Giấc mơ đêm qua khiến cậu Phúc không thể nào tiếp tục chợp mắt.
Cứ mỗi lần nằm xuống là một lần cảm thấy như hàng dài tiếng bước chân kỳ lạ vang lên trên trần nhà.
Cậu cứ thế mà ngồi yên trên mép thành giường, hai chân đan chéo vào nhau mơ hồ như chỉ cần thả một chân xuống là một bàn tay với móng vuốt sắc nhọn sẽ từ gầm giường vươn ra túm lấy cổ chân không cho phản kháng.
Mãi trời mới có chút hửng nắng.
Tiếng gà gáy bên ngoài vang lên phá vỡ không gian sự hãi bên trong.
Cậu bây giờ cũng thôi không còn nhiều kinh hãi như giấc mơ đêm qua nữa, chỉ là bản thân trong lúc khiếp sợ lại nghĩ ngợi lung tung về câu chuyện tối qua, về thằng nhỏ bám cổ thằng Khuyết mà đôi mắt thêm trũng sâu.
Tiếng mở cửa vang lên cạch cạch, thằng Khuyết rảo chân bước vào, trên tay vẫn bưng nguyên chậu nước:
"Cậu hôm nay dậy sớm thế?"
Nhưng đấy là lúc nó chưa thấy mặt cậu Phúc, đến khi hai mắt nó lướt qua gương mặt cậu mới nhanh chóng đặt chậu nước bên bàn, nhanh chóng chạy lại:
"Cậu không ngủ à? Cậu không quen giường sao? Sao mắt cậu thâm tới mức vậy?"
"Là nửa đêm tao đi oánh nhau đó!"
"Vậy mà cậu không gọi con? Cậu gọi con sớm có phải đã không ra nông nỗi này?"
Chẳng biết thằng Khuyết tưởng thật hay mắt nó có vấn đề mà mặt hiện nên phụng phịu thấy rõ.
Cậu Phúc tát mạnh vào đầu nó một cái mới lớn tiếng:
"Cái thằng này! Mày tưởng thật đấy à? Tao có phải mấy bọn hay gây chuyện đâu mà nửa đêm bỏ nhà đi kiếm chuyện.
Là đêm qua tao mơ thấy ác mộng nên mất ngủ thôi!"
"Cậu cũng gặp ác mộng á? Kể con nghe xem nào."
Cậu Phúc cau mày để lộ đường hằn sâu trên trán.
Nhưng đôi mắt dịu dàng lại không khiến người nhìn thấy khiếp sợ.
Cậu nặng nhọc chống tay xuống giường, từ từ hạ hai chân xuống đất một cách khó nhọc.
Khoanh chân cả đêm làm cả người gần như tê dại không có chút cảm giác.
Phải mất một lúc lâu mới chậm chạp đứng được dậy.
Thằng Khuyết dìu cậu đứng dậy mới thì thầm bên tai:
"Sáng nay con nghe người trong phòng mợ Hương bảo: đêm qua mợ ấy bị bóng đè rồi đến khi trời gần sáng lạ gặp ác mộng.
Con nô theo hầu mợ Hương phải chạy qua chạy lại cả đêm làm bọn con cũng không được ngủ yên."
Cậu Phúc dừng chân lại không bước tiếp.
Một tay cậu vẫy vẫy tỏ ý muốn ngồi xuống, đôi mắt tối tắm lại khẽ nhún mày thêm phát nữa:
"Mợ Hương gặp ác mộng sao? Vậy cậu Cả thì sao? Cậu Cả chắc đêm qua cũng không được ngủ yên."
"Cậu đừng lo! Con thấy sáng nay cậu Hai đưa cậu Cả ra từ phòng mình."
Cậu Phúc gật đầu vài cái tỏ ý đã hiểu.
Nhưng trong đầu lại hiện một và chuyện khó có thể nói với thằng Khuyết.
Tối qua cậu Phúc có tới qua phòng mợ Thi nhưng không hề có cậu Cả ở đó, thiết nghĩ cậu Cả sủng mợ Hương hơn nhưng hoá ra cậu Phúc đã nhầm.
Cậu xoa xoa hai bàn tay vào nhau, ánh mắt hướng phía ngoài cửa thưởng thức từng tia nắng mới.
-Cưới tận hai vợ một lúc để làm gì khi đêm tân hôn vẫn yên vị trong phòng cậu Hai?
Dòng suy nghĩ cứ chạy vòng vòng trong đầu mà chẳng thể nào có lời giải đáp.
Cậu Phúc ngồi bần thần lúc lâu mới giật mình quay qua thằng Khuyết:
"Vậy ngoài chuyện đó ra, có chuyện gì khác không?"
Thằng Khuyết lắc đầu.
Cậu Phúc yên lòng đánh cái thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng nói mợ Thi có mắt âm dương nhưng đối diện với cái dớp lớn trong căn nhà này thì đôi mắt đó có vẻ chưa đủ.
Nhưng qua một ngày cũng là qua một bước, qua bao nhiêu bước cũng là phần lớn nhân phúc của mợ Thi.
Cậu chỉ có thể lặng lẽ nghe rồi cười thầm.
Cậu Phúc bước vội vào gian sảnh ăn lớn trong căn nhà.
Đã quá giờ cơm một lát nhưng ở sảnh, ngoại trừ mấy hầu nô cùng mợ Thi thì chưa có thêm một ai.
Cậu tháo giầy đặt một góc xa dưới bậc cửa mới vọng tiếng vào:
"Có mình mợ ở đây thôi sao? Mọi người chưa ai đến hả?"
Mợ Thi dừng lại chiếc quạt nan trong tay, khẽ lắc đầu.
Cậu Phúc ngồi xuống ghế, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh nghi ngại:
"Bình thường bà Hai luôn là người đầu tiên xuất hiện ở đây nhưng hôm nay sao bóng dáng bà Hai một chút cũng không thấy?"
"Sáng nay tôi thấy con Xuân bảo đêm qua phòng mợ Hương xảy ra chút chuyện nên chắc mọi người đang bận an ủi mợ ấy."
Cậu Phúc xua xua tay lắc đầu:
"Cùng lắm thì mợ Hương chạy đến phòng bà Cả khóc lóc thôi.
Không có chuyện bà Cả hay bà Hai đến an ủi đâu."
Cái câu yêu nhau yêu cả đường đi chính là bây giờ áp dụng không sai chút nào.
Ngày trước cậu Cả từng thích một cô gái trong gia đình bình thường, nhưng gia đình ấy với nhà họ Chu lại từng có xích mích không bao giờ nhìn mặt.
Ấy thế đến khi bà Cả biết tin lại một mực đem châu báu ngọc ngà sang hòng lấy lòng, rồi thường xuyên qua lại tới lui đến mức người ngoài không biết còn tưởng gia đình ấy với nhà họ Chu chính là anh em thân thiết.
Chỉ tiếc là mối lương duyên đó chẳng hiểu vì sao mà không thành, gia đình cô gái kia cũng chuyển qua nơi khác sống, từ đó về sau bặt vô âm tín.
Vì thế, đối với mợ Hương-người được nạp làm thiếp tuy bà Cả có chút hài lòng nhưng cậu Cả lại chẳng thèm nghỉ cùng trong đêm tân hôn thì rất nhanh bà Cả sẽ thôi không còn hào hứng.
Tiếng bước chân phía xa ngày lúc càng gần, cậu Phúc liếc mắt khỏi dòng suy nghĩ mà nhìn sang biệt viện.
Đám người đông đúc nói cười bây giờ mới bước từng bước tiến lại sảnh ăn.
Đi đầu tiên là bà Cả đang đỡ tay cậu Cả, cậu Hai đi ngay bên cạnh.
Tiếp đằng sau mới là mợ Hương cùng bà Hai.
Chẳng biết đám người họ nói chuyện gì chỉ thấy thi thoảng bà Cả quay đầu lại về phía mợ Hương cùng cười ríu rít.
Cậu Phúc liếc mắt ái ngại về phía mợ Thi:
"Trông họ mới giống một gia đình đông đủ còn tôi với chị chẳng khác nào người ngoài.
Tôi thì không nói, còn chị dù sao cũng là được báo tên với tổ tiên..."
Mợ Thi xoay xoay bát canh nóng trong lòng, nhạt nhạt tiếp lời:
"Hôm nay thấy cậu Cả có vẻ sắc khí tốt hơn hôm qua.
Coi chừng đêm qua ở cùng mợ Hương là đúng đắn."
"Không phải đêm qua cậu Cả ở trong phòng cậu Hai sao?"
Cậu Phúc vừa dứt lời đã thấy mợ Hương chạy phía trước kéo ghế cho bà Cả đoạn chính diện.
Mợ Hương cùng cậu Cả ngồi tiếp hai bên, cậu Hai cũng lạnh nhạt ngồi bên cậu Cả để mặc bà Hai vẫn đứng nguyên.
Bà Cả quay phía mợ Hương nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay:
"Đúng là con gái gia đình danh giá được dạy dỗ đàng hoàng khác hẳn những kẻ tiểu thiếp thấp kém, đến bậc trưởng bối cũng không coi ra gì."
Tuy là hành động nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại không ngừng rời khỏi mợ Thi lấy một chút.
Nhưng chẳng để mợ Thi đứng dậy, cậu Phúc đã đứng trước kéo ghế về phía sau cho bà Hai, nhanh miệng nói:
"Con ngồi gần bà, để con kéo ghế cho bà mới đúng.
Là con sơ xuất không để ý, bà Cả với bà Hai thông cảm cho con."
Bà Cả khẽ cười:
"Cậu Phúc nói gì vậy? Cậu là rể quý trong nhà, làm sao chúng tôi dám trách mắng cậu?"
Cậu Phúc cúi đầu cười nhạt.
Cái gì mà rể quý? Chẳng phải ai cũng có thể nhanh chóng hiểu được cậu nói đó sao? Một kẻ ăn bám trong nhà nhưng có cái danh cao quý.
Cậu Phúc ngồi xuống mâm, cúi mặt chẳng buồn lên tiếng.
Mâm cơm ảm đạm của hai người lạc lõng.
Những tiếng cười bên vành tai vang lên đều đặn khiến bất cứ ai bên ngoài nghe thấy đều khẽ mỉm cười tận hưởng hạnh phúc.
Đến gần cuối bữa, bà Cả với đũa gắp vào bát mợ Hương một chiếc đùi gà béo núc, miệng cười không ngớt lên tiếng:
"Mợ ăn nhiều vào.
Tôi thấy sắc mặt mợ không tốt lắm, phải ăn nhiều đồ ngon mới có sức.
Đừng để mấy kẻ ăn không ngồi rồi ăn đồ bổ mà chẳng biết dùng làm gì!"
Mợ Hương đưa bát đón lấy nhưng vẫn không quên tiếp lời:
"Vâng thưa mẹ! Con chắc chắn sẽ hầu hạ anh Dương thật tôt, không để mẹ buồn lòng."
"À, nói mới nhớ.
Cậu Hai thường xuyên bận rộn với sổ sách thu chi trong nhà lại còn phải chăm sóc cậu Cả.
Bây giờ để mợ chăm sóc cậu Cả, cũng là nhẹ bớt gánh nặng trong lòng tôi cũng như trên vai cậu Hai.
Mợ Hương thấy thế nào?"
Mợ Hương chỉ nghe thấy thế đã không khỏi run lên vì vui sướng, nhanh chóng gật đầu:
"Vâng ạ! Con sẽ chăm sóc anh Dương."
Bà Cả mỉm cười, liếc mắt nhìn về cậu Hai vẫn đang chăm chú chuyên tâm bữa ăn rồi nhanh chóng gật đầu thái độ vô cùng vừa ý.
Nói rồi mới liếc về phía mợ Thi lạnh nhạt:
"Mợ Thi, dù sao mợ cũng là mợ Cả trong nhà, tất nhiên sẽ chấp nhận làm vài chuyện nặng nhọc hơn đúng không?"
Mợ Thi nuốt chưa trôi những lời châm chọc suốt bữa ăn bây giờ mới ăn được vài miếng đã bị bà Cả nêu đích danh.
Mợ Thi buông đũa:
"Vâng thưa mẹ!"
"Vậy mợ theo đám con Xuân ra đầm lấy sen về dệt vải tơ được không? Việc trong nhà có mợ Hương quản, nhưng chuyện ngoài đầm lại nhiều vô kể, người làm thì thiếu.
Có thêm mợ cũng là có thêm tay chân làm việc.
Dù sao ngày trước mợ cũng đâu từng quản lý chuyện trong nhà, có đưa cho mợ, mợ cũng không hiểu.
Thôi thì mợ làm mấy chuyện tay chân cho dễ dàng thuận tiện."
Cậu Phúc nghe vậy cũng vội nói đỡ:
"Bà Cả, mợ Thi bây giờ đã gả vào nhà họ Chu.
Chuyện chưa biết có thể từ từ học hỏi.
Bà để mợ ấy ra đầm như thế rồi mọi người sẽ nghĩ như thế nào đây?"
Bà Cả vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi không đổi:
"Cậu Phúc, cậu quá nhạy cảm rồi! Tôi là muốn mợ ấy làm quen dần dần.
Phải hiểu được bản chất mới có thể gánh vác được gia đình này chứ? Hơn nữa tôi có bảo mợ ấy làm chuyện gì trái với thiên lý hay không? Chỉ là hái sen thôi."
Cậu Phúc im lặng nhìn về mợ Thi ái ngại.
Đúng là chỉ hái sen.
Nhưng ngày đêm phơi mặt ra nắng, bán sức cho trời như vậy thì có thể hiểu được điều gì mà tiếp quản gia đình? Chưa nói đến chuyện trong đầm sâu nhỡ không may xảy ra chuyện gì thì ai có thể kịp thời giúp đỡ?
Bà Cả thiên vị mợ Hương đã đành nhưng cũng không thể một câu đẩy mợ Thi về với những hiểm nguy rình rập khắp nơi như thế.
Mợ Thi cúi mặt, hai tay bám chặt bát cơm trắng chưa vơi được phân nửa:
"Vâng thưa mẹ! Con sẽ ra ngoài đầm phụ giúp gia đình!".