Bí Mật - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 70




BÍ MẬT - CHƯƠNG 70
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Nỗi mừng rỡ khi tìm thấy ánh sáng trong lúc ngỡ đã vô vọng khiến Thẩm Quyến vừa muốn cười vừa muốn khóc. Cô nắm chặt pho tượng ngọc, chất ngọc nóng bừng trong lòng bàn tay.
Thẩm Quyến ép bản thân bình tĩnh lại, song cảm xúc kích động vẫn khiến trái tim cô đánh dồn dập liên hồi, dồn dập đến mức gần như vượt quá giới hạn con người có thể chịu đựng, làm tai cô ù đi. Ngực Thẩm Quyến phập phồng, phải hít sâu mấy lần mới bình ổn được phần nào nhịp tim.
Phải làm cho rõ rốt cuộc có đúng như cô nghĩ hay không. Tơ máu trong mắt Thẩm Quyến càng đỏ sậm. Cô gắng giữ bản thân mình trấn định, rồi lấy Phật dưỡng hồn ra đặt song song bên cạnh túi bùa, chăm chú nhìn vào chúng.
Đến lúc này, cô mới nhận ra tình trạng bất ổn của bản thân. Khi đại não nhanh chóng chuyển động thì lại có cảm giác choáng váng. Lòng bàn tay Thẩm Quyến ấn lên mặt bàn, chống đỡ sức nặng của thân thể. Cô nhìn túi bùa, nhớ lại sau khi tai nạn xảy ra, lớp quần áo ngay ngực Tiểu Ca dính đầy máu me, bụi đất nhưng túi bùa bên dưới vẫn sạch sẽ như mới, không bám một chút dơ bẩn nào.
Túi bùa này hẳn đã được phù phép tinh lọc gì đó.
Thẩm Quyến nhìn chăm chăm vào pho tượng ngọc đen. Số máu biến mất vừa rồi là bị nó hấp thu hay nó cũng được phù phép tinh lọc? Thẩm Quyến nhìn một lúc lại đứng lên, mở cửa bước ra khỏi phòng, gọi một vệ sĩ đang canh giữ bên ngoài.
Muốn biết rốt cuộc là máu bị hấp thu hay vì phép thuật tinh lọc, rất dễ dàng. Tiểu Ca chỉ có thể chạm được máu cô. Nếu em ở bên trong, như vậy Phật dưỡng hồn đương nhiên cũng chỉ hấp thu máu của cô. Nhưng nếu là tác dụng của phép tinh lọc, Phật ngọc đen sẽ làm sạch máu của tất cả mọi người.
Thẩm Quyến đưa dao gọt hoa quả cho vệ sĩ, ngẫm nghĩ rồi lại lấy về. Con dao này vừa cắt tay cô, nói không chừng trên lưỡi dao vẫn còn dính lại một ít. Máu hai người hòa vào nhau, vậy khó có thể xác định.
Cô đến phòng sách tìm một con dao rọc giấy, đưa cho vệ sĩ, nói với anh ta: "Tôi cần một giọt máu của anh."
Vệ sĩ mặc sơmi trắng, vest đen, mang tai nghe vừa căng thẳng vừa nghi ngờ. Nhưng anh ta đã được huấn luyện chuyên môn, có tính chấp hành vô cùng nghiêm ngặt. Vì thế, không hỏi nhiều lấy một câu, vệ sĩ lập tức nhận lấy dao rọc giấy, cắt nhẹ lên đầu ngón trỏ tay trái, chỉ cứa vết nông, nặn ra một giọt máu, nhỏ vào cái chén cạn.
Làm xong, anh ta đưa trả dao. Khi Thẩm Quyến nhận lấy, vệ sĩ thấy trên ngón tay cô có một dấu cắt rất sâu, còn chưa được xử lý. Da thịt tươm cả ra ngoài, nhìn thôi đã thấy vô cùng đau đớn, nhưng sắc mặt chủ tịch vẫn hờ hững, như căn bản không hề nhận ra. Trong lòng vệ sĩ lập tức thoảng qua một cảm giác quái dị.
"Anh ra ngoài đi." Thẩm Quyến dặn một câu rồi nhanh chóng đi vào phòng bếp.
Vệ sĩ đã được huấn luyện chuyên môn, tính chấp hành rất cao, nhưng vậy không có nghĩa anh ta không biết suy nghĩ. Anh ta ra canh ở cửa ngoài, nhớ đến khoảng thời gian này, đã có một ít lời đồn đại nói rằng chủ tịch vì cái chết của cô Cố mà chịu đả kích nặng nề, tâm thần rối loạn, không còn tỉnh táo.
Bọn họ là những người bảo hộ ngay bên cạnh chủ tịch, thấy càng rõ ràng hơn người ngoài. Hành vi của chủ tịch đúng là có hơi quái dị, nhưng nói là rối loạn tâm thần thì lại không quá đúng. Nếu buộc phải hình dung thì giống như hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng, mất hết hứng thú với những sự vật bên ngoài hơn.
Miệng vết thương trên tay hẳn chính là tự làm đau? Vệ sĩ sầu não nghĩ. Chỉ là không biết vì sao lại cần máu của anh ta.
Thẩm Quyến lấy được máu, cẩn thận nghiêng đĩa, nhỏ lên Phật dưỡng hồn. Máu hơi sánh, sẫm màu hơn của cô một chút, chảy dọc theo hoa văn pho tượng. Thẩm Quyến mím chặt môi. Hốc mắt vì nhìn chăm chú mà cay nóng, môi cũng không thể khống chế mà run nhẹ.
Cô căng thẳng đến cùng cực, như có một bàn tay sắc nhọn siết lấy trái tim, càng bóp càng chặt.
Máu chảy dọc theo hoa văn tượng Phật, rồi từ từ lắng đọng, nằm yên trên chất ngọc, không bị hấp thu.
Thẩm Quyến vẫn không hề thả lỏng. Cô tiếp tục nhìn chằm chằm Phật dưỡng hồn, không dám phân tâm một khoảnh khắc nào. Mãi đến hơn mười phút trôi qua, máu đã sắp khô, cuối cùng cô cũng có thể xác định chỉ máu mình mới được hấp thu.
Nhất định là Tiểu Ca ở bên trong.
Em không có đi đầu thai, càng không bị hồn phi phách tán. Em vẫn ở bên cạnh cô. Thẩm Quyến cảm thấy hốc mắt cay nóng, rưng rưng. Nhưng lúc này, nước mắt lại không rơi. Nó như đã cạn, không còn nữa. Cô chỉ có thể bi thương hoặc vui sướng, nhưng đã chẳng thể nào ký thác tình cảm vào nước mắt.
Hy vọng lại được thắp lên một lần nữa. Thẩm Quyến như sống lại. Cô nhìn Phật dưỡng hồn, nhìn rất lâu. Mãi đến khi một cơn choáng váng ập đến, cô mới lấy lại tinh thần, nói với Phật ngọc: "Em ở bên trong nuôi dưỡng hồn thể đi."
Dứt lời, cô lại nghĩ, liệu Tiểu Ca có nghe được hay không?
Lúc trước tuy cũng nói chuyện với không khí nhưng ít ra cô còn có thể nhìn đến Cố Thụ Ca, có thể nghe được em trả lời. Nhưng hiện tại, cô nói chuyện với một miếng ngọc, không ai đáp lại, cũng không thể nhìn đến người mà mình vẫn hoài nhớ mong.
Nhưng Thẩm Quyến chẳng mảy may để ý. Cô đã có lại được hy vọng thì sẽ nắm chặt hy vọng ấy, ký thác cả sinh mệnh của mình vào miếng ngọc này.
"Em có nhìn thấy chị không?" Thẩm Quyến hỏi. Hỏi xong, cô mới nhớ ra trạng thái mình gần đây thật sự không được tốt lắm. Cô hơi lúng túng, im lặng chốc lát mới nói tiếp với giọng vô cùng bình tĩnh: "Em ở đây, chị sẽ chăm sóc tốt cho bản thân."
Phật dưỡng hồn lẳng lặng nằm gọn trong lòng bàn tay, không có bất kì thay đổi gì, song Thẩm Quyến lại cảm thấy tim mình được vun đầy. Miệng vết thương nơi đầu ngón tay vẫn còn đó, cô đè ép, nặn ra máu rất dễ dàng, nhỏ lên Phật ngọc. Máu bị Phật ngọc hấp thu nhanh chóng, chỉ lát sau, mặt ngoài Phật dưỡng hồn đã lại sạch sẽ, chẳng những hấp thu máu mà ngay cả mùi cũng chẳng còn mảy may.
Thẩm Quyến tiếp tục nặn máu lên đó. Cô nghĩ xa, đã bắt đầu tìm hiểu nhu cầu về máu của Phật dưỡng hồn. Nó có thể hấp thu vô tận hay là có giới hạn nhất định?
Nếu là vế trước, vậy cô chỉ cần ngâm Phật dưỡng hồn trong máu. Nếu là vế sau, vậy phải mò mẫm ra quy luật nuôi dưỡng. Nói không chừng còn có thể nhận ra tình trạng tu dưỡng hồn thể của Tiểu Ca thông qua lượng máu tăng giảm sau mỗi lần hấp thu.
Thẩm Quyến vừa tỉnh táo lại đã khôi phục sự nhạy bén vốn có.
Máu lần thứ hai vẫn được hấp thu hết. Thẩm Quyến lại tiếp tục, mãi đến lần thứ năm, Phật dưỡng hồn mới thôi hút máu, như đã ăn no. Thẩm Quyến cũng biết, cô nhớ kĩ một lượng đại khái, định muộn chút nữa sẽ thử lại.
Phật ngọc màu đen, chất ngọc bóng loáng, lúc này tản ra hơi nóng hầm hập, lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay Thẩm Quyến. Thẩm Quyến cảm thấy không quá chân thật. Hy vọng bất ngờ dấy lên, cô thật sự sợ chỉ là một đợt ảo giác. Vì thế, Thẩm Quyến lật qua lại miếng Phật ngọc mà xem xét, cảm thụ hơi nóng có phần bỏng rát từ nó.
Mãi đến khi hơi nóng dần tản đi, xúc cảm lành lạnh của ngọc đen được khôi phục, lúc này Thẩm Quyến mới cảm thấy chân thật.
Tiểu Ca ở ngay chỗ này, trong lòng bàn tay cô. Cô muốn thể hiện sự đáng tin của người làm chị, song lại không ngăn được ý cười. Vì thế, cô vươn ngón trỏ tay phải, điểm nhẹ lên Phật ngọc, gọi một tiếng: “Tiểu Chanh.”
Trái tim lại được vun vén ngập tràn.
Đến tối, quản gia Quý lại mang đồ ăn đến. Thẩm Quyến ép buộc chính mình ăn một chén cơm đầy. Cô vẫn thấy ghê tởm, vẫn thấy buồn nôn, vẫn muốn phun ra ngay khi vừa nuốt, nhưng cô nỗ lực kiềm chế, khắc phục sự khó chịu sinh lý, cố gắng ép bản thân ăn nhiều một chút.
Quản gia Quý vui mừng hết mực. Sau khi ăn xong, ông nhịn không được mà lắm miệng vài câu, khuyên nhủ: “Cháu cũng nên ngẫm lại cho bản thân. Con đường sắp tới còn dài, dù sao cũng phải nhìn về phía trước. Tiểu Ca nhất định cũng hy vọng cháu sống thật tốt.”
Thẩm Quyến đưa tay vào túi, vuốt ve túi bùa, rồi gật đầu, mắt cũng thoáng ý cười.
Cô không có chỗ nào để chia sẻ niềm vui. Từ sau khi tai nạn xảy ra, tất cả những gì có liên quan đến Cố Thụ Ca đều trở thành bí mật của riêng mình cô, cảm xúc của riêng mình cô. Vì thế, cô cũng không thể nói với ai rằng mình lúc này thật sự rất rất vui vẻ. Lòng bàn tay Thẩm Quyến vuốt nhẹ, cảm thụ tính chất và hình dáng miếng Phật ngọc cách lớp vải túi bùa, muốn thông qua đó mà chia sẻ sự vui sướng với Cố Thụ Ca.
Quản gia Quý thu dọn bát đũa, rời đi.
Thẩm Quyến không tiếp tục sắp xếp đồ đạc nữa. Cô đến phòng ngủ của Cố Thụ Ca nghỉ ngơi. Chăn đệm trong phòng đều đã được thay đổi, mang mùi hương tươi mát của ánh nắng mặt trời. Cô nhắm mắt lại, sự mệt mỏi và cơn buồn ngủ tựa thủy triều dâng, khiến cả người cô uể oải, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Lần này, không có cảnh trong mơ, không có giật mình tỉnh giấc, không có kinh hãi cùng bất an, Thẩm Quyến ngủ thật say, ngủ mười hai tiếng đồng hồ, mãi đến hừng đông hôm sau mới tỉnh lại. Chuyện đầu tiên cô làm sau khi thức giấc chính là lấy máu cho Phật dưỡng hồn.
Có điều cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ sẽ không đủ máu để dùng. Thẩm Quyến quyết định đi làm kiểm tra. Kết quả kiểm tra cho thấy đã có dấu hiệu của thiếu máu mãn tính. Thẩm Quyến thoáng cảm thấy bất đắc dĩ, nhìn Phật dưỡng hồn, nói thầm, Tiểu Chanh, em phải cố gắng một chút biết chưa. Nhưng những lời ấy cũng chỉ được nhủ trong lòng chứ không hề nói ra thành câu.
Nhân viên phá án vừa xuống máy bay đã lập tức tiến vào trạng thái làm việc. Mấy ngày trôi qua, họ đã hiểu biết thêm khá nhiều về cuộc sống học tập ở nước ngoài của Chúc Vũ.
Lưu Quốc Hoa đến một chuyến, báo cáo kết quả mà bọn họ điều tra được: “Chúc Vũ rất hiếm khi giao thiệp với bạn bè, thường chỉ thui thủi một mình. Về phương diện học tập thì cô ta cũng khá lơi lỏng, chỉ ở mức vừa đủ để tốt nghiệp. Nhưng có một chuyện rất kì quái. Cô ta thường trốn học, nhưng có mấy môn là chưa trốn bao giờ.”
Thẩm Quyến nghe đến đây đã có dự cảm. Quả nhiên, Lưu Quốc Hoa nói tiếp: “Những môn học cùng cô Cố, lần nào cô ta cũng sẽ đi sớm giành chỗ, về lại rất muộn, chưa từng bỏ lỡ tiết nào.”
Chúc Vũ có tình cảm rất đặc biệt với Cố Thụ Ca, chuyện này đã là chắc chắn. Chỉ không biết tình cảm đó rốt cuộc là gì.
Tình cảm theo thời gian nếu khái quát lên thì quá nửa là có thể quy kết thành hai loại, yêu hoặc hận. Lưu Quốc Hoa đã điều tra rất nhiều vụ án nhưng vẫn không thể nói rõ rốt cuộc Chúc Vũ đối với Cố Thụ Ca là yêu hay hận. Nếu là yêu, vậy sao cô ta có thể xuống tay độc ác? Có thể chặt đứt ngón tay của di thể rồi gửi cho người khác? Có thể không chút áy náy mà lên kế hoạch bắn chết người nhà cô Cố? Nhưng nếu là hận, vậy tại sao lại quý trọng mỗi tiết học chung? Vì sao trộm di thể rồi lại bảo quản cẩn thận, lau rửa sạch sẽ? Câu “luyến tiếc” mặt sau bức ảnh lại có ý gì?
Đoán là đoán không ra, còn phải tiếp tục điều tra, đào sâu thêm mới được. Anh ta báo cáo xong lại hăng hái tinh thần rời đi.
Thẩm Quyến tựa vào sô pha, nhìn lại một lượt toàn bộ vụ án. Cô không khỏi nghĩ nếu Tiểu Ca có thể nói chuyện với cô thì tốt biết mấy, các cô có thể thảo luận với nhau.
Từ khi phát hiện em ở trong Phật ngọc đến giờ đã qua ba ngày. Thẩm Quyến đút cho Cố Thụ Ca rất nhiều máu. Phật dưỡng hồn từ lúc đầu nóng cháy, dần dần hạ nhiệt độ, giờ thêm máu cũng chỉ hơi ấm lên.
Thẩm Quyến cảm thấy điều đó tựa như cảm xúc của Tiểu Ca. Lúc đầu thì quá nửa là vẫn còn tức giận. Chúc Vũ hại em ra nông nỗi ấy, cho nên em nổi trận lôi đình, Phật dưỡng hồn cũng nóng rát. Qua vài lần, em được máu ôn dưỡng, trở nên tâm bình khí hòa, cơn tức giận cũng dần tiêu tan.
Đó chỉ là tưởng tượng lung tung của cô. Cô còn không nhịn được mà nghĩ liệu lúc Tiểu Ca tức giận thì trên đầu có xuất hiện một đốm lửa cháy phừng phừng hay không. Vừa nghĩ vậy, cô sẽ không kiềm được ý cười. Mà sự nhớ nhung nơi đáy lòng lại ngày càng trở nên nồng đậm.
Cô nhớ Tiểu Chanh, cũng nhớ đường lượn sóng.
Thẩm Quyến ngồi trên sô pha một lúc, sau đó xem giờ, chuẩn bị lấy máu nuôi Phật ngọc. Cô đứng dậy, rồi đột nhiên cảm nhận được phía sau như có một ánh mắt đang nhìn mình chăm chú. Thẩm Quyến quay đầu, thấy ngay Cố Thụ Ca đứng đó, ngơ ngác nhìn cô.
_____________