Bí Mật - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 22




BÍ MẬT - CHƯƠNG 22
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Thẩm Quyến chỉ nói mấy câu mở đầu, sau giao lại hết cho Lưu Quốc Hoa. Chuyện trong nghề thì nên để cho người trong nghề. Cô quản lý cả một công ty lớn, hiểu rất rõ đạo lí ấy. Cho nên, dù vẫn theo dõi sát sao tiến triển vụ án, còn cung cấp manh mối, nhưng cô rất ít can thiệp vào quá trình điều tra.
Lưu Quốc Hoa rất am hiểu phân tích tâm lý của người khác. Anh ta vờ như mình chỉ là một người bạn hay nói, chẳng mấy chốc đã tiếp nhận cuộc đối thoại, hỏi ra một câu: "Tiểu Ca bận học, không có quá nhiều thời gian để về nhà. Lần này đột nhiên trở về không báo trước lấy một tiếng. Tụi anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Em biết tại sao tự dưng em ấy lại về không?"
Cảnh sát không công bố chi tiết vụ án, chỉ có địa điểm xảy ra, họ tên nạn nhân, họ tên tài xế gây án, còn lại đều để trống. Bây giờ, ngay cả vì sao nạn nhân lại đột nhiên trở về vào thời điểm này, hoặc nên nói chuyện gì kích thích khiến nạn nhân quay về mà không nói một lời, cũng chẳng ai biết.
Lưu Quốc Hoa hỏi xong liền nhìn chằm chằm vào Mộc Tử. Cô nàng tập trung ngẫm nghĩ một lúc. Gương mặt mang nét ngọt ngào lúc này trông thật sự nghiêm túc. Lát sau, cô mới lắc đầu: "Không biết. Em ngẫm kĩ rồi, không có nghe cậu ấy nhắc lí do phải về. Cậu ấy hoàn toàn không có nói đến chuyện đó."
"Ra vậy." Lưu Quốc Hoa cũng không để lộ vẻ thất vọng, nhanh chóng chuyển sang vấn đề khác hệt như đang tán gẫu bình thường.
Cố Thụ Ca một mặt quan sát cử chỉ, lời nói của Mộc Tử, một mặt lại khống chế không được mà liếc mắt nhìn Thẩm Quyến. Thẩm Quyến ngồi ngay bên cạnh. Lâm Mặc thậm chí còn dùng máy pha cà phê trong phòng rót cho mỗi người một ly, cố ý xây dựng bầu không khí nhẹ nhàng, thoải mái.
Cố Thụ Ca hít một hơi. Cà phê còn hâm hấp khói, nhưng cô không ngửi được mùi. Ngoại trừ có thể chạm và ngửi được hương vị máu của Thẩm Quyến, những thứ khác đều không hề thay đổi. Cô vẫn không thể đụng đến bất kì thứ gì, tựa như đang sống trong một chiều không gian khác.
Thẩm Quyến ngồi trên chiếc sô pha đơn. Dáng ngồi chị rất ưu nhã, tay trái đặt trên bệ gác, để lộ một đoạn da thịt trắng nõn. Cố Thụ Ca còn đang suy nghĩ câu "chị dâu" vừa rồi Mộc Tử nói ra.
Trước giờ cô không hề gọi Thẩm Quyến như vậy, nhắc đến chị khi nói chuyện với người khác cũng chỉ gọi là chị của mình. Nhưng cô biết rõ, Thẩm Quyến thật sự là chị dâu. Chị đã đăng ký kết hôn với anh trai. Từ khi bọn họ bắt đầu ở bên nhau, cô đã nên sửa miệng. Chỉ là cả Thẩm Quyến lẫn anh trai đều không tính toán với cô mà thôi.
Lưu Quốc Hoa còn đang nói chuyện với Mộc Tử. Anh ta nói chuyện thật sự rất có kỹ xảo. Trông như tán gẫu nhưng lại âm thầm hỏi thăm hoàn cảnh gia đình Mộc Tử, còn có bạn học, thầy cô. Vừa thu hẹp khoảng cách, bước đầu hiểu biết đối phương, lại vừa có thể suy đoán ra được tính cách cùng tâm tư của người nọ.
Cố Thụ Ca lại nhịn không được mà nhìn sang Thẩm Quyến.
Thẩm Quyến rất ít khi lên tiếng, nhưng chị ngồi đó khiến người ta không cách nào làm lơ. Mộc Tử khi nói chuyện sẽ thỉnh thoảng liếc nhìn chị một cái. Chị cũng thân thiện nhìn lại. Trông thì như đang nghiêm túc lắng nghe bọn họ nói chuyện, nhưng Cố Thụ Ca lại cảm thấy Thẩm Quyến có hơi thất thần.
Hình như chị không quá vui, ít nhất là không vui như lúc còn ở văn phòng ban nãy.
Chị làm sao vậy? Cố Thụ Ca lo lắng nhìn Thẩm Quyến.
"Năng lực học tập của Thụ Ca rất mạnh, được thầy hướng dẫn của bọn em đánh giá cao. Mấy chuyên đề cậu ấy phụ trách đều đoạt giải thưởng. Gia thế hiển hách, ngoại hình lại xinh đẹp, đúng là hoàn mỹ. Trong trường có rất đông người biết đến Thụ Ca, người yêu thầm cũng nhiều. Chẳng qua cậu ấy quá lóa mắt nên rất hiếm ai dám theo đuổi. Có điều quen rồi sẽ thấy tính tình của Thụ Ca rất tốt, cũng dễ xấu hổ. Bọn em thấy tin tức về Cố thị trên mạng đều sẽ trêu đùa đôi câu. Cậu ấy thường chỉ cười một cái, không giận nhưng cũng không nói gì nhiều."
Mộc Tử nói đến đây, Cố Thụ Ca để ý thấy Thẩm Quyến đã quan tâm trở lại, chị lắng nghe hết sức chăm chú.
"Có điều về mặt tình cảm thì Thụ Ca đặc biệt khờ khạo. Trong học viện tụi em có một cậu trai, họ Lưu, người Hong Kong, trong nhà cũng mở công ty, bình thường rất phô trương. Cậu ta theo đuổi Thụ Ca gần nửa năm. Có thời gian hai người bọn họ rất hay ăn cơm cùng nhau."
Cố Thụ Ca vừa nghe đã biết ngay cậu trai họ Lưu mà Mộc Tử nhắc đến là ai, nhưng đầu óc cô không mấy gì theo kịp. Cậu ta theo đuổi cô bao giờ? Cố Thụ Ca mờ mịt nhìn sang Thẩm Quyến, phát hiện chị đang chau mày, nghe rất nghiêm túc.
"Bọn em cho rằng cậu ta theo đuổi được rồi. Nào ngờ Thụ Ca ngay cả ý đồ của người ta còn không biết, chỉ đơn thuần là đi nói chuyện chuyên đề."
Đôi mày chau chặt của Thẩm Quyến lại giãn ra, trong mắt cũng dâng lên ý cười, hỏi một câu: "Rồi sao nữa?"
"Khù khờ như vậy, ai mà chịu cho nổi. Rồi người ta chịu thua, đi tìm mối khác chứ sao." Mộc Tử kết luận.
Thẩm Quyến khẽ mỉm cười, nét mặt thoáng vẻ thân mật: "Em ấy chính là như vậy."
Lưu Quốc Hoa thấy đề tài này đã nói xong, lập tức đón lời: "Em rất thân với Tiểu Ca nhà bọn anh, vậy trước khi em ấy về nước, em có đưa ra sân bay không?"
Mộc Tử lắc đầu: "Không có. Chuyện về nước, Thụ Ca không nói cho ai hết. Cơ mà em biết cậu ấy sắp về, cũng biết thời gian chuyến bay."
Vẻ mặt Lưu Quốc Hoa không chút thay đổi, nhưng ánh mắt anh ta rõ ràng đã sáng lên một chút, không lên tiếng ngắt lời mà chờ Mộc Tử nói tiếp.
"Lúc cậu ấy đặt vé máy bay, em có nhìn thấy." Mộc Tử nói.
Lưu Quốc Hoa hỏi: "Chuyện này em có nói cho ai khác không?"
"Chuyện chuyến bay của Thụ Ca sao? Không có. Em không có nói với ai hết, tính cả chuyện cậu ấy về nước." Mộc Tử khẳng định chắc nịch, "Cậu ấy có nói không thì em không biết, nhưng em không nhắc với bất kì ai."
Lưu Quốc Hoa thản nhiên hỏi lại một lần: "Em chắc chứ?"
"Em chắc chắn." Mộc Tử lại nói, "Sau khi biết Thụ Ca xảy ra chuyện, em đã lập tức nhớ lại những chuyện này. Em chắc chắn mình không có nhắc với ai hết." Nói xong, cô ta lại hỏi một câu, "Sao vậy? Chuyện đó rất quan trọng sao?"
Rõ ràng, cô ta không nghĩ mình là người duy nhất biết chính xác hành trình của Cố Thụ Ca mà bọn họ có thể xác định, cho đến thời điểm hiện tại. Nói cách khác, nếu phỏng đoán hung thủ dựa theo điều kiện gây án thì cô ta chính là người có hiềm nghi lớn nhất.
Lưu Quốc Hoa đang định đáp lời thì Thẩm Quyến đã lên tiếng. Cô nói: "Rất quan trọng."
Mộc Tử bất an giật người, trong mắt ngập tràn kinh hoảng.
"Em có biết 'Tiệm bánh Tây Viên' không?" Lưu Quốc Hoa đúng lúc tiếp lời.
Mộc Tử không dám tùy ý như vừa rồi nữa, hơi dè dặt nói: "Biết. Thụ Ca có nhắc qua. Chắc là năm trước, em cũng không nhớ chính xác là lúc nào. Có một người bạn nói muốn đến Yến Kinh chơi, mọi người liền xúm vào gợi ý, nói cho cậu ấy chỗ nào ăn ngon, chơi vui. Hình như là lúc tụi em biết gì nói hết rồi thì Thụ Ca nhắc đến cửa hàng ấy, nói là làm bánh ăn rất ngon. Cậu ấy và chị từ nhỏ tới lớn vẫn luôn thích bánh Âu của chỗ này, ngay cả bánh sinh nhật cũng đặt ở đó."
Cố Thụ Ca gặp chuyện ngay bên ngoài cửa hàng ấy. Trương Mãnh lái xe đến đó đụng chết cô. Từ những manh mối hiện có trước mắt mà xem xét thì địa điểm xảy ra vụ án này hẳn là không phải ngẫu nhiên mà đã được sắp xếp từ trước.
Thẩm Quyến nói: "Lúc ấy có những ai? Em liệt kê một danh sách ra đi."
Mộc Tử tỏ vẻ khó xử: "Đã lâu quá rồi, em cũng nhớ không rõ, chỉ có thể cố hết sức."
Thẩm Quyến gật đầu, bảo Lâm Mặc đưa giấy bút cho Mộc Tử còn mình thì đứng dậy, đi sang phòng bên cạnh.
Cố Thụ Ca theo sau, Lưu Quốc Hoa cũng đi cùng.
Đây là một gian phòng, cách vách là phòng họp loại nhỏ. Lưu Quốc Hoa nói: "Ngày xảy ra chuyện là sinh nhật của cô. Nếu hung thủ đã biết trước chuyện cô Cố về nước thì cũng có thể phỏng đoán ra cô ấy nhất định sẽ đến cửa hàng kia. Lại kết hợp với giờ giấc chuyến bay, cũng không khó suy đoán ra thời gian cô ấy đến đó."
Thẩm Quyến cũng nghĩ vậy. Danh sách Mộc Tử đưa ra là một hướng điều tra.
"Bên Trương Mãnh đã thú nhận là có người thuê. Bọn họ liên lạc bằng điện thoại. Chiếc điện thoại ấy là điện thoại nút bấm đời cũ. Số điện thoại không có đăng ký, không tra ra được chủ sở hữu. Còn có một điều rất quan trọng, lần đầu tiên hung thủ liên hệ ông ta là năm ngày trước khi vụ án xảy ra."
Nghĩa là năm ngày trước khi xảy ra chuyện, hung thủ đã biết chính xác Cố Thụ Ca sẽ về nước.
Quá trình điều tra tiến triển thật sự rất chậm, nhưng cũng không phải dậm châm tại chỗ.
Thẩm Quyến để Lâm Mặc tiễn Mộc Tử, còn mình về nhà. Cố Thụ Ca ngồi trên ghế lái phụ, nghĩ đến danh sách Mộc Tử đưa ra. Tổng cộng có tám cái tên, đều là người quen biết. Cô muốn ngẫm nghĩ lại chuyện lần đó, nhưng vừa lên xe, tất cả những gì cô quan tâm chỉ còn làm thế nào để giao tiếp với Thẩm Quyến. Hiện giờ, mấu chốt nhất chính là làm sao để tiết kiệm được máu của chị.
Mãi đến khi về tới nhà, xuống xe, Cố Thụ Ca vẫn còn đăm chiêu chuyện ấy. Thẩm Quyến đột nhiên nói: "Người ta theo đuổi em mà em cũng không phát hiện sao?"
Cố Thụ Ca ngơ ngác, mãi một lúc sau mới nhận ra chị vừa nói gì. Cô toan đáp lời, lại nhớ ra Thẩm Quyến không nghe được, bèn yên lặng đi theo bên cạnh chị, không nói gì.
Bước vào nhà, Thẩm Quyến cho những người giúp việc còn ở nhà tan ca sớm, sau đó tìm một chiếc đĩa thủy tinh nhỏ, đi đến phòng sách. Đầu tiên cô cắt ngón tay, sau đó lấy một lượng máu chừng nửa đĩa. Dù phải dùng cách gì để tiết kiệm thì chắc chắn cũng không thiếu được bước lấy máu ban đầu.
Cố Thụ Ca nhìn mà choáng váng, vội nói: "Đủ rồi đủ rồi."
Thẩm Quyến cũng không bủn xỉn, chờ đến khi cảm thấy đủ mới băng bó miệng vết thương. Tiếp theo, cô lấy một chiếc bút ký tên nhẹ nhất ra khỏi ống cắm, nói: "Em quẹt ít máu, sau đó cầm lấy bút đi."
Mắt Cố Thụ Ca sáng rỡ. Đúng vậy, chỉ cần cô cầm được bút thì không cần phải chấm máu viết chữ nữa. Cách này còn tốt hơn pha loãng máu nhiều.
Cô dùng ngón trỏ cùng ngón cái quệt lấy máu, sau đó cầm bút.
Cầm không nổi. Chiếc bút chỉ hơi lắc lư một chút, ngay cả mặt bàn còn chưa rời khỏi đã nằm im.
"Quá nặng." Cố Thụ Ca thở dài. Cô nhấc không lên.
Thẩm Quyến thấy được toàn bộ quá trình, đã lờ mờ đoán được, liền hỏi: "Cầm không nổi sao?"
Trên mặt bàn chậm rãi xuất hiện một vòng tròn.
Thẩm Quyến nắm lấy chiếc bút ký tên, định mở ra lấy ruột bút bên trong nhưng không được. Chiếc bút này là nguyên khối, không thể mở.
"Không thì đi mua một cây bút nhẹ hơn nữa." Cố Thụ Ca đề nghị.
Thẩm Quyến ngẫm nghĩ rồi đứng dậy, kéo ngăn tủ bên dưới kệ sách, lấy một cái hộp, mở ra. Trên lớp tơ lụa màu đỏ là một chiếc bút lông vũ.
"Cái này là đồ của chú Cố, em thử xem có cầm được không." Thẩm Quyến lấy chiếc bút lông vũ ra, đặt lên bàn.
Mắt Cố Thụ Ca lập tức sáng rỡ, vội vươn tay nắm lấy. Cô cầm được. Tuy vẫn hơi nặng nhưng ít nhất cũng đã cầm lên được.
Vẻ mặt Thẩm Quyến cũng giãn ra. Cô mở lọ mực, lại lấy một tờ giấy mới, nói: "Em dùng cái này, viết thử một chữ xem."
Chiếc bút lông vũ lập tức bay lên, chấm mực, sau đó tự viết lên giấy, chỉ vẽ một vòng tròn đơn giản.
Cố Thụ Ca sung sướng nhảy cẫng. Thành công rồi. Nếu máu khô lại mà cô vẫn chạm vào bút được thì chỉ cần bút lông vũ không hư là không cần lấy máu nữa.
Thẩm Quyến nhìn chiếc bút nhảy lên nhảy xuống, dường như có thể mường tượng ra được bộ dáng Cố Thụ Ca sung sướng nhảy cẫng. Khóe mắt, đuôi mày cô cũng nhiễm ý cười, dịu giọng nói: "Em viết thêm mấy chữ đi."
Cố Thụ Ca lập tức cúi đầu viết một lèo cả câu dài: "Người kia biểu hiện quá màu mè. Né được là em né hết. Ai mà ngờ cậu ta lại đang theo đuổi em."
Cũng không biết là do dùng không quen bút lông vũ hay do bút quá nặng, cầm không nổi mà một câu Cố Thụ Ca viết suốt ba phút. Thẩm Quyến kiên nhẫn nhìn, tâm tình vui vẻ, thoải mái. Chờ em viết xong, cô mới nói: "Tiểu Ca, em xem hai đứa mình bây giờ nhìn không thấy, chạm cũng không được, nhưng có thể thông qua câu chữ mà giao tiếp, hỏi han, quan tâm lẫn nhau, có giống..."
Nói đến đây, cô tạm dừng một lúc.
Giống yêu qua mạng! Trái tim Cố Thụ Ca sắp nảy đến cổ họng. Không thể gặp mặt, không thể ôm nhau nhưng vẫn quan tâm lẫn nhau, vô cùng thân mật. Giống yêu qua mạng! Yêu qua mạng cũng là yêu. Hào quang trong mắt cô như bừng sáng, tim cũng đánh dồn dập, siêu hồi hộp.
"Giống kiểu bạn qua thư tín rất phổ biến vào mấy năm trước. Nói nói rồi đột nhiên biến mất." Thẩm Quyến nói tiếp lời vừa rồi.
Cố Thụ Ca: "?"
_____________
Chương sau vào VIP nên dài có 9k chữ, gấp 3 thoi 🙄🙄