Bí Mật - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 80




BÍ MẬT - CHƯƠNG 80
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Dù sao trong phòng vẫn còn người ngoài, nhận ra ý định của Cố Thụ Ca, Thẩm Quyến kinh hãi. Tim cô đánh dồn dập liên hồi, vội duỗi tay đẩy người, nhưng tay lại xuyên qua cơ thể Cố Thụ Ca.
Cô không thể chạm đến em, không ngăn cản được.
Cố Thụ Ca ngày một tiến sát. Thẩm Quyến khép mắt, người kia đã gần trong gang tấc. Điều dưỡng cúi người thay băng, thuốc dán lạnh lẽo đắp lên miệng vết thương Thẩm Quyến. Cả người cô điều dưỡng trùng lặp lên hồn thể Cố Thụ Ca.
Những gì nhìn thấy thật quá kích thích.
Tiểu Chanh rất gần, gần tựa chỉ cách nhau một trang giấy mỏng. Thời gian như bị kéo dài gấp mười lần.
Quỷ là không có hô hấp, nhưng Thẩm Quyến thấy mình vẫn có thể cảm giác ra được hơi thở thong thả mà ấm nóng của Tiểu Chanh. Tiếng hít thở khẽ khàng vào tai cô chẳng khác nào tiếng hò reo vỗ trống.
Thẩm Quyến mím chặt môi, cầu nguyện Tiểu Chanh có thể khắc chế một chút, vừa chạm sẽ lui ngay. Song, trong lòng cô lại nghĩ, nếu lúc này không có người ngoài thì tốt rồi. Từ khi trở lại đến giờ, Tiểu Ca chưa từng gần gũi cô như vậy.
Rồi Cố Thụ Ca xuyên qua người Thẩm Quyến.
Thẩm Quyến sửng sốt, lúc này mới chợt nhớ ra không có máu, Tiểu Ca là không thể chạm vào cô. Nhất thời, Thẩm Quyến thật sự không biết mình thở phào nhẹ nhõm hay là cảm thấy thất vọng nhiều hơn.
Cố Thụ Ca hôn không trúng, lập tức ngồi dậy với vẻ mặt kinh ngạc, nhìn về phía Thẩm Quyến. Cô không hiểu, vừa rồi rõ ràng đã chạm đến miệng vết thương, sao chỉ đổi một chỗ khác thôi đã không thể đụng được? Cố Thụ Ca không rõ, nên ngây ngẩn cả người.
Điều dưỡng thay băng xong lại đứng dậy, vừa vặn sóng vai với tiểu quỷ, cười nói: “Miệng vết thương đã kéo mài. Chờ lớp mài bóc ra là sẽ khép lại. Bác sĩ nói ngày mai là cô xuất viện được rồi.”
Thẩm Quyến liếc nhìn Cố Thụ Ca, rồi lại hơi dịch tầm mắt sang cô điều dưỡng, nói: “Tôi biết rồi.”
Giọng Thẩm Quyến lọt vào tai khiến Cố Thụ Ca sực tỉnh. Cô đã quên tình yêu đối với Thẩm Quyến. Ý niệm ấy vừa xuất hiện, bao nhiêu tâm tư kiều diễm cũng theo đó lặn mất tăm. Cố Thụ Ca không rõ vừa rồi mình thế nào, vì sao lại làm ra chuyện càn rỡ như vậy.
Điều dưỡng dặn dò rất nhiều, miệng vết thương không thể đụng nước, không thể gãi các thứ. Những lời dặn ấy, mỗi khi thay băng cô ta đều sẽ nói một lần. Thẩm Quyến nghe mà không mấy tập trung, thi thoảng lại nhìn sang Cố Thụ Ca. Cố Thụ Ca chuyển mắt, không dám nhìn thẳng. Thẩm Quyến cũng không rõ cô nàng thế nào, sao tự dưng lại không vui.
Ngoài cửa sổ mưa phùn lất phất. Cơn mưa xuân mang theo cảm giác se lạnh. Điều dưỡng cuối cùng cũng dặn dò xong, trước lúc đi còn giúp Thẩm Quyến tấn chăn và thuận tay đóng cửa sổ.
Cửa nhẹ nhàng khép lại.
Người ngoài đi rồi, Thẩm Quyến bèn vỗ vỗ chỗ bên cạnh. Cố Thụ Ca bước đến, ngồi xuống.
“Vừa rồi em có thể chạm đến miệng vết thương là bởi vì em chạm được vào máu chị.” Thẩm Quyến giải thích cho Tiểu Chanh. Cô cố gắng khiến giọng mình bình ổn một chút, vờ như sự mịt mờ của cái hôn vừa rồi không hề tồn tại, song trong mắt vẫn ít nhiều hiển lộ vẻ ngượng ngùng, vui sướng.
“Máu đông thành mài cũng có thể chạm đến. Cho nên mai mốt dính máu chị lên đầu ngón tay là em sẽ có thể dùng máu làm trung gian mà đụng vào đồ vật.”
Cố Thụ Ca lắng nghe Thẩm Quyến giải thích. Vốn cô còn rất chột dạ, cảm thấy có lỗi với chị, nhưng nghe đến đây, không hiểu sao trong lòng cô lại nảy sinh một cảm giác kháng cự mãnh liệt, miệng cũng buột thốt lên: “Không gấp. Trước đó chị đã rút thật nhiều máu nuôi em rồi. Mai cũng đừng vội xuất viện, nằm quan sát thêm vài hôm nữa đi.”
Tim Thẩm Quyến chợt thít chặt. Cô nhìn thẳng vào Cố Thụ Ca, giọng bất giác nhẹ đi, thận trọng hỏi: “Em nhớ ra rồi sao?” Từ khi Tiểu Ca trở về đến giờ, cô không hề nhắc đến chuyện dùng máu nuôi em, vậy em làm sao mà biết được? Có phải đã khôi phục ký ức rồi không?
Cố Thụ Ca mờ mịt lắc đầu.
Niềm vui ập đến quá bất ngờ, còn chưa kịp nếm được vị ngọt trong đó thì đã tan thành hoa trong kính, trăng trong nước, chẳng còn vương lại chút gì. Thẩm Quyến thất vọng, khẽ “À” một tiếng.
Cố Thụ Ca lập tức trở nên lúng túng. Cô ngồi thẳng người, tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, nhìn Thẩm Quyến, chần chờ một lúc mới hỏi: “Sao vậy chị?”
Thẩm Quyến đang điều tiết cảm xúc. Cô hoãn giọng, cố gắng bình thản hỏi: “Sao em biết lúc trước chị rút nhiều máu nuôi em?”
Không hỏi, Cố Thụ Ca còn chưa cảm thấy có chỗ nào không đúng. Vừa hỏi, cô đã ngây người. Cố gắng mò mẫm trong đầu một lúc lâu, cô cũng không biết vì sao vừa rồi mình lại nói vậy. Giống như trong lòng vướng mãi một chuyện, cứ tự nhiên mà bật thốt lên. Nhưng trong trí nhớ của cô căn bản không có chuyện Thẩm Quyến từng rút máu nuôi dưỡng.
“Em… em không biết.” Tiểu Chanh có phần lúng túng. Cô nhìn sang Thẩm Quyến, mày chau chặt, thành thật nói ra cảm giác, “Là buột miệng thốt ra, không có qua suy nghĩ.”
Thẩm Quyến vừa nghe đã hiểu. Tiểu Ca cũng không phải khôi phục ký ức, hẳn là tiềm thức của em nổi lên phản ứng với câu nói “Ngày mai là xuất viện được rồi” của cô điều dưỡng. Em không tán thành việc cô xuất viện, lo lắng việc lấy máu quá nhiều trước kia sẽ làm hại đến thân thể cô.
“Lúc trước chị đã rút cả máu nuôi em sao?” Cố Thụ Ca hỏi.
Cô có thể buột miệng thốt ra chuyện ấy, nghĩa là trong tiềm thức hết sức để ý. Thẩm Quyến không trốn tránh được, cân nhắc một lúc mới uyển chuyển đáp lời: “Máu của chị có thể giúp em ổn định hồn thể, cho nên em từng uống một ít.”
Cô không nói rõ uống bao nhiêu, định sẽ dùng ước lượng mơ hồ ấy để khiến Cố Thụ Ca cho rằng chỉ có một chút, không quá nhiều.
Cố Thụ Ca không ngốc. Cô chẳng cần ngẫm nghĩ cũng biết nhất định là không ít, bằng không cô đã chẳng để ý đến vậy, vừa nghe xuất viện đã vội lo lắng.
Lúc này, hộ lý trở lại, cuộc nói chuyện cũng đành bỏ dở.
Cuộc nói chuyện dang dở nhưng sự kích động trong lòng hai người vẫn chưa thể bình ổn. Thẩm Quyến chạm được đến hy vọng. Cô tin chắc một ngày nào đó, Cố Thụ Ca sẽ khôi phục ký ức. Mà Cố Thụ Ca lại càng thêm tò mò không biết trước kia mình và Thẩm Quyến ở bên nhau thế nào, sự ràng buộc giữa hai người sâu sắc đến đâu. Cho dù đã không còn ký ức, cô đối với Thẩm Quyến vẫn có một sự ỷ lại như vốn dĩ đã vậy. Cô vẫn thích nhìn chị, thích thi thoảng lại nói với chị một hai câu, cho dù trong phòng còn có người ngoài, Thẩm Quyến không tiện đáp lời. Cô còn thường xuyên nhìn miệng vết thương trên mặt Thẩm Quyến, lén lút, nhìn rồi lại nhớ mình từng hôn lên nơi ấy, sau đó âm thầm đỏ mặt.
Người đến thăm bệnh rất nhiều, Thẩm Quyến chỉ gặp vài nhân vật quan trọng. Mỗi khi thấy Thẩm Quyến nói cười với người khác, Cố Thụ Ca luôn sẽ cảm thấy lo âu, cảm thấy bất an. Bởi thế giới của cô quá nhỏ bé, bên trong chỉ có mỗi mình Thẩm Quyến, nhưng Thẩm Quyến lại quen biết rất nhiều người.
Có điều, những nỗi âu lo ấy, cô sẽ cố gắng giấu đi. Bởi vì cô biết mình không thể yêu cầu Thẩm Quyến đừng giao tiếp với người khác. Yêu cầu như vậy thật quá vô lí.
Nhưng Cố Thụ Ca cũng không yên lặng chịu đựng sự nôn nóng, bất an. Mỗi khi người đến thăm đi rồi, cô sẽ hỏi một chút chuyện quá khứ của hai người.
“Tụi mình biết nhau lâu lắm rồi sao?”
“Hai mươi ba năm. Từ lúc em sinh ra, mình đã quen biết.”
Lâu như vậy. Thì ra sự tồn tại của Thẩm Quyến đã bao bọc lấy toàn bộ cuộc đời cô. Cố Thụ Ca lập tức cảm thấy an tâm. Sự an tâm ấy kéo dài đến khi có người tiếp theo đến thăm viếng.
“Trước kia em có tốt với chị không?”
“Tốt. Em đi du lịch sẽ mua quà cho chị, sẽ nói qua điện thoại là nhớ chị, sau đó mua vé máy bay chuyến gần nhất chạy về bên chị. Em thích chụp ảnh chị. Em viết cho chị bảy quyển nhật ký, vì sợ hãi sẽ biến thành một người không tốt, bị chị chán ghét mà đã đè nén nỗi nhớ nhung, tránh né thật xa. Em tốt với chị, tốt đến mức kể mãi không hết.”
Thế nên Cố Thụ Ca lại an tâm. Không phải an tâm vì trước kia mình rất tốt với Thẩm Quyến, mà là an tâm vì chị vẫn nhớ rõ mọi chuyện giữa các cô.
Bảy quyển nhật ký cuối cùng cũng được Thẩm Quyến nhờ quản gia Quý mang đến.
May mà dù không có ký ức nhưng Cố Thụ Ca vẫn chưa quên chữ viết. Cô đọc nội dung mà nhật ký kể lại, cứ cảm thấy như đang xem cuộc đời của một người khác, nội tâm của một người khác. Cô không có cảm giác quen thuộc mà lại thấy mình trong nhật ký thật ưu tú, lạc quan, rộng rãi, chân thành, còn tốt bụng. Vì thế, Cố Thụ Ca lại lo lắng. Nếu cô mãi không thể nhớ ra thì phải làm thế nào? Cô không có ký ức, vẫn có thể tốt như lúc trước sao? Có khi nào Thẩm Quyến sẽ so sánh cô hiện tại với trước đây rồi thất vọng hay không?
Đọc đến quyển nhật ký thứ ba, Cố Thụ Ca đã không chịu xem tiếp. Cô muốn Thẩm Quyến vuốt ve, muốn chị ôm một cái, muốn thấy chị quan tâm đến mình. Vì thế, cô tiến đến bên cạnh Thẩm Quyến, cố gắng đến gần chị hết mức có thể. Mỗi lần như vậy, Thẩm Quyến sẽ nuông chiều mà gọi một tiếng: “Tiểu Chanh.”
Cố Thụ Ca rất thích Thẩm Quyến gọi mình Tiểu Chanh. Tiểu Chanh rất gần gũi. Chỉ là không biết vì sao, mỗi khi Thẩm Quyến gọi như vậy, cô lại nảy sinh một cảm xúc chua xót. Cảm xúc ấy sẽ khiến cô càng muốn đến gần chị hơn.
Lại năm ngày nữa trôi qua, Thẩm Quyến lúc này mới xuất viện.
Nơi này là một bệnh viện tư nhân, vì Thẩm Quyến đến đây nên trong ngoài đều được bảo vệ nghiêm ngặt. Cô điều dưỡng chăm sóc là người Hoa. Ngày Thẩm Quyến xuất viện, cô ta cố ý đến chào tạm biệt.
“Báo đài Anh quốc quy hết toàn bộ vụ nổ thành khủng bố tấn công, tôi cũng luôn nghĩ như vậy. Mãi cho đến hai hôm trước, gọi điện với người nhà trong nước, tôi mới biết vì sao cô bị tập kích. Cảm ơn tất cả những gì cô đã làm. Những cô gái, em bé bị hại kia thật đáng thương. Bọn họ cần được lấy lại công bằng, cần một lời thỏa đáng. Cũng cảm ơn cô đã làm quá nhiều, khiến người bình thường đang tha hương như tôi sau này đi trên đường cũng có thêm một chút cảm giác an toàn.”
Mắt cô điều dưỡng rưng rưng. Cô ta còn tặng Thẩm Quyến một bó hoa, hoa bách hợp trắng, cánh hoa còn vương sương sớm, nở rộ thật sự xinh đẹp.
Thẩm Quyến được khen, Cố Thụ Ca đặc biệt tự hào. Cô vươn tay chạm lên cánh hoa. Ngón tay xuyên qua cánh hoa trắng muốt. Thẩm Quyến cười nhìn cô nàng, hoa nắm trong tay.
Đội điều tra Thẩm Quyến tự tổ chức đã bị mượn đi. Lưu Quốc Hoa vẫn thường báo cáo tiến triển vụ án với Thẩm Quyến. Những nỗ lực của bọn họ lúc trước là một trong những phần quan trọng nhất. Tất cả manh mối của vụ án đều đã được đào ra, chỉ còn thiếu một sợi dây liên kết chúng lại. Sau khi vụ nổ xảy ra, chính phủ có lí do để nhanh chóng vào cuộc. Sợi dây liên kết ấy đã trồi lên mặt nước.
Chuyện sau đó liên lụy đến vấn đề ngoại giao của hai nước, Thẩm Quyến không nhúng tay. Cô dẫn Cố Thụ Ca về căn hộ, sửa soạn lại hết những đồ đạc còn lại, gửi về nhà. Cô định sẽ về nước. Nơi đây dù sao cũng là tha hương. Nếu muốn tìm lại ký ức thì hoàn cảnh quen thuộc vẫn hữu ích hơn.
Ngày đi, tuyết còn chưa tan, khí xuân se lạnh, gió bắc rít gào. Ngày về, hoa nở trong vườn, cỏ xanh tươi tốt, người làm vườn chăm chỉ cắt tỉa mặt cỏ, ý xuân dạt dào, sức sống trải rộng khắp đất trời trong gió xuân ấm áp. Khi hai người về tới nhà thì tin tốt cũng vừa lúc truyền đến.
Tìm được Kính Vân đại sư rồi.
_____________