Ba người trước mặt đi khuất vào trong sương mờ.
Cậu Phúc từ bên tảng đá lớn lề đường sốt ruột lao nhanh người về phía trước, hớt hải chạy theo.
Càng đi, màn đêm càng buông sâu, không gian trước mặt ngoại trừ một màu tối đen thì không còn lại thứ khác.
Nơi đây giống như trong giấc mơ của cậu, trong giấc mơ đêm hôm đó, cậu cũng lạc vào cái nơi khói bụi trần gian như này.
Chỉ khác rằng so với cái không gian yên tĩnh càng đáng sợ này thì nơi đó bốn phía đều vang lên tiếng bước chân nhún gót của con quỷ chấp niệm oán than.
Khi đó, cậu kêu khản cả cổ, kêu tới mức đường gân nổi lên từng đoạn xanh muốn phá tan mạch máu đứt rời.
Bây giờ cậu ở nơi này, rõ ràng biết bản thân đang đứng trên đường lớn, rõ ràng biết rõ chỉ cần tiến lên một đoạn nữa sẽ tới bên dòng sông.
Nhưng đầu óc quay cuồng, tầm mắt thu hẹp, không dám bước lên, không dám quay đầu, không dám lớn tiếng gọi.
Cậu xây xẩm mặt mày, lổm ngổm bò trên mặt đất, bàn tay hua hua lần mò không thấy rõ.
Đầu gối lê trên mặt đường rỉ đường máu đỏ tươi.
Không cảm thấy đau không cảm thấy xót chỉ cảm thấy bản thân vô cùng mong manh mệt mỏi.
Bàn tay truyền lại hơi ấm, cậu ngước mắt lên nhìn, màn sương mờ đục che hết tất cả bây giờ cũng chịu để lại vệt sáng.
"Cậu Phúc sao vậy?"
Mợ Thi ngồi xuống ngay bên cạnh, đỡ lấy cậu dậy mà ân cần lên tiếng hỏi.
Cậu Phúc nhận lấy chiếc khăn tay, lau lại khuôn mặt ướt nhẹp sương đọng, chỉ tay về phía xa:
"Tôi đi theo con Đào..."
"Thằng Khuyết chạy qua có bảo với tôi.
Nhưng cậu Phúc theo con Đào...sao lại tìm gì dưới đất vậy!"
"Tôi không biết! Tôi vừa thấy con Đào dẫn thêm một người nữa đi theo hướng này.
Tôi chạy theo, không ngờ lại thấy đường này không phải dẫn theo nó.
Mà là lạc vào cái chốn đen thui này!"
Mợ Thi nhếch cong khoé miệng, nhìn lại cậu Phúc:
"Cậu Phúc phát hiện ra điều gì sao? Sao cậu không nói với tôi?"
Cậu hơi gãi đầu, ý cười cười.
Chuyện này có liên quan tới con Lan đã mất tích.
Nếu không nói với mợ Thi thì càng khiến mợ lo lắng.
Mà nói cho mợ biết chẳng phải ngầm xác nhận cái chết kia có liên quan tới gian phía đông?
Tiểu thư Ninh Vân trước khi điều tra rõ vẫn là khách quý của cậu.
Nói lời không rõ ràng ảnh hưởng tới tiểu thư ấy thì cậu làm sao có thể bù đắp?
Nhưng bây giờ, nếu như cậu không nói, nếu như cậu thực sự có chuyện không may nào xảy ra, chẳng phải những thứ trước đó đều biến thành công cốc?
Cậu muốn giữ lại chút tin tưởng với tiểu thư Ninh Vân, nhưng mợ Thi lại tin tưởng vào cậu tuyệt đối.
Như thế, cậu không nói ra có phải là đã phụ lòng tin tưởng của mợ ấy?
Cậu Phúc lưỡng lự:
"Hôm tôi tới gian phòng của tiểu thư Ninh Vân có nhìn thấy bức tranh trên cửa.
Bức tranh đó hiện lên rất nhiều vệt máu kéo dài.
Nhưng chỉ vừa chớp mắt, vệt máu đó đã biến mất."
Mợ Thi tiến lại gần thêm một bước lắng nghe.
Lồng ngực cậu cháy rát.
Phía lá bùa vẫn ở nguyên đó nóng lên một cách lạ thường.
Đoạn da thịt tê dại.
Cậu Phúc nuốt nước bọt lấy một cái:
"Lại hôm có lễ, tôi có đưa tiểu thư ấy về lại gian phòng, cũng có nói chuyện qua về hộp bánh của vùng Xiêm.
Rõ ràng tiểu thư ấy chưa từng ăn bao giờ nhưng lại biết bên trong đó gồm những thứ gì.
Nếu không phải được thưởng thức qua thì chắc chắn cái vị sơn hào quý giá đấy cho dù có được nghe nói cũng không thể rành mạch biết rõ là khen hay chê được."
Mợ Thi gật đầu, tiến lại thêm một bước nữa, lồng ngực cậu lại càng nóng hơn bội phần tưởng chừng hoá bỏng.
Cậu đau đớn ôm lấy phía ngực.
Mợ Thi cười lên một tiếng, đỡ vội lấy cậu đứng thẳng.
Nhưng cho dù có tựa toàn sức lực vào mợ Thi, cậu cũng khó lòng đứng thẳng.
"Vậy cậu Phúc nghĩ rằng tiểu thư Ninh Vân giết con Lan?"
Cậu khó khăn lắc đầu.
Mọi chuyện mới chỉ là phán đoán chưa hề biết thực hư.
Bây giờ mà nói phải thì nhiều phần oan uổng.
Mợ Thi lại gặng tiếp:
"Cậu Phúc không tin tiểu thư? Rõ ràng ông bà nói tiểu thư sẽ thành người đầu ấp tay gối bên cậu.
Vậy mà cậu Phúc lại không tin tiểu thư? Cậu Phúc lại vì muốn lấy lòng mợ Thi, muốn vạch tội con mà theo tới tận nơi này?"
Cậu Phúc vừa đau đớn vừa hoang mang, lời nói dù có gắng nghe cũng không rõ ràng.
Cậu Phúc?
"Cậu Phúc?"
Sao bây giờ cậu mới phát hiện ra điểm bất thường này cơ chứ?
Thường ngày mợ Thi dù có nói chuyện với cậu như thế nào cũng chỉ dùng từ cậu để lên tiếng, chưa lần nào gọi tên cậu như vậy.
Đây không phải mợ Thi!
Đây là ai cơ chứ?
Cậu Phúc dùng lại toàn bộ sức lực bình sinh, đẩy người bên cạnh ra đoạn thật xa, gắng gượng đôi mắt mở to nhìn lại cho kĩ:
Con Đào?
Mợ Thi đâu rồi?
Mợ Thi không ở đây? Hay là mợ Thi cũng bị con Đào ép tới hoá mơ màng như cậu?
"Sao mày lại ở đây?"
Con Đào tiến lại bên cậu, vuốt lại mái tóc rối bời:
"Con vẫn đứng ở đây! Con ở đây để tiếp chuyện với cậu! Con ở đây để nói cho cậu biết cậu không thoát nổi ra ngoài!"
Cậu Phúc nhìn lại bốn phía.
Không còn không gian tăm tối, không còn màn sương đêm giang đầy che khuất tầm mắt, không còn tiếng bụi mờ cuốn theo bước chân.
Nơi đây âm u lạnh lẽo lại giống như hang đá sâu nơi bức tranh trên cửa hiện hình.
Từng bậc đá trơn trượt mọc đầy rêu xanh, khe nước chảy bên tai từng tiếng róc rách.
Trên nơi cao nhất, bầu trời đỏ thẫm những đường vệt máu chằng chịt.
Không gian của bức tranh hiện ngay tầm mắt.
Cậu Phúc loạng choạng hua tay vào không trung, đập xuống vách đá dựng, cảm giác nhầy nhụa hiện rõ trong đầu.
Ánh sáng yếu ớt không sáng tỏ nổi bên trọng nhưng tầm mắt lại có thể thành thục thu được lại những vệt sáng.
Cậu bò ngược, miệng mếu mào không thành lời:
"Cái đó! Đây là đâu?...cái gì thế này?"
Chất nhão màu đen đục dính lại nơi bàn tay bầy nhầy xộc lên đoạn tanh tưởi.
Cổ họng bị bóp nghẹt.
Khoang mũi chứa đầy vị tanh có che chắn cỡ nào cũng không hết nổi.
Cái thứ phiến đá mà cậu thấy khi ấy, thô ráp như vậy nhưng lại không phải phiến đá mà là đám chất chồng chảy xuống một vùng khe nước.
Tại nơi đó, những gương mặt liên tiếp hiện lên trong tầm mắt của cậu.
Những gương mặt trắng bệch, những người mất đi hơi thở sống, những người chất thành một chồng như chất lên đống rác thải phế phẩm.
Nơi đó có người quen người lạ nhưng hết thảy đều là người vô tội trong tội ác của kẻ trước mặt.
Gương mặt khô khốc trợn trừng hai con ngươi, con Lan nằm đó, chết gục trong đám đông, khoé miệng rách toạc, toàn thân chằng chịt những vết cào cấu.
Cậu Phúc chết lặng đến một câu cũng không thể lên tiếng.
Con Đào đứng ngay bên cạnh cười một tràng thê thảm:
"Tiểu thư không tính tới cậu.
Mà cậu tự mình theo tới đây.
Đừng trách tôi, đừng trách tiểu thư.
Có trách cũng là tại bản tính tò mò.
Kiếp sau, cậu đừng nóng vội như thế."
Tiểu thư?
Cậu Phúc nguệch ngoạc gương mặt không ra giọt máu cắt:
"Tiểu thư Ninh Vân? Tiểu thư biết mày làm những chuyện này? Chỗ này là mày dựng lên?"
Con Đào không đáp lại, cười thêm một phần.
Là cậu dẫn sói vô nhà.
Là cậu đem căn phòng phía đông kia bao bọc kẻ muốn làm hại nhân sinh.
Nhưng cậu không thể chết tại nơi này.
Có quá nhiều chuyện cần cậu.
Có quá nhiều việc cậu phải làm.
Cũng là có nhiều việc cần cậu bảo vệ!.