghĩ phải gõ chữ vì độc giả. Cho nên có một đoạn thời gian, ngày nào tôi cũng cân nhắc xem chương này viết ra thì mọi người có thích hay không, đoạn này miêu tả có khiến mọi người động lòng hay không, câu này, cách dùng từ này liệu có làm mọi người cảm thấy nhạt nhẽo, buồn chán. Nhưng mà một thời gian sau, tôi phát hiện, rất không vui. Cũng không phải đoán tâm tư mọi người không vui, mà là làm vậy, chuyện gõ chữ vốn nên đơn giản, vui thú trở nên rất ngượng tay. Có đủ loại băn khoăn, không thể nào chỉ đơn thuần viết ra những gì tôi nghĩ, tôi muốn nữa.
Vì thế, tôi tỉnh ngộ. Còn tiếp tục như vậy, cuối cùng thứ tôi viết ra, e là chính tôi cũng không chấp nhận được, mà mọi người cũng không thích.
Như vậy, đối với tôi mà nói thật quá bi ai.
Con người ấy, đúng là một sinh vật mâu thuẫn. Khi còn trẻ không biết trời cao đất dày, lớn lên rồi lại quá biết trời cao đất dày, cũng không nhớ rõ bắt đầu từ khi nào đã học được cách tự xem nhẹ bản thân.
Kết quả, chuyện khó nhất hóa ra chính là không quên bản tâm, vẫn là chính mình.
Còn vì sao lại muốn viết một người đáng sợ như Chúc Vũ. Bởi vì mấy năm nay đã nhìn thấy, nghe được quá nhiều chuyện về phụ nữ gặp nạn. Luật sư thực tập bị đâm trên đường ở Nam Xương, Giang Ca, Huề Trình, rất nhiều, có cái biết, cái không. Rất nhiều, rất nhiều cô gái thiện lương.
Nên là tôi muốn viết một câu chuyện về phương diện này, nhắc nhở các cục cưng của tôi rằng, sống ở đời, đầu tiên nhất, quan trọng nhất, chính là làm ơn hãy bảo vệ tốt bản thân. Nếu có thể nói cho cao lớn một chút thì chính là ý thức trách nhiệm xã hội (?).
Đương nhiên ngoại trừ ác ma đáng sợ thì yêu đương ngọt ngào là chủ đề mãi không thay đổi. Viết về vững tin, về tín nhiệm, về chân tình vĩnh cửu, tất cả gom lại chính là “Bí mật”.
Về bản chất, tôi vẫn tươi sáng và hướng về phía trước.
Tại đây xin lỗi các cục cưng đọc không quen vì áng văn này thay đổi phong cách. Có phong cách yêu thích là chuyện hết sức bình thường. Không thích bộ này? Không sao, sau này chúng ta có thể gặp lại. Chỉ cần tôi còn viết, chỉ cần bạn còn đọc thì núi cao sông dài, chúng ta luôn sẽ có ngày tương phùng.
Tiếp nữa chính là về tần suất update.
Cái này thật sự không có gì để nói. Đúng là update rất vô trách nhiệm.
Nguyên nhân cũng có, nhưng bất luận là nguyên nhân gì, nói ra đều giống như đang giảo biện. Tôi chỉ có thể hy vọng sau này sẽ tốt lên, khắc phục được những khuyết điểm trong tính cách, làm một tác giả chăm chỉ đăng chương.
Tuy trước mắt thoạt trông không mấy thuyết phục, nhưng vẫn hy vọng có mọi người làm bạn và giám sát.
Cảm giác... có hơi mặt dày.
Thời gian không còn sớm nữa, mong mọi người nghỉ ngơi sớm một chút, có một giấc ngủ ngon.
Có thể làm chuyện mình thích, rất khó. Đặc biệt là đối với người không giỏi ăn nói nhưng lại muốn biểu đạt quá nhiều như tôi, gõ chữ giống như là sở thích trời sinh.
Một đường này có mọi người làm bạn là chuyện rất hạnh phúc.
Cảm tạ!
_____________
Còn dì xú hơn nửa đêm mò đi đập trứng úp mì mà đập trúng cái trứng thúi hong chời. Nín thở dọn dẹp rửa tay xà bông 5 lần mà cái mùi thum thủm còn quài trên mũi 🤧🤧
_____________