Bí Mật Nguy Hiểm Xin Anh Tha Thứ

Chương 53: 53: Bản Án Lương Tâm





“ Vâng, gần bốn tháng rồi chị, là song thai đó ạ.


Sắc mặt của Đặng Song Nhi tràn đầy hạnh phúc và tươi tắn, mỉm cười vuốt v e chiếc bụng bầu tròn trĩnh của mình.

Lạc Hân thấy vậy, buồn rầu thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt sắc sảo, ganh tỵ với cuộc sống hiện tại của cô vô cùng.
“ Chúc mừng em nha.


Giọng của Lạc Hân trầm xuống, não nề và dây dứt khôn nguôi.

Đột nhiên, bên ngoài có chiếc xe quen thuộc lái vào, người bên trong nhanh chóng bước xuống đi vào.
Đặng Song Nhi và Lạc Hân đều hướng mắt nhìn ra, Song Nhi mỉm cười còn cô ấy khó chịu ra mặt, lập tức xoay sang hướng khác nhìn lên trần nhà, thái độ hững hờ, vô cảm như không quen không biết người đó.
“ Anh Tân Vinh...”
“ Ừm, em sang thăm Nhật Đăng à? ”
“ Vâng...!”
Ngô Tân Vinh hết nhìn Song Nhi rồi nhìn sang Lạc Hân, hai ánh mắt với hai biểu cảm khác nhau chỉ trong tích tắc vài giây ngắn ngủi.

Xong rồi, anh ấy vào trong, cúi đầu trước ông Nam Cung lễ phép chào hỏi:
“ Bác! ”
“ Ừm...!”
Ông Nam Cung gật đầu, sau đó đứng dậy nhìn Nam Cung Nhật Đăng lên tiếng quan tâm nhắc nhở:
“ Làm việc nhưng phải ăn uống, nghỉ ngơi đàng hoàng.

Hai đứa cũng sắp xếp chuyển về Nam Cung gia sống đi, thuận tiện đi làm, với ba cũng tính đưa bác Đặng sang Mỹ thăm khám điều trị...Con không về nhà, mẹ của con sẽ nhớ lắm.



Nhắc đến bà Kim, hốc mắt của anh đỏ au, sau đó gật đầu với ông ấy, khẽ lên tiếng:
“ Con sẽ thu xếp.


“ Ừm.


Ông Nam Cung mỉm cười nhưng trong đôi mắt đỏ trạch ươn ướt giọt lệ, xúc động khi anh đã ngầm tha thứ cho ông về chuyện năm xưa, quay sang nhìn Đặng Song Nhi lên tiếng:
“ Con ở lại hay về với ba? ”
“ Dạ con về với ba.


Lúc này, ở biệt thự của Nam Cung Nhật Đăng chỉ còn hai người khách.

Khi nãy, Ngô Tân Vinh nghe Vương Ngụy bảo tối qua anh bị xà ngang va đập vào lưng nên đến thăm, sẵn tiện xin lỗi vì thái độ không phải phép tối hôm đó.

Sau khi tiễn Đặng Song Nhi và ông Nam Cung ra xe, anh quay ngược trở vào.

Bỗng dưng thang máy mở ra, Liêu Bách Hà xuất hiện trước ba người, chớp chớp mi mắt nhìn họ quan sát.

Lạc Hân nhìn thấy, ánh mắt sáng bừng, trong đầu lóe lên âm mưu để trêu ghẹo cô.
“ Anh Đăng ~~ Tối qua do em nóng giận nên mới nói thế, anh không được phép bỏ rơi em~~ Em có thể mắt nhắm mắt mở cho phép cả hai qua lại á~~ ”
Lạc Hân nép vào người của Nam Cung Nhật Đăng cười một trận hả hê, nín nhịn không cho phát ra âm thanh.

Khóe môi của Bách Hà giật giật, da mặt đỏ bừng do cơn ghen mãnh liệt tấn công, bước nhanh đến xô đẩy cô ấy ra xa, bàn tay nắm chặt đấm mạnh vào chiếc bụng săn chắc của anh.
• Bụp...
“ Ui...!”
Nam Cung Nhật Đăng cũng chẳng thể nhịn cười, kéo Bách Hà sang một bên sợ cô tác động vật lý lên người của Lạc Hân.

Trong anh như đang bảo vệ nhân tình sợ chính thất làm hại, và điều đó là điều cô cảm nhận được.

Thế nên, lập tức vùng vẫy chất vấn anh:
“ Anh mau nói rõ ràng, giữa em và cô ta, anh chọn ai hả? ”
Anh cuộn tròn bàn tay đưa lên miệng giả vờ ho khan mấy cái, sau đó trả lời:
“ Đương nhiên là em! ”
“ Haha...!anh Đăng ớ~~ Anh phải chuyển khoản cho em một triệu USD.


Lạc Hân vẫn rất tâm huyết, nhập tâm diễn xuất, điệu bộ lả lơi ôm lấy cánh tay rắn chắc của anh nũng nịu, nháy mắt tình tứ.

Một triệu USD là do anh ra giá.

Nếu như cô ấy chọc cho Bách Hà ghen một lần, số tiền đó sẽ được chuyển vào tài khoản tên Lạc Hân.
“ Nhật Đăng, em không có đùa với anh đâu.


Liêu Bách Hà trừng mắt cảnh cáo, hôm nay cô cũng muốn ba mặt một lời, đâu thể bị người đời khinh bỉ, nhạo báng.
“ Lạc Hân, em đừng ghẹo chị Hà nữa.



...----------------...
Buổi chiều...
Một chiếc siêu xe dừng lại bên ngoài cổng bệnh viện, tài xế nhanh chóng đi xuống mở cửa, kính cẩn cúi đầu trước người phụ nữ xinh đẹp vừa bước ra.
Liêu Bách Hà diện trên người chiếc đầm vest màu đen tay dài để dấu vết thương, mang đôi bốt đùi gót nhọn cùng màu để che đi vết bầm in hằn ở cổ chân, trên tay cầm chiếc túi xách hàng hiệu, mái tóc đen dài được búi cao đơn giản, vừa sang trọng vừa quyến rũ khiến ai ai cũng trầm trồ, dõi mắt nhìn theo.
Cốc...!cốc...
Đứng trước cửa phòng bệnh, Bách Hà đưa tay gõ cửa lịch sự báo trước, sau đó mở cửa bước vào.
Bên trong, có một cô gái với sắc mặt xanh xao, nhợt nhạt nằm trên giường bệnh, và một người phụ nữ trung niên đang ngồi bên cạnh gọt trái cây.
Cô gái ấy chính là Lam Tuệ Quân, người ngồi bên cạnh là bà Lam!
Nhìn thấy Liêu Bách Hà, cô ta xấu hổ quay lưng vào trong vách tường trốn tránh, còn bà Lam mất tự nhiên đứng dậy, chỉ tay về phía chiếc ghế sofa trong phòng bệnh, lịch sự lên tiếng:
“ Mời cô ngồi.


“ Tôi muốn nói chuyện riêng với em ấy.


Bà Lam do dự nhìn Bách Hà, sau đó nhìn sang Lam Tuệ Quân.

Tuy có chút không muốn, nhưng bà ta cũng ép bụng ra ngoài.
Lúc này, trong căn phòng bệnh Vip chỉ còn cô ta và Bách Hà.

Cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường đó, nhìn vào bờ vai đang run run của cô ta, lặng thinh một lúc mới cất tiếng:
“ Làm hại tôi không được, quay sang tự hại chính mình à? ”
“...”
“ Không nghĩ cho bản thân, cũng nên nghĩ cho ba mẹ cô chứ.

Họ chỉ có một mình cô là con gái, vậy mà cô lại tự vẫn kết thúc cuộc đời của mình.

Như thế xứng đáng không Lam Tuệ Quân? ”
Giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ êm ái, từ sâu trong đáy lòng chứ không hề công kích, thể hiện hay cười nhạo kẻ thua cuộc.
Khi biết tin Lam Tuệ Quân tự vẫn, Bách Hà ngạc nhiên và cũng có một chút tội nghiệp cho một cô gái đáng thương nhưng cũng đáng trách.
Một cô gái đem lòng yêu một nam nhân, thời gian không làm phai mờ hình bóng, thay lòng đổi dạ, kết quả người đó lại kết hôn với người khác.

Mấy ai cam lòng, chấp nhận?
“ Không có anh ấy, tôi cũng chẳng muốn sống! ”

Âm thanh nghẹn ngào vừa khóc, vừa nói.

Tuy cô ta nhỏ hơn Bách Hà chỉ một tuổi, nhưng trong cả hai quá khác biệt.

Bởi, Lam Tuệ Quân được gia đình bảo bạo, còn Liêu Bách Hà phải tự mình mà sống, nhưng va cham đã khiến cho cô trưởng thành và mạnh mẽ.
“ Đừng suy nghĩ dại dột nữa, cô còn trẻ, còn tương lai phía trước.

Cô may mắn hơn tôi rất nhiều, thế nên phải biết trân trọng cuộc sống.


Dứt câu, Liêu Bách Hà dứt khoát đứng dậy, thở nhẹ ra một hơi trút bỏ nặng nề, trong lòng thoải mái đôi chút, lên tiếng nói tiếp:
“ Tôi bỏ qua cho cô lần này, nhưng không đồng nghĩa là những lần sau cũng như vậy.

Tôi may mắn được anh ấy kịp thời đến cứu, nên muốn cho cô một cơ hội để sửa sai.

Cô đừng cầu xin tôi buông tay, vô ích thôi, bởi vì tôi trân trọng, không bao giờ từ bỏ hạnh phúc của mình.

Xin phép! ”
Liêu Bách Hà xoay người bước đi, thần thái cao ngút, toát lên vẻ kiêu sa, quyền quý.
Đột nhiên, âm thanh đằng sau vang lên khiến cô dừng lại:
“ Chị Bách Hà...!xin lỗi...!và cảm ơn chị! ”
Bách Hà mỉm cười rất nhẹ, không đáp lại với câu nói của Lam Tuệ Quân, nhanh chóng mở cửa rời đi.
Cảm giác thế này, sẽ thoải mái, nhẹ nhõm hơn khi nhìn cô ta chịu cảnh tù tội.
Giày vò thể xác, đâu bằng dằn vặt trong lương tâm.

Lam Tuệ Quân cô, chịu bản án chung thân, cả đời không thoát được tội lỗi!.