Bí Mật - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 54




BÍ MẬT - CHƯƠNG 54
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Bảy giờ tối, Thẩm Quyến và Cố Thụ Ca đến một trung tâm thương mại. Đã lâu không đi dạo phố, Cố Thụ Ca giục Thẩm Quyến vào hết cửa hàng này đến cửa hàng khác mà chọn lựa quần áo, bảo chị mặc thử hàng loạt, thích là mua ngay.
Cứ dạo một đường như vậy đến tầng thượng, tay Thẩm Quyến đã xách không ít túi. Thấy đằng trước có rạp chiếu bóng, cô nói: "Tụi mình đi xem phim đi."
Cố Thụ Ca gật gật đầu. Thẩm Quyến gửi mấy túi đồ rồi cùng Cố Thụ Ca lựa chọn sẽ xem phim nào.
Không biết đã bao lâu rồi Thẩm Quyến chưa đến rạp chiếu. Cô học theo những người khác, tải ứng dụng về máy rồi tìm kiếm trong đó những phim đang chiếu. Nhưng chỉ nhìn tên phim, tóm tắt và poster hoa hòe đủ sắc thì cô không thể nào phán đoán ra được chất lượng.
Lần đầu tiên hẹn hò với Tiểu Ca, chọn một bộ phim khiến người ta ngủ gà ngủ gật thì cũng quá xấu hổ. Thẩm Quyến nhìn từ trên xuống dưới một lượt, không có lựa chọn nào đặc biệt tốt. Vì thế, cô lại xem tiếp phần bình luận bên dưới.
Cố Thụ Ca phát hiện cách làm của Thẩm Quyến thật sự có hơi cổ lỗ sĩ. Chị chọn phim sẽ nghiêm túc xem tên, xem tóm tắt, xem bình luận. Không giống rất nhiều bạn cùng trang lứa của cô, bọn họ biết phim hiện nay phải xem đạo diễn, xem diễn viên, xem độ nổi tiếng.
Thẩm Quyến nhìn một loạt bình luận, phát hiện dưới mỗi bộ phim đều khen lấy khen để. Nhưng nếu chỉ toàn bình luận tích cực thì có vẻ không quá chân thật.
"Mấy bình luận xếp trước đa phần đều là seeding." Cố Thụ Ca nói.
Thẩm Quyến sửng sốt, rồi âm thầm thở dài. Nếu là đang ở trong văn phòng, cấp dưới trình lên bằng hình thức văn kiện thì cô chắc chắn có thể phát hiện sự kì quặc trong đó. Nhưng ngồi trên ghế tựa ngoài rạp, rất nhiều những cặp đôi hoặc yêu nhau, hoặc bạn bè đang nắm tay đùa giỡn, chờ đến giờ phim chiếu, bên người cô còn có Tiểu Ca. Trong bầu không khí ấy, cô lại phản ứng chậm chạp.
Cố Thụ Ca kiên nhẫn cùng Thẩm Quyến nhìn lại một lượt danh sách phim, sau đó chọn ra một bộ, nói: "Xem phim này đi. Phim này vừa thắng giải, tiếng tăm rất tốt, đề tài cũng hay."
Thẩm Quyến nhìn đến phân loại "Tình cảm, cốt truyện", lỗ tai liền ửng đỏ, gật đầu nói: "Được."
Cô chọn ghế, mua hai vé. Chuyện lấy vé cũng được hoàn thành dưới sự hướng dẫn của Cố Thụ Ca.
Cố Thụ Ca cảm thấy rất thú vị, bởi vì bình thường không gì có thể làm khó Thẩm Quyến. Trước giờ cô chưa từng gặp qua mặt vụng về như vậy của chị.
Thẩm Quyến cũng phát hiện. Cô có hơi lúng túng, ngượng ngùng, thế nên không nói nữa. Thẩm Quyến không nói, Cố Thụ Ca cũng không biết nên mở miệng thế nào. Nhưng không khí lại không hề xấu hổ mà ngược lại còn dính ngấy, thoang thoảng ngọt ngào.
Cố Thụ Ca ngồi trên ghế bên cạnh Thẩm Quyến, thi thoảng lại liếc nhìn chị một cái. Thẩm Quyến cầm trong tay vé xem phim, ngồi hơi cúi đầu, như chỉ đang yên lặng chờ đến giờ chiếu. Cố Thụ Ca nhìn mà lòng càng rung động. Cô không nhịn được cười, lại sợ cười ra tiếng thì Thẩm Quyến sẽ hiểu lầm cô trêu chị cổ lỗ sĩ, vội dùng tay che miệng, ngây ngốc vui một mình.
Thẩm Quyến đã sớm phát hiện, mắt cũng theo đó nhiễm ý cười. Dường như không cần làm bất kì điều gì, các cô chỉ ngồi lẳng lặng nhìn nhau như vậy đã có thể vui sướng không thôi mà nhìn mãi, cười mãi.
"Chủ tịch?" Một giọng nói kinh ngạc bất thình lình vang lên bên tai.
Cố Thụ Ca quay đầu trước Thẩm Quyến, nhìn đến Chúc Vũ.
Sao cô ta lại ở đây?
Chúc Vũ như rất vui mừng, lại có hơi mất tự nhiên. Cô ta nhìn thoáng qua vé xem phim trong tay Thẩm Quyến, hỏi: "Chị đi xem phim với bạn sao?"
Trong tay Thẩm Quyến cầm hai vé. Cô cũng không giấu diếm mà đáp: "Đúng vậy."
Câu trả lời ngắn gọn thường là tín hiệu để chấm dứt cuộc đối thoại. Thẩm Quyến và Chúc Vũ không thân thiết, nếu phải nói thì chỉ mới gặp mặt một lần hôm qua. Lúc này, Chúc Vũ hẳn nên thuận thế chào tạm biệt mới đúng, nhưng cô ta lại hỏi thêm một câu: "Bạn chị còn chưa đến à?"
Cố Thụ Ca nghi hoặc. Cô quen biết Chúc Vũ, xem như bạn học không thân không lạ mà giao tiếp bốn năm. Bình thường cô ta không phải người tọc mạch như vậy.
"Có kì quái." Cố Thụ Ca nói một câu.
Thẩm Quyến nghe được. Vì thế, cô kéo dài cuộc nói chuyện hơn một chút: "Còn chút nữa," lại quét mắt nhìn xung quanh, "Cô đi một mình sao?"
Vốn tưởng rằng Chúc Vũ sẽ nhiều lời mấy câu, thậm chí trực tiếp ngồi xuống mà nói chuyện. Nào ngờ cô ta chỉ đáp lại một câu đơn giản: "Vâng. Phim của tôi đến giờ chiếu rồi. Tôi đi trước. Chị từ từ đợi nha."
Vừa nói, Chúc Vũ vừa hướng ánh mắt quái dị nhìn sang chỗ trống bên cạnh Thẩm Quyến, chiếc ghế Cố Thụ Ca đang ngồi, rồi mới đi.
Ánh mắt ấy hệt như có thể thấy được tiểu quỷ đang ngồi nơi đó. Cố Thụ Ca sửng sốt nói: "Cậu ấy nhìn tới em sao?"
Thẩm Quyến cũng đang suy ngẫm ý tứ trong ánh mắt vừa rồi của Chúc Vũ. Nghe Cố Thụ Ca hỏi vậy, cô lại nhịn không được mà cười cười, đáp: "Nhìn tới em thì không thể nào bình tĩnh như vậy được."
Một người đã sớm qua đời đột nhiên xuất hiện giữa đám đông. Dù có bình tĩnh đến độ nào cũng khó có thể chấp nhận. Mà Chúc Vũ ngoại trừ ánh mắt cuối cùng thoạt trông có hơi kì quặc thì vẻ mặt lúc trước vẫn hết sức bình thường.
Cố Thụ Ca nghĩ cũng phải, bèn cúi đầu chọt chọt tay vịn ghế, nói: "Vẫn kì quái."
Đúng là kì quái thật. Người bình thường sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn một chiếc ghế trống cho được?
Thẩm Quyến ghi nhớ chuyện này. Ngón tay chọt ghế của Cố Thụ Ca chuyển sang túm lấy góc áo Thẩm Quyến, vẫn rất lo lắng: "Ngộ nhỡ cậu ta tương đối giỏi che giấu thì sao? Lỡ đâu cậu ta thật sự nhìn đến em, đi nói tung lung thì phải làm thế nào?"
Cô rất sợ bị người ta phát hiện. Suy cho cùng thì có mấy ai được như Thẩm Quyến, chứa chấp một con quỷ ở lại dương gian, thậm chí còn dùng máu mình nuôi nấng. Nếu người khác biết đến sự tồn tại của cô, chắc chắn sẽ tìm mọi cách bắt lấy.
"Không đâu." Thẩm Quyến trấn an, "Mà cứ cho là cô ta thật sự thấy được đi nữa, nói ra cũng sẽ không ai tin."
Chuyện quỷ thần đã ngày càng khó có chỗ trong xã hội hiện đại. Cho dù Chúc Vũ thật sự đi kể khắp nơi thì cũng chỉ khiến người ta nghĩ rằng đầu óc cô ta có vấn đề mà thôi.
Cố Thụ Ca vẫn bất an, bất an không ngừng. Đáy lòng còn mơ hồ dâng lên một trận hoảng loạn, khiến cô khó có thể bình tĩnh. Cô cúi đầu, nói: "Tụi mình về nhà được không chị?"
Cô không muốn ở bên ngoài. Cô muốn về nhà. Trong nhà mới là an toàn nhất.
Thẩm Quyến đương nhiên không thể nào từ chối.
Các cô xuống bãi đỗ dưới tầng hầm, lấy xe về nhà. Đến trước cửa nhà, khi xuống xe, Thẩm Quyến bung ô, che đi hồn thể Cố Thụ Ca. Ánh trăng sẽ kích phát âm sát của âm quỷ, Cố Thụ Ca không thể bị chiếu đến.
Từ khi gặp được Chúc Vũ, em đã vô cùng hoảng loạn, về đến nhà cũng chẳng khá hơn chút nào. Thẩm Quyến lo lắng nhìn Cố Thụ Ca, nói: "Chị cho người theo dõi Chúc Vũ. Em đừng lo."
Cố Thụ Ca không phản đối, có thể thấy là thật sự rất sợ. Cô còn lo Thẩm Quyến sẽ nghĩ mình chuyện bé xé ra to, bèn lí nhí nói: "Em thật sự cảm thấy cậu ta là đang nhìn em."
Tiểu Ca nghĩ vậy chắc chắn là có nguyên do. Dù Thẩm Quyến không cho rằng Chúc Vũ có thể thấy được âm quỷ, cô vẫn hết sức nghiêm túc, lập tức gọi cho Lưu Quốc Hoa để anh ta tập trung điều tra Chúc Vũ, lại tìm người giám sát 24/24.
Thấy Thẩm Quyến an bài ngay tắp lự, Cố Thụ Ca lúc này mới an tâm phần nào. Cô nhìn Thẩm Quyến, lại ngượng ngùng cúi đầu. Sau đó, cô nhớ ra buổi hẹn hò của hai người vì cô sợ hãi mà phải bỏ dở.
"Xin lỗi chị..." Cố Thụ Ca xin lỗi.
Thẩm Quyến biết cô nàng đang nói về chuyện gì, bèn duỗi tay để Cố Thụ Ca đặt ngón trỏ vào lòng bàn tay mình. Cảm giác được đầu ngón tay lành lạnh của tiểu quỷ, cô mới nói: "Còn có lần tới, không sao đâu."
Đầu ngón tay Cố Thụ Ca hơi ngoéo một chút, như móng vuốt của thú cưng cào nhẹ vào lòng bàn tay. Trong lòng Thẩm Quyến mềm mại. Đúng là cô cảm thấy tiếc nuối khi cuộc hẹn bị gián đoạn, nhưng cũng không tức giận. Suy cho cùng thì cảm xúc của Tiểu Ca mới là quan trọng nhất. Cô lại nói: "Bằng không em kể chị nghe biểu hiện thường ngày của Chúc Vũ đi. Không chừng nói ra rồi mình có thể phỏng đoán được vì sao cô ta lại kì quái như vậy."
Thẩm Quyến cố tình chuyển dời lực chú ý của Cố Thụ Ca.
Quả nhiên, Cố Thụ Ca vừa nghe đã lập tức cất lời: "À..." Cô còn phải sắp xếp câu chữ, còn phải nhớ lại, còn phải quyết định xem nên bắt đầu từ đâu. À nửa ngày, Cố Thụ Ca mới chau mày nói: "Cậu ấy... cậu ấy khá tốt."
Thẩm Quyến biết cô nàng nói vậy nhất định là đã điểm lại một lượt những ký ức có liên quan đến Chúc Vũ trong đầu. Nhưng mà bảo là thảo luận nhưng cô nhóc này chưa nói gì đã tự mình cho ra kết luận. Thẩm Quyến dở khóc dở cười, nhưng vẫn kiên nhẫn dẫn đường: "Bình thường chơi với em cũng khá tốt?"
"Vâng." Đã có phương hướng cụ thể, Cố Thụ Ca cũng có thể nói rõ ràng hơn, "Lúc mới đến Anh thì cậu ấy đã giúp em rất nhiều, nhờ vậy em mới thích ứng được cuộc sống bên đó. Sau nữa, cậu ấy bắt đầu bận rộn, dần dần ít tiếp xúc hơn, nhưng cũng như Tiếu Mẫn, một tuần gặp được đôi ba lần."
Thì ra còn có chuyện như vậy, cô chưa từng nghe Tiểu Ca nhắc qua. Thẩm Quyến đột nhiên nhận ra khoảng trống bốn năm này vẫn chưa được bù đắp. Cô vẫn không biết trong bốn năm đó, Tiểu Ca đã sống thể nào, quen biết ai, đi qua những đâu, lại dừng chân vì điều gì.
"Vậy em không thích cô ta sao?" Thẩm Quyến hỏi. Một người từng giúp đỡ em, cho dù không thích đi nữa thì ít nhất cũng nên mang lòng biết ơn, sao lại kiêng kị như vậy?
Vừa nghe Thẩm Quyến hỏi, Cố Thụ Ca cũng có vẻ nghi hoặc. Cô lắc lắc đầu: "Không có không thích." Dừng một chút, lại nói, "Cũng không có thích. Chính là... chính là giống với Tiếu Mẫn, Mộc Tử bọn họ."
Nghĩa là cũng không có cảm giác gì đặc biệt.
Thẩm Quyến vừa an tâm lại vừa sầu não. Như vậy không được, vậy không phải cách duy trì mối quan hệ với người khác. Cô không hề cảm thấy Tiểu Ca hiện tại là một tiểu quỷ, không cần phải giao tiếp với ai, vẫn hỏi: "Vậy cô ấy giúp em, em có cảm ơn người ta chưa?"
"Có cảm ơn rồi." Cố Thụ Ca đáp.
"Cảm ơn thế nào?"
"Em cho cậu ấy mượn bài ghi chép của em xem."
Thẩm Quyến nghẹn lời, mắt dâng đầy ý cười. Phải rồi, đối với mọt sách mà nói thì đó hẳn chính là cách cảm ơn chân thành nhất.
"Nhà bọn họ có hơi đặc biệt." Thẩm Quyến nói với Cố Thụ Ca những gì mình biết một lượt, "Vợ hiện tại của Chúc Thụy Trung là vợ sau. Chúc Vũ là con gái của người vợ đầu để lại. Chỉ là bình thường Chúc Thụy Trung cũng không thua thiệt gì Chúc Vũ, cơ bản cũng là muốn gì có đó."
Cô chỉ biết có vậy. Tình huống gia đình Chúc Thụy Trung mọi người đều rõ ràng. Còn thái độ của ông ta đối với Chúc Vũ thì trong công ty vẫn thường hay đồn đãi. Một tập đoàn đông nhân viên như vậy, khó tránh khỏi sẽ có người thích nói vào ra. Thẩm Quyến đôi khi cũng sẽ nghe ngóng một chút. Những chuyện ấy, cô nghe xong thường chỉ để trong bụng, nhưng ngẫu nhiên cũng có tác dụng.
"Cơ mà có mới nới cũ thôi. Chúc Thụy Trung đối với Chúc Vũ chắc chắn là không tận tâm bằng đứa con người vợ sau này sinh." Thẩm Quyến căn cứ vào tính cách Chúc Thụy Trung mà đưa ra kết luận.
Cố Thụ Ca nhớ lại thái độ của Chúc Thụy Trung đối với Chúc Vũ hôm qua, cũng gật gật đầu.
Bỗng dưng, cô cứng đờ bất động.
Thẩm Quyến thấy lạ, bèn hỏi: "Sao vậy em?"
Cố Thụ Ca quay mặt sang, nói: "Em... em có thực thể."
Giữa trưa uống máu, có lẽ vì lần này tương đối ít nên đến tận bây giờ cô mới có thực thể.
Dựa theo việc lượng máu uống vào ảnh hưởng đến thời gian thực thể xuất hiện là sớm hay muộn mà suy tính thì rất có thể còn ảnh hưởng đến thực thể tồn tại trong bao lâu. Cố Thụ Ca sợ mình sẽ biến mất nhanh nên có phần nóng vội. Ánh mắt lập tức hướng về phía môi Thẩm Quyến, miệng thầm thì ám chỉ: "Chúng ta... chúng ta..."
_____________
Ồ first kiss...