Bí Mật Của Thiên Thần

Chương 25: Đối với Luân, Di là gì?




-Chị làm trò gì thế?Hắn đẩy Minh Thu ra, mặt có vẻ khó chịu.

-Trò gì là trò gì? Thằng nhóc này, lâu ngày hai chị em không gặp, ôm nhau cái có mất mác gì đâu, dám tỏ thấy độ đó với chị à? Cho chết này!

Minh Thu lấy tay câu cổ hắn rồi vật lên vật xuống, hắn cũng phải bó tay đầu hàng trước người chị gái này.

-Rồi, em xin lỗi, chị tha cho em!

-E hèm, thế thì còn được.

Nó đứng đơ trên đầu, không dám tin những gì mình thấy là sự thật, hắn còn có một người chị gái nữa sao? Không những thế, hắn còn phải chịu thua chị gái hắn, điều đó chứng tỏ chị gái hắn cũng ''không phải dạng vừa đâu'', đúng là quả quýt dày có móng tay nhọn.

Nó bước xuống cầu thang, nhìn thấy nó, Minh Thu liền đổi mục tiêu từ hắn sang nó.

-Con bé này...

Minh Thu tiến lại gần, đi vòng vòng xung quanh nó, cứ nhìn nó bằng ánh mắt dò xét, người nó run cả lên, mồ hôi tuôn ra, nó đã gây thù chuốc oán với Minh Thu dù chỉ là lần đầu tiên gặp mặt? Bỗng Minh Thu dừng lại trước mặt nó, lấy hai tay véo hai bên má nó mà cười.

-Ôi! Dễ thương quá, em tên gì thế?

Phù, nó thở phào nhẹ nhõm, nó tưởng nó bị ''xử đẹp'' luôn rồi chứ, ai dè...Sao cái nhà này ai cũng tính tình bất thường thế? Tí nữa là tim nó rớt ra ngoài luôn vì sợ mất.

-Dạ...Em tên là Oanh Di!

Minh Thu mìm cười với nó rồi quay sang nhìn hắn nói móc.

-Em hay nhé, đã có vàng rồi lại muốn chiếm luôn cả kim cương à?

Cái gì vàng? Cái gì kim cương? Sao nó chẳng hiểu thế nhỉ! Hắn hình như bị nói trúng tim đen hay sao ấy mà cái mặt cứ hầm hầm, nó thì lại thấy khó chịu, điều đó càng làm nó muốn hiểu rõ câu nói của Minh Thu hơn.

-Là sao thế chị?

-Không có gì đâu em, hai chị em mình ngồi xuống ghế rồi từ từ nói chuyện nhé

Nó gật đầu rồi cũng ngồi xuống ghế theo lời nói của Minh Thu, hắn chuẩn bị ngồi xuống thì bị Minh Thu ngăn lại.

-Này, chị nói là hai chị em thôi mà! Em là con gái à? Chẳng lẽ tới chuyện của con gái mà em cũng muốn nghe? Hay là em sợ chị sẽ nói chuyện xấu hổ của em hồi nhỏ cho cô bé này biết nhỉ?

Hắn nghe thấy, liền tức tối đi ra khỏi phòng, nó và Minh Thu nhìn thấy mà cười khoái chí, sở thích của cô chị hai vĩ đại này là ăn hiếp thằng em trai tội nghiệp này mà.

-Em bao nhiêu tuổi rồi?

-Dạ 16 ạ!

-Vậy là kém chị 3 tuổi, mà thường ngày Minh Luân có thường bắt nạt em không?

Không phải thường mà là thường xuyên luôn đó chị ạ, nó cũng muốn nói hết những gì hắn đã bắt nạt nó như không cho nó đi chơi, nhốt nó ờ nhà, ép nó ăn...Nhưng mà thôi, nó suy nghĩ lại, dù gì hắn cũng chỉ muốn tốt cho nó mà, nên cũng không nỡ.

-Chỉ khi những lúc em không nghe lời thôi chị ạ, nhìn vậy thôi chứ em cũng cứng đầu lắm í!

-Thế à, nhưng nếu Minh Luân có lỡ làm cho em buồn thì đừng trách thằng nhóc nhé, không phải là chị bênh Minh Luân nhưng thực sự là thằng nhóc rất dở về khoảng quan tâm người khác, từ nhỏ nó đã như thế rồi, ít chơi với mấy đứa trẻ khác mà chỉ chơi chung với chị, Tuấn Anh và Nguyệt tâm thôi, nếu như không có tụi chị chơi cùng thì cứ co ró một mình trong phòng thôi, đến lớn thì thằng nhóc có chút tiến triển và hòa nhập với cuộc sống hơn nhưng vẫn khó thân, chắc em là người rất đặc biệt với thằng nhóc lắm đấy!

Nó không ngờ lúc nhỏ hắn lại như vậy, nó cảm thấy thương.

Nó nghe thấy mà tim xốn xan luôn á. Hắn xem nó là người rất đặc biệt? Nó nghĩ là không phải đâu, không biết dạo này nó sao nữa, mặt đỏ này, tim hay đập nhanh này, chẳng lẽ nó bịnh bệnh rổi? Nhưng mà nó thấy người mình vẫn khỏe mà.

-Thì ra là vậy, nhưng em chỉ là đồ chơi của hắn ta thôi.

Nó nói mà lòng cảm thấy buồn một cách khó hiểu, nó biết nó chỉ là đồ chơi của hắn thôi, không hơn không kém.

Minh Thu khẽ mỉm cười nhìn cô gái ngây thơ trước mặt mình, nó đúng là ngốc quá mà.

-Chị thì thấy không phải như thế đâu, từ từ rồi em sẽ biết thôi, đối với thằng nhóc, em là gì!

Câu nói của Minh Thu có cái gì đó rất ư là hàm ý...

-Mà em biết Tuấn Anh và Nguyệt Tâm là ai không thế?

-Em biết, Tuấn Anh là bạn thân của Minh Luân, còn Nguyệt Tâm là em họ của Minh Luân và kiêm luôn bạn thân tại trường cũ của em đấy ạ, trùng hợp quá phải không?

-Thật sự là rất trùng hợp ấy, có duyên có duyên.

Hai người cười vui vẻ, nó cảm thấy người chị gái của hắn rất dễ gần, nói chuyện với Minh Thu nó thấy rất dễ chịu, cứ thế hai người nói chuyện xuyên thời gian mà trời đã ngả chiều lúc nào không hay biết.

-Thôi chị phải về đây!

-Ơ, không phải chị ở lại đây à?

-Chị cũng muốn lắm nhưng không được, lần này chị về Việt Nam là để làm thủ tục của một số giấy tờ, với lại chị còn phải đi học nên không có thời gian nhiều, khi nào rãnh chị nhất định sẽ về thăm hai đứa!

-Vâng. để em tiễn chị!

Nó và Minh Thu vừa đi ra tới cửa thì hắn cũng từ đâu bước ra, vì hắn đã biết trước việc Minh Thu phải trở về Mĩ nên không có gì ngạc nhiên.

-Chị về à?

-Ừ, mà khoan, để chị nói với em điều này...

Minh Thu ghé sát vào tai hắn nói gì đó.

-Con bé dễ thương lắm đấy, đừng làm con bé tổn thương nhé, dù bất cứ chuyện gì xảy ra!

Nói rồi, Minh Thu vẫy tay chào tạm biệt nó rồi đi ra xe.

-Nè, chị ấy nói gì thế, có thể ''chia sẻ'' cho tôi chút không?-Nó quay sang hắn.

-Em muốn biết thật?

-Ừm ừm.-Nó gật gật đầu.

-Thế thì đi hỏi chị ấy đi!

-Ể?

Thế là sao? Chẳng lẽ nó phải chạy ra sân bay để hỏi Minh Thu à, rõ ràng là hắn không muốn cho nó biết mà, đúng là đồ ki bo!

Trước cổng trường nó...

Két! Một chiếc xe sang trọng dừng lại trước trường nó, chuyện các học sinh trường này đi xe hiệu đến trường được xem là chuyện bình thường, nhưng điều mấy học sinh chú ý ở đây là cô học sinh bước ra từ chiếc xe ấy...

-Sắp được gặp anh rồi, hoàng tử của lòng em ạ!