Mảnh ghép 61 : Khó chịu không lý do
Cơn mưa ập đến không báo trước, gió thổi làm mái tóc Băng bay và mưa trút nước ướt sĩnh, ngôi trường đã hiện lên trước mắt mà lại bị mưa ướt thật là đen đủi
Băng dùng tay che đầu và cố chạy thật nhanh vào lớp
Giờ ướt hết như con chuột lột rồi, đầu tóc thì rối tung lên trông mà chán. Vô thức Băng đặt balo lên bàn Phong, định ngồi xuống thì mới chợt nhớ ra mình đã đổi chỗ nên ngại ngùng trước mặt cả lớp chạy về chỗ ngồi. Ken chạy đến bên cạnh hỏi thăm
- Sao ướt hết thế này?
- Ngoài kia mưa mà sao không ướt được chứ? - Băng ngồi xuống thở dốc, ngẩng mặt lên nhìn Ken lấy lệ rồi gục mặt xuống
- Băng bị ốm hả? - Ken ngồi cạnh Băng lo lắng
- Không, hơi khó chịu thôi !
- Khó chịu vì gì?
Không thấy tiếng trả lời lại, Ken nhìn đôi mắt của Băng đã nhắm vào và cậu nghĩ Băng đang ngủ khẽ lắc đầu rồi quay về chỗ ngồi của mình
Băng không hề ngủ, chỉ là trả vờ cho qua , Băng cảm thấy trong lòng hơi khó chịu và tiếc nuối khi đồng ý chuyển chỗ, có gì đó len lỏi trong người một cảm giác khó chịu thật sự
Giờ thì muốn về chỗ đó ngồi cũng không được.
Sát giờ vào lớp thì Uyên Nhi đến, vừa bước đến chỗ Uyên Nhi đã quấn quýt lấy Phong rồi
- Ngoài kia mưa to quá anh ạ - Uyên Nhi ngồi xuống và ôm tay Phong
- Rồi sao? - Phong lơ đãng
- Em ướt hết rồi nè!
- Ừ - Phong nói nhỏ và vẫn chất giọng lạnh lùng ngày nào. Nếu Uyên Nhi không phải con của người chú ruột năm xưa đã cứu Phong trong đám cháy thì Phong sẽ không bao giờ để một người con gái động chạm vào nhiều như vậy kể cả em họ như Uyên Nhi
Dáng lùn lùn thấp thấp của cô giáo bộ môn Hoá bước vào lớp làm cả lớp im lặng.Vì bà giáo này rất ghê lên lớp này rất nghe lời.
Lớp này rất ghét học môn hoá..chính vì thế mà ghét luôn cả giáo viên dạy hoá luôn..!! Đó là một chân lý ngấm sâu trong tuổi học trò dữ dội rồi.
Cô giảng bài..hầu như ai cũng hiểu nhưng có một người luôn tỏ ra không hiểu đó là Uyên Nhi
- Bài này giải sao anh? - Uyên Nhi ngồi xích gần Phong, đôi mắt chớp chớp dịu dàng
Phong cũng giảng giải hộ và Uyên Nhi cũng gật đầu hiểu ý. Cô chỉ cười và hôn nhẹ lên má Phong
Phong không đề phòng nên không tránh được. Cảnh tượng này đã được đôi mắt của Băng đón nhận hết.
Trong lòng Băng có gì đó không vui, không biết nói ra sao nhưng đó là cảm giác thật khó chịu và có sự mất mát lớn. Như là thứ của mình bị người khác tranh giành.
- Lần sau đừng thế nữa - Phong lạnh lùng nói với Uyên Nhi làm nụ cười trên môi cô dập tắt
Băng gục đầu xuống bàn để lại lời cô giảng bài oang oang bên tai.
Tự nhiên trong đầu Băng hiện lên hình ảnh của Kiệt , cái hình ảnh đó sao đớn đau đến thế
Sau bao nhiêu ngày tháng cố quên hình bóng ấy nhưng nó luôn hiện lên mỗi khi Băng có cảm giác cô đơn và đau đớn.
Phải chăng Kiệt luôn dõi theo bước chân và tâm hồn của Băng..luôn ở trong tâm trí Băng không chịu ra.
Băng lắc nhẹ đầu cho hình ảnh ấy vùi tắt , hình ảnh nụ cười của Kiệt thật đẹp y như Phong vậy
Dù Kiệt với Băng yêu nhau lâu vậy, tình yêu của họ rất đẹp và luôn nằm trong ranh giới của hạnh phúc nhưng chưa một lần hai người họ hôn nhau. Đơn giản chỉ là ôm và nắm tay
Nhìn Phong vậy Băng cứ ngỡ là Kiệt, muốn chạy đến nắm tay, muốn vòng tay ấy ôm mình truyền hơi ấm mùa đông ình nhưng đó chỉ là tưởng tượng.
Phong yêu Tường Vy, cô gái làm trái tim quỷ rạn nứt một thời gian, Ken đã bật mí cho Băng biết hai hình xăm bông hoa tường vy và khẩu súng trên cổ là vì gì. Vì trái tim cậu ta luôn có Tường Vy.
" Ôi đau đầu quá " - Băng lắc mạnh đầu khỏi những dòng suy nghĩ hiện tại, sao khó chịu quá khi Băng nghĩ đến Phong.
Cảm giác khó chịu này là gì. Phải chăng...
" Không được, mình mãi mãi yêu Kiệt không thể lay động trước Phong được, mình không thể, mãi mãi mình với Phong chỉ là đường thẳng song song không trùng nhau, có yêu thì chỉ có đau, mình còn là sát thủ trong bóng đêm nữa có thể Phong sẽ không chấp nhận đâu, thôi đi Băng ạ mày đừng nghĩ nhiều quá không tốt đâu " - Băng nhẹ cười nhưng chả ánh mắt nào có thể nhìn thấy nụ cười ấy của Băng, đau nhưng rất đẹp
Những tiết học cứ thể lặng lẽ trôi qua.
Hình như chả ai để ý rằng Băng đang sốt cao chỉ có Ken nhận ra điều đó.
Cơn mưa vô tình ập xuống không thể khiến Băng sốt cao như vậy được mà có một lý do khác
Tiếng chuông reo lên inh ỏi báo hiệu tan học
Niềm sung sướng của học sinh khắp trường nổi dậy với những tràng cười đùa chen nhau lối về
Băng vẫn gục mặt xuống bàn không hề biết tiếng chuông kêu to cỡ nào.Băng đã ngất và vương vấn chút nước mắt lên khoé mi
- Băng làm sao thế này, Băng ơi - Ken hấp tấp lay lay người Băng và cũng biết Băng đã ngất lịm
- Sốt cao quá đưa Băng xuống tạm phòng y tế xem sao không? - Khánh vội vàng nói rồi thu dọn sách vở cho Băng
Uyên Nhi thì cứ bám lấy Phong không để cậu lại gần vì Phong có ý định bế Băng lên
Cánh cửa phòng y tế mở tung ra. Y như một phòng bệnh ở bệnh viện vậy
Mùi thuốc bốc lên giữa không gian lạnh lẽo
- Cô ta có sao không - Phong lên tiếng khi cô y tá khám xong
- Không sao chỉ là đuối sức một tẹo, chắc thời gian gần đây bạn này rất ít khi ngủ tối hoặc ngủ muộn và sáng nay chắc bị dính mưa lên vậy - Cô y tá nói xong cùng nụ cười trên môi.
Dù thế nhưng không ai là khỏi lo lắng đến khi Băng tỉnh dậy thì Ken xung phong là người rước Băng về
Vì quá mệt mỏi chân tay như rã rời lên Băng cũng gật đầu lia lịa
Ken không chịu để Băng tự đi mà bế Băng lên mặc cho Băng hết lời đòi xuống
Điều này khiến một người có cảm giác khó chịu và nâng nâng trong lồng ngực
Phong lạnh lùng quay đi , Uyên Nhi chờ ở đằng sau nằng nặc đòi Phong đưa về mặc cho tài xế của cô chờ ngoài cổng nãy giờ