Cậu Phúc ở bên gian y quán, trầm ngâm nhìn mặt trời đã quá đỉnh đầu nhưng chưa thấy bóng dáng tiểu thư Ninh Vân xuất hiện mới quay qua hỏi chuyện thằng Khuyết:
“Có thật là mày sang bên đấy nhưng không thấy ai?”
“Con chắc mà cậu! Con đứng bên ngoài, gọi mấy hơi liền, bên trong không thấy trả lời.
Cậu không tin con à?”
Cậu Phúc hơi dừng lại một chút suy xét.
Con Đào không ở lại trong gian phòng với tiểu thư mà sáng sớm đã chạy ra ngoài không biết làm gì.
Đã thế lại còn dẫn theo một bà cụ chân tay chậm chạp, da dẻ nhăm nhúm đi ra từ đoạn gian y quán này xa khuất.
Bây giờ lại không thấy tiểu thư Ninh Vân xuất hiện.
Không biết, liệu có phải đã xảy ra chuyện gì?
Cậu Phúc thu vội lại sấp thuốc bày trên mặt đất nói vội với thằng Khuyết:
“Mày ra bên bếp hỏi xin ít bánh ngọt, ta cầm sang bên gian phòng Đông.”
Thằng Khuyết không chạy vôi, cười cười hỏi lại:
“Cậu sang bên đó, gian của cậu mà còn lịch sự thế à? Sao không sang đấy luôn? Hay có cần con sang bên phòng mợ Thi kêu mợ ấy không?”
“Cái gì cũng mợ Thi.
Hở tí là mợ Thi? Bảo mày ra bên phòng bếp cũng định kéo cả mợ Thi vào? Mày tính coi mợ ấy là người hầu của mày luôn sao?”
Đến khi nói hết câu quay lại đã chẳng thấy tăm hơi thằng Khuyết đâu nữa.
Cậu chỉ lắc đầu nhìn về đoạn đường bên giếng nước nó phải đi qua:
“Cái thằng! Càng ngày càng không ra thể thống gì cả! Lời tao nói không để trong đầu.
Tao còn chưa quát xong đã cắp chân lên đầu mà chạy.
Đợi khi tao rảnh, tao sẽ dạy lại mày.”
Cậu Phúc cầm theo bên tay đĩa bánh vẫn còn thơm lừng, bốc khói vương vẫn, đứng ngay trước cửa gian phòng phía Đông.
Căn nhà này, lúc đầu là nơi ông Chu dựng tạm cho cậu ở.
Đến khi lớn hơn một chút, điều kiện nhà họ Chu cũng hưng thịnh hơn trước, căn phòng này bị bỏ lại dựng lên gian y quán vẫn khang trang tới tận bây giờ.
“Căn phòng này…bây giờ khác lạ quá!”
Trong trí nhớ, căn phòng này tuy không rộng nhưng được cái nằm ngay bên vườn hoa thượng của nhà chính, ngày ngày đón gió đón nắng từng đợt tươi mát, thoáng đãng trong cái không gian đầy hương thơm ngát.
Nhưng bây giờ, so với trí nhớ lại khác hoàn toàn.
Cánh cửa đóng hờ, tường rêu mốc bám, cậu Phúc nhăn mặt mắng thầm:
“Bảo nó thường xuyên qua đây xem xét, nếu có điều gì không tốt thì bảo còn sửa chữa.
Ai đời đằng này để khách quý ở…Đúng là nó giỏi làm người ta phát bực mà!”
Mắng xong một câu cậu Phúc mới nhìn vào bên trong gọi lớn tiếng:
"Tiểu thư Ninh Vân, cô có ở bên trong đấy không?"
Bên trong không truyền ra một âm thanh tiếng động.
Tất cả đều im lặng trả lời.
Cậu Phúc tiến lên một bước lại gọi:
"Mặt trời nên quá cao rồi! Tôi nghe thằng Khuyết bảo con Đào đi ra ngoài từ sáng sớm.
Không biết Tiểu Thư có chuyện gì hay không?"
"Tôi vào nhá! Tôi vào đây!...tôi vào thật đấy! Tiểu thư ơi!"
Cậu Phúc vừa nói vừa lưỡng lự đẩy cửa bước vào.
Đây là gian phòng của tiểu thư khuê các.
Dù sao cũng có nhiều phần kiêng kị.
Nhưng dù có gọi như thế nào, bên trong cũng không truyền ra tiếng động.
Có thể là chuyện gì không may, cậu bước vào cũng là vạn phần bắt buộc.
Cánh cửa vừa được đẩy ra, bên trong chỉ một màu u ám đập thẳng tầm mắt.
Không khí bên ngoài bao bọc lấy căn nhà này so với bầu không khí ở bên trong lại không có nhiều phần khác biệt.
Cảm giác lạnh lẽo bọc thân thể.
"Tiểu thư Ninh Vân ơi! Tiểu thư...ơi!"
Căn phòng nhỏ chỉ vừa bước vào cũng đủ để biết bên trong không có ai, nhưng cậu Phúc vẫn cố gượng gạo gọi lớn tiếng bởi biết đâu tiểu thư ấy lại ở bên ngoài mà nghe thấy.
Căn phòng bài trí đơn giản nhưng lại thoáng qua đâu đó một mùi cháy khét.
Giường chiếu gấp gọn gàng, thanh tre treo quần áo lại chồng lên một đống không giống như được thường xuyên giặt giũ.
Bàn trà vẫn còn để lại hai cốc nước chưa được dọn dẹp, bên trên để lại chút bụi tàn của thứ gì đó đã được đốt.
Cửa sổ khép hờ rõ ràng là thông thoáng với ánh nắng bên ngoài nhưng trong phòng lại phải thắp đèn dầu mới đủ nhìn thấy mọi vật.
Tiếng tí tách bùng bùng của ngọn đèn dầu bây giờ trong cái không gian yên tĩnh này càng nghe càng thấy rõ.
Bước chân của cậu mỗi lần di chuyển giống như tiếng sột soạt dội lại bên tai trong cái hang động không thấy mặt trời.
Thái dương cậu hơi phập phồng nhức nhối, da gà không biết từ bao giờ đã nổi nguyên cả mảng lớn.
Cậu hơi nhếch khoé miệng, gặng gượng trấn an:
"Tiểu thư ấy không ở trong này, phải ra ngoài ngay thôi!"
Nhưng vừa mới kịp quay đầu, bức tranh trên cánh cửa đã đập thẳng vào tầm mắt của cậu.
Cậu Phúc từng bước tiến lại nơi đó, ánh mắt dán chặt vào từng phiến đá, cánh tay mơ hồ chạm nhẹ nên nét vẽ không nổi, không thấy vân màu.
Nó giống như cái cảm nhận của cậu về bầu không gian nơi căn phòng phía đông này.
Giống như bản thân đang ở trong miệng giếng, không thể thấy được bầu trời cao rộng bao nhiêu.
Giống như tầm mắt của mình chỉ nhìn thấy một bầu trời mang ánh nắng hoàng hôn đỏ rực.
Từng phiến đá trồng lên nhau tạo nên từng bậc thang nhưng trơn tuột không thể bám víu.
Hơi sống của bản thân cũng chỉ nhìn thấy phía trước nhưng vô vọng.
Cổ họng cậu bỗng chốc bị bóp nghẹt.
Hơi thở vốn dĩ bình thường nay lại càng nặng nề không thể điều chỉnh.
Ánh mắt cậu mờ đục bỗng chốc nhoè lại.
Phía bên dưới bức tranh - nơi bắt đầu của tầm mắt không hiểu từ bao giờ lại hiện lên vệt bàn tay đỏ thẫm từng bước, từng bước in dấu lên phiến đá trơn trượt.
Bàn tay vươn lên một đoạn ngắn rồi nhanh chóng như thể bị thứ gì đó bên dưới không hiện lên nơi bức tranh kéo tụt xuống thành vệt dài đỏ tươi.
Liên tiếp liên tiếp như thế, từng dấu vết của bàn tay hiện lên rồi lại bị kéo tụt xuống dưới tạo ra vô số những vệt dài.
Nếu như không nhìn ngay từ đầu đó là dấu của bàn tay bị kéo xuống thì chắc hẳn sẽ chủ đích nghĩ tới cơn mưa nặng hạt hiện lên trong miệng giếng.
Cơn mưa máu đỏ?
Cậu Phúc lùi lại vài bước, thân thể mềm nhũn loạng choạng va phải cái bàn gần sát mà ngồi bệt xuống.
Mồ hôi lạnh tuôn rơi ướt đẫm vai áo.
Cậu dụi lại mắt nhìn về phía bức tranh thêm lần nữa.
Nhưng tất cả đều chỉ là ảo giác?
Không có những vệt máu tươi.
Cũng không có những vệt bàn tay hiện lên từ bên dưới.
Không có những thứ mà cậu đã thấy khi còn đứng trước bức tranh.
Tất cả đều không thấy!
Một bức tranh bình thường.
Miệng giếng lạnh lẽo vốn dĩ bình thường không chút thay đổi.
"Đây là chuyện gì vậy? Tao là đang gặp phải chuyện gì vậy? Là thiếu ngủ sao? Tao vừa nhìn thấy...!không thể như thế được!"
Cậu Phúc đứng bật dậy không nhìn thêm bức tranh lần nào, cắm đầu cắm cổ chạy về gian Y Quán.
Ban đêm gặp quỷ cũng thôi đi.
Bây giờ ban ngày lại còn nhìn thấy những điều bất thường ở nơi đó.
Là mắt của cậu bị hoa rồi.
Là nó không còn tỉnh táo nữa.
Cậu lướt qua mợ Thi chẳng buồn để ý, cứ thế bước đi mặc cho mợ đứng ở đằng sau liên tiếp gọi lại:
"Cậu đi đâu thế? Cậu có chuyện gì vậy? Sắc mặt cậu không tốt lắm!"
"Cậu bị sao vậy?".