Bí Mật Nguy Hiểm Xin Anh Tha Thứ

Chương 75: 75: Ngoại Truyện Ngô Tân Vinh Lạc Hân





• Lễ đính hôn của Nam Cung Nhật Đăng và Liêu Bách Hà.
Hôm nay là ngày đặc biệt với người Lạc Hân xem như anh trai, thế nên làm sao thiếu vắng cô được.

Từ khi Liêu Bách Hà trở về thành phố D, Nam Cung Nhật Đăng đã bổ nhiệm cô vào vị trí trưởng phòng kinh doanh.

Khi cô ấy trở về, lại đang mang thai nên anh ấy không cho tiếp tục đi làm, ép buộc ở nhà dưỡng thai.
Bách Hà và cô có rất nhiều điểm tương đồng, là một cô gái cá tính, mạnh mẽ, nhưng nội tâm lúc nào cũng yếu đuối cần có người bên cạnh bao bọc.
Lạc Hân có một số phận bất hạnh, từ lúc nhận thức cô đã ở trong cô nhi viện.

Năm 10 tuổi, vì bị bạn bè trong đó hùa nhau ức hiếp nên cô đã tìm cách trốn đi.

Lang thang bên ngoài năm ngày, chịu nắng, chịu mưa, chịu đói, đêm đến ngủ ngoài công viên.

Cuối cùng, cô đã không thể chịu nổi, định quay về cô nhi viện thì tình cờ gặp được Nam Cung Nhật Đăng và ông Nam Cung.
Hai người họ muốn đào tạo cô trở thành một sát thủ chuyên nghiệp, thế nên đã cưu mang cô về Nam Bang.

Từ đó, cô được Ngô Tân Vinh dạy bảo, học võ, bắn súng, lái xe...!tất cả mọi thứ.
Và, cô cũng chẳng biết mình đã yêu anh từ bao giờ?
Đúng, cô không xinh đẹp, thùy mị, dịu dàng như Đặng Song Nhi.

Cô đã từng thay đổi bản thân, muốn trở thành một phiên bản giống như vậy.

Nhưng, Lạc Hân cô đã thất tỉnh kịp lúc, trở về chính con người và tính cách vốn có của mình.
Từ bên ngoài đi vào bữa tiệc, mọi sự chú ý đổ dồn lên người của Lạc Hân.

Tối nay, cô mặc chiếc đầm body đuôi cá màu đen, tôn lên làn da trắng đến phát sáng và ba vòng gợi cảm cuốn hút.
“ Cũng may chị đã dặn trước.


Liêu Bách Hà và Lạc Hân nhìn nhau mỉm cười khả ái, tình cảm chị em hiện tại vô cùng thân thiết.

Mấy hôm trước, cô ấy đã gọi cho cô bảo không được mặc đầm màu trắng, sợ bị lu mờ.
“ Em làm sao bằng nhân vật chính được chứ.


Sau đó, Lạc Hân được nhân viên dẫn đến bàn tiệc đã được sắp xếp vị trí, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh vợ của Vương Ngụy.
“ Sao em đến trễ vậy? ”

“ Bị kẹt xe chị ạ.


Vợ của Hoàng Thiển và Vương Ngụy như hai người chị gái của cô, cũng đều là những sát thủ được đào tạo chuyên nghiệp.

Nhưng từ khi lập gia đình, họ lui về chăm sóc con cái và làm hậu phương vững chắc cho chồng.
Lúc này, Diệp Hải vội vàng đi đến, ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh của Lạc Hân.

Hiện tại, các nhân viên trong tập đoàn đều biết anh ta đang theo đuổi cô, nhưng không được cô đồng ý.
“ Hôm nay em xinh đẹp quá.


“ Cảm ơn giám đốc Diệp! ”
Lạc Hân hờ hững trả lời, có chút mất tự nhiên nhìn qua vợ của Vương Ngụy và Hoàng Thiển, sợ bị họ trêu ghẹo.
Họ mỉm cười, nhìn cô cất tiếng:
“ Lạc Hân nhà ta nhiều chàng trai theo đuổi quá.


“ Đúng đó, Hân Hân, chấp nhận người ta đi em.


Lạc Hân nhăn mặt, huých khuỷu tay vào người vợ của Vương Ngụy, lên tiếng:
“ Hai chị đừng có nói nữa.


Diệp Hải ngồi thêm một lát, thấy thái độ lạnh lùng của cô nên xin phép rời đi, không muốn làm cô mất vui.

Lúc này, vợ của Vương Ngụy thì thầm với cô khuyên nhủ:
“ Hân Hân, chị thấy nam nhân đó cũng khá đấy, thử tìm hiểu xem sao.


Lạc Hân buồn buồn lắc đầu, lên tiếng trả lời:
“ Thôi.


Bữa tiệc hôm nay, làm sao không có Ngô Tân Vinh được chứ.


Từ lúc cô đi vào, không biết vì điều gì, anh cứ dõi mắt nhìn theo, thậm chí đang trong lúc trò chuyện cùng với vợ chồng Vũ Dịch Đức và Đặng Song Nhi.
Bỗng dưng, Ngô Tân Vinh chủ động đi lại bàn tiệc của họ.

Đứng phía sau lưng của Lạc Hân, bàn tay đặt hờ lên thành ghế cô ngồi, cố tình đụng phải vào lưng.
” Vương Ngụy, Hoàng Thiển, chúng ta cạn ly.


Lạc Hân ngồi thẳng người lên, ánh mắt nhàn nhạt đưa đảo xung quanh như nhìn ngắm và quan sát bữa tiệc.
Lúc này, hai nhân vật chính cũng tiến lại, cùng nhau cạn ly chúc mừng.
“ Chúng tôi đều lập gia đình hết rồi, khi nào đến lượt cậu đây Tân Vinh? ” Vương Ngụy.
“ Khi nào đến tôi sẽ gửi thiệp, chắc chắn không thiếu phần cậu.


Ngô Tân Vinh lườm nguýt chán ghét, cứ gặp nhau là đâm vào tim anh, không nể tình anh em sống chết có nhau.
“ Anh bị trễ một nhịp rồi anh hai à, anh Tân Vinh và luật sư Nhan đang yêu nhau.


Vương Thác vỗ vào vai của anh trai, nhướn mày cười cợt.

Bỗng dưng, mọi người ai ai cũng có biểu cảm ngạc nhiên, chỉ riêng Lạc Hân là điềm tĩnh đến lạ thường.
Ngô Tân Vinh hốt hoảng, tác động vật lý mạnh lên vai của Vương Thác, gằn giọng cảnh cáo:
“ Vương Thác, đừng ăn nói xằng bậy.


“ Hôm trước em tình cờ nhìn thấy anh và luật sư Nhan ăn tối lãng mạn trong nhà hàng, sau đó anh còn đưa cô ấy về cơ mà.


Như có tật giật mình, anh bất giác nhìn sang Lạc Hân, lúng túng giải thích:
“ Không phải, chỉ là công việc, luật sư Nhan quá giang về nhà chẳng lẽ không cho.


Hoàng Thiển cũng góp vui, choàng tay khoác lấy vai vợ, lên tiếng:
“ Thôi mà, cậu theo đuổi thì theo đuổi, chúng tôi có nói gì đâu.



“ Tôi đã bảo là không có rồi mà...!Các cậu...!”
Ngô Tân Vinh bị trêu đến nóng tính, trừng mắt hăm dọa từng người.

Bữa tiệc tiếp tục diễn ra, Lạc Hân mang nhiều tâm trạng rời khỏi bàn tiệc, cầm theo ly rượu đi ra phía sau nhà hàng ngắm cảnh cho yên tĩnh và thoải mái đầu óc.
Bỗng nhiên, có chiếc áo vest khoác vào bờ vai trần trắng noãn của cô, mùi hương nước hoa nam tính rõ ràng.

Lạc Hân bất ngờ quay sang, nhìn qua người đàn ông xa lạ đang đứng bên cạnh, hắn mỉm cười hòa nhã, lên tiếng:
“ Xin tự giới thiệu, tôi là Tần Hách, tổng giám đốc Tần Thị.


“ Tôi tên Lạc Hân! ”
Tần Hách cười nhẹ, thắc mắc mà hỏi:
“ Có vẻ như Lạc tiểu thư và Nam Cung tổng rất thân thiết.


“ Ừm, anh ấy là người ơn của tôi.


Tần Hách nhướn mày, quan sát thái độ và sắc mặt của cô, tò mò cất lời:
“ Lạc tiểu thư thích ngài ấy ư? ”
Lạc Hân bật cười thành tiếng, thần thái kêu sa nâng ly rượu trên tay lên miệng, nhẹ nhàng uống lấy một ngụm, cất lời:
“ Tần tổng thích tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác đến vậy sao? ”
“ Không, tôi chỉ tìm hiểu người tôi định theo đuổi mà thôi.


Sắc mặt của Lạc Hân lập tức thay đổi, trở nên ngượng ngập, sau đó lấy chiếc áo vest của Tần Hách xuống khỏi bờ vai, đưa về phía hắn trả lại.
“ Tần tổng thích đùa quá! ”
Tần Hách nhếch môi cười nhẹ, nhận lấy chiếc áo vest vắt vào cánh tay.

Lúc này, Lạc Hân lịch sự khẽ gật đầu, sau đó quay lưng bước đi, vào trong bữa tiệc.
Mười hai giờ khuya, Lạc Hân rời khỏi bữa tiệc, một mình lái xe ô tô trong trạng thái say xỉn.

Cô hạ kính cho gió thông vào, tốc độ di chuyển nhanh đến hoa mắt, cũng chẳng phải hướng trở về căn hộ chung cư của mình.
Phía sau, có một chiếc xe đang lái đuổi theo, lăm le muốn vượt lên chặn lại.

Lạc Hân nhìn thấy qua gương chiếu hậu, đôi môi vẻ lên nụ cười nhạt nhòa, dường như cô đã biết người đó là ai.
Đạp ga tăng tốc, lạng lách vượt qua hàng trăm chiếc xe, phi nhanh trên đường cắt đuôi người bám theo phía sau.
Cuối cùng, cô ấy đã thành công!
Chiếc xe của Lạc Hân dừng lại trên đường vắng, cô mở cửa bước xuống, cầm theo chiếc bật lửa và hộp thuốc.

Sau đó, tự chăm cho mình một điếu thuốc, dựa người vào xe nhàn nhã thưởng thức.
Tàn điếu thuốc này, lại đến điếu thuốc khác.


Lạc Hân ngẩng mặt nhìn lên bầu trời, than trách lòng mình với ông ấy.
Đột nhiên, tiếng thắng xe gấp gáp vang lên gây được sự chú ý của Lạc Hân.

Cô đưa mắt nhìn sang, là chiếc xe khi nãy bám theo cô.

Tuy rằng cắt đuôi thành công, nhưng người đó đã vận động trí não, cuối cùng cũng tìm thấy.
Ngô Tân Vinh vội vàng bước ra, nhận thấy Lạc Hân hút thuốc, anh chau mày lập tức tiến đến, dứt khoát giật lấy điếu thuốc cô đang kẹp giữa hai ngón tay ném thẳng dưới đất.
Gằn giọng:
“ Lạc Hân! ”
“ Ngô Tân Vinh, anh điên hả? ”
Lạc Hân cao giọng tức giận, nhếch môi cười khẩy một cái, tiếp tục cầm lấy điếu thuốc khác đưa lên kẹp giữa hai bờ môi, sau đó tự chăm lửa cho mình.
Không những thế, Lạc Hân ngạo mạn rít lấy một hơi, nhướn mày thách thức, sau đó phả ra làn khói trắng đục vào mặt của anh, ngửa đầu về sau bật cười như kẻ điên dại.
“ Haha...!”
Bờ môi của Ngô Tân Vinh run run, đưa tay tiếp tục giật lấy điếu thuốc nhưng lần này chẳng thành công, Lạc Hân nhanh nhẹn né đi, hắt văng cánh tay của anh, giọng điệu trầm ổn nhưng có trọng lực vô cùng:
“ Đủ rồi đó.


“ Lạc Hân, em muốn gì? ”
“ Tôi muốn anh biến khỏi mắt tôi, ngay lập tức! ”
Ngô Tân Vinh đứng yên ở đó nhìn trân trân vào mắt cô, cho dù bị xua đuổi nhưng dường như anh không có ý định sẽ đi.
Cuối cùng, người mất kiên nhẫn lại là Lạc Hân, ném điếu thuốc đang cháy như dằn mặt, cô lạnh lùng đẩy mạnh anh ra, sau đó mở cánh cửa xe, định ngồi vào bên trong thì bỗng nhiên bị anh bắt lấy cánh tay giữ lại.
“ Lạc Hân...sau này đừng hút thuốc nữa.


“ Liên quan đến anh? ”
Đổi lại với câu hỏi đó là một sự im lặng, gió lộng vi vu lướt qua xiêng thẳng vào trái tim người con gái ấy, rỉ máu thành dòng.
Lạc Hân giả vờ quật cường, vung mạnh cánh tay của anh, cười nhạt lên tiếng:
“ Ngô Tân Vinh, tôi cười vào mặt anh đó.

Lúc trước anh lạnh nhạt, xua đuổi, tránh tôi như tránh tà.

Hiện tại tôi đã biết điều, không làm phiền anh nữa...!vậy mà...Tôi nói cho anh biết, tôi không thiếu người theo đuổi.


“ Ừm, sau này anh cấm em thân thiết với mấy người đó.


Đôi mắt của Lạc Hân đột ngột dừng lại, câu nói này ngụ ý là gì?
“ Em không theo đuổi anh nữa, vậy thì để anh theo đuổi em.


...------------....