Bí Mật Của Nữ Thần

Chương 60




Tại một căn hộ cao cấp, sau khi đã dọn xong đồ đạc và quần áo rời đi, cậu và Tiểu Tuyết cũng đành chọn dọn vào khu chung cư ít người này để tạm thời sống ẩn dật.

Thiên Dịch mới bước ra khỏi phòng tắm, cậu vừa cầm chiếc khăn trắng vừa lau khô các ngọn tóc ướt ẩm của mình, mắt chuyển sang liếc nhìn cái đồng hồ treo trên tường gần đó sớm đã hơn 10 giờ đêm.

"Không biết bây giờ...nhị tỷ đã ngủ chưa nhỉ?"

Cậu cảm thấy hơi khó chịu, liền đi lại vớ lấy chiếc điện thoại trên tủ bàn cạnh bên giường để gọi cho cô, nhưng vừa mở lên xem thì cậu liền sực ngạc nhiên, trên màn hình hiện lên là một dòng tin nhắn được gửi đến từ số của Thiên Băng vào lúc 9h46.

"Là cô ấy, cô ấy đã nhắn tin cho mình"

Cậu hồi hộp nhanh chóng ấn vào xem dòng tin nhắn của cô gửi tới, không ngắn cũng không dài.

[Tiểu Dịch, chị vẫn ổn, em đừng lo lắng, tạm thời chị sẽ không đến công ty giải trí một thời gian, nếu mọi người có nghi ngờ thì em hãy bảo với họ rằng chị đã đi du lịch nghỉ phép rồi, trông cậy vào em đấy, người gửi nhị tỷ]

Thiên Dịch đọc xong, bật cau mày vò đầu tóc mình cáu trách bản thân.

"Chết tiệt! Tại sao mình không sớm đọc nhanh hơn chứ? Chị ấy đã gửi tin tới từ hơn nửa tiếng trước rồi"

Cậu sốt ruột lo lắng, bèn nhanh tay ấn gọi lại ngay cho cô, mong muốn có thể nói chuyện với cô, được nghe thấy giọng cô, cậu muốn biết rõ là cô vẫn đang an toàn khi đang ở cùng Dực Phàm.

Phía bên kia, Dực Phàm vừa lái xe trên đường trở về căn cứ, đột nhiên chiếc điện thoại của Thiên Băng bên trong túi áo anh bất ngờ đổ chuông, anh ngạc nhiên, bèn lấy nó ra xem, đã thấy cuộc gọi từ Thiên Dịch gọi tới.

Dực Phàm bật cười nhếch, không do dự bắt máy lên, đã nghe thấy giọng Thiên Dịch vọng ra từ đầu máy bên kia, hốt hoảng hỏi

"Nhị tỷ, chị sao rồi? Vừa rồi chị nhắn tin cho em nhưng em lại đang trong phòng tắm, bây giờ em mới có thể gọi lại cho chị"

Dực Phàm cười nhạt, áp điện thoại cô lên tai mình, tay còn lại thản nhiên nắm vô lăng lái xe, lên tiếng

"Yên tâm, nhị tỷ của cậu tôi đã chăm sóc chu đáo nên bây giờ cô ấy đang ngủ rất yên giấc ngay bên cạnh tôi"

Thiên Dịch bật giật mình, cậu lại nghe thấy tiếng động cơ lái xe ồn ào bên trong điện thoại, nên cau mày hỏi

"Dực Phàm, anh lấy điện thoại của nhị tỷ làm gì?"

"Hừm, điều này còn phải giải thích cho cậu hiểu sao? Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng bén mảng liên lạc với Băng Băng nữa, nếu không thì đừng trách"

Dực Phàm lạnh giọng cảnh cáo, Thiên Dịch không phục lớn giọng hỏi

"Anh tính làm gì chị ấy? Mau thả nhị tỷ ra, tôi sẽ không bao giờ tha thứ nếu như anh dám động một ngón tay nào vào người chị ấy"

Dực Phàm bật cười một tiếng

"Vậy thì phải xin thứ lỗi với cậu rồi, bởi vì tối nay, tôi phải làm vậy"

Thiên Dịch bật kinh động, cầm điện thoại trừng mắt gào thét bảo

"Đồ khốn, anh không được động tới cô ấy, tôi sẽ giết anh, có nghe không?"

Dực Phàm không nói gì nữa, nhếch mép cười gian rồi ngắt máy đi, Thiên Dịch chưa kịp hỏi han gì nhiều thì cuộc gọi đã bị ngắt mất, cậu bóp chặt lòng bàn tay mình, nghiếng răng chửi rủa

"Tên khốn kiếp này"

Cậu thất thẩn giơ chân đá vào cái tủ quần áo trước mặt, lòng không hạ được cơn nóng giận, đột nhiên Tiểu Tuyết gõ cửa bên ngoài, vọng giọng vào lo lắng hỏi

"Dịch ca, anh không sao chứ? Em nghe thấy tiếng hét của anh đó"

Thiên Dịch bật khuỵu hai gối xuống, tay đỡ lấy mặt mày điên tiết của mình, bất lực nghĩ

(Làm sao đây? Nếu mình không nhanh lên, tối nay tên khốn kiếp Ấn Dực Phàm sẽ động đến Băng Băng mất)

Đột nhiên cậu đứng dậy, vớ lấy bộ quần áo trong tủ rồi mặc vào, đó là một cái áo khoác có mũ trùm màu trắng và một chiếc quần kaki màu đen.

Sau khi thắt xong dây giày hai bên chân, cậu vội vã đi đến mở cửa phòng mình ra, đã thấy Tiểu Tuyết đứng bên ngoài ngạc nhiên nhìn cậu hỏi

"Dịch ca, anh định đi đâu vậy?"

Thiên Dịch lướt qua Tiểu Tuyết, vội vã dặn dò:

"Anh ra ngoài một chút, em ở trong nhà nhớ phải đóng cửa cẩn thận đấy, nếu ai đó gõ cửa cũng đừng mở, có chuyện gì cứ gọi ngay cho anh"

"Em biết rồi"

Nói xong, cậu đã phóng ra ngoài mất dạng, Tiểu Tuyết bắt đầu lo lắng.

"Anh ấy làm gì vội quá vậy? Không biết có chuyện gì không?"

Trên đường, Thiên Dịch bắt lấy một chiếc taxi rồi leo vào, nhanh chóng chạy đến căn cứ của Dực Phàm đang trú ẩn.

Tại căn cứ tổ chức, Dực Phàm vừa trở về, anh bế Thiên Băng vào trong và đi trên dãy hành lang được trải bằng tấm thảm đỏ dài thượt. Lại bị Vu Nhuệ Lam vô tình đi ngang từ xa nhìn thấy, cô ta lẽo đẽo âm thầm theo sau anh, không ngờ Dực Phàm đã mở một cửa căn phòng trước mắt ra rồi đưa Thiên Băng vào trong mất.

Cánh cửa bật đóng lại, cô ta đứng bên ngoài nheo mày, tức tối nghiếng răng nghĩ

(Thật đáng ghét, Ấn Dực Phàm, anh đúng là kiêu ngạo, không động đến tôi dù chỉ một lần, lúc nào cũng ở bên cô em gái đó của anh sao?)

Bên trong căn phòng tối kia, chỉ có ánh đèn ngủ trên đầu tủ bên cạnh giường là được bật. Dực Phàm giương mắt nhìn chiếc điện thoại của Thiên Băng trên tay một hồi, âm thầm nghĩ:

(Nếu như tiếp tục để cho Băng Băng sử dụng điện thoại, cô ấy sẽ tiếp tục lén lút liên lạc với Thiên Dịch)

Nghĩ tới đây, anh bắt đầu nhếp mép rồi thẳng tay vứt luôn chiếc điện thoại của cô vào sọt rác gần cái bàn làm việc của mình ở đó, rồi anh liếc mắt nhìn sang, đã thấy cô nằm ngủ ngon trọn vẹn trên giường mình.

Anh cởi bỏ chiếc áo vest bên ngoài ra rồi vắt lên thành ghế sofa bên cạnh, sau đó tiến tới gần chiếc giường cao nửa mét kia, chậm rãi ngồi bên cạnh Thiên Băng, ngắm nhìn nét mặt cô khi đang ngủ say bên cạnh mình. Và anh cũng thật không ngờ, cuối cùng thì ngày này cũng đến, bây giờ anh có thể chân chính ở bên cạnh cô chứ không phải cảm giác ngật ngượng như lúc trước, không phải giữ mọi khoảng cách với cô thêm một lần nào nữa.

Dực Phàm lột bỏ chiếc cờ vạt trên cổ xuống vứt ra bên chân giường, sau đó đưa tay nhẹ nhàng lật lấy người cô xoay qua mình, anh cười nhẹ, hạnh phúc ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp ấy, cảm xúc của anh lại dâng cao tràn ngập trong trái tim, đó là cảm giác ham muốn, anh muốn chinh phục, muốn chiếm lấy mọi thứ của cô thuộc về phía mình.

Dực Phàm bắt đầu cởi bỏ phần áo sơ mi trắng còn mặc trên người vứt ra đất, sau đó đưa tay áp lên bên má cô, cúi xuống thì thầm trước cô nói:

"Băng Băng, anh sẽ không bao giờ nhận ra được tình cảm của anh, anh thật sự rất yêu em, đã từ lâu rồi"

Rồi anh cúi xuống, kề môi mình gần đến bờ môi căng mọng đỏ bóng của cô, bất ngờ cô mở mắt ra, dùng sức của tay phải giơ đến định bất ngờ đánh vào má anh, nhưng anh đã bất giác bắt kịp, anh nắm chặt cổ tay cô, cô liền nheo mày.

"Anh...sao anh dám"

"Anh biết là em đã tỉnh từ lúc anh bế em rời rời khỏi xe mà, em muốn đánh anh sao?"

Thiên Băng nghiếng răng, sức lực bị anh khống chế từ phía trên, cau mày hỏi

"Thả tôi ra, anh nghĩ mình đang làm gì vậy?Dực Phàm cười nhạt, gương mặt khốn nạn của anh đập ngay trước mắt cô, mà lại còn là khoảng cách rất gần gũi.

"Anh chỉ làm những gì mà các tình nhân thường làm thôi"

"Tình nhân? Tôi không phải là tình nhân của anh"

Cô cau mày kháng cự, bèn vùng dậy, hai chân cô đạp tống ra lung tung phía dưới nhưng bất chợt đã bị gối của Dực Phàm đè lên áp chặt xuống nệm giường, cô bắt đầu cảm thấy kinh sợ, với tư thế này, cô hoàn toàn không thể chống lại anh.

Cô biết bản thân mình chưa hề thua trước ai, nhưng Dực Phàm là người dạy cô học võ, dạy cô bắn súng, dạy cô nấu nướng, dạy cô những chuyện học hành và làm bài tập khi còn nhỏ, cô thật không ngờ, tại sao mình lại thua thiệt trước một tài giỏi như vậy?

Dực Phàm nheo mắt nhìn cô từ phía trên

"Đủ rồi, anh không rỗi đến mức để đánh giá sự ngang bướng của em đâu, hãy để anh chăm sóc em đi"

"Chăm sóc?" Cô rưng rưng ánh mắt nhìn anh, lòng tê tái sợ hãi tột độ, Dực Phàm bây giờ đã trở thành một con sói đói khát, ánh mắt và biểu cảm động dục của anh đã hiện rõ điều đó ngay trước mặt cô.

Anh đưa tay đến một phát xé ngang chiếc váy màu đỏ cô đang mặc ra, dù nó vừa mới mua và mang đi dự tiệc chưa đến bốn tiếng.

Thiên Băng sực ngỡ ngàng, phần ngực áo chưa gì đã bị xé toạc, hai bầu ngực nắng nõn của cô cũng bị lộ ra rành rành trước mặt Dực Phàm, cô đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận, nước mắt cô tràn ra hai bên khóe, liên tục mắng nhiếc

"Đồ khốn, anh không phải là anh của tôi nữa, mau thả tôi ra, tôi hận anh, tôi hận anh"

Dực Phàm bật cười nhếch, đưa tay lên xoa nắn lấy một bên ngực cô, tay còn lại ghì chặt tay cô lên phía trên khống chế.

Thiên Băng khóc lóc trong uất ức, cô sẽ không khóc nếu như bản thân không lâm vào tình cảnh hèn hạ như này, cô hận Dực Phàm, hận tất cả những gì cô đã xem trọng anh, hận những kí ức đã cùng lớn lên suốt hơn 10 mấy năm qua, hận từng cái xoa đầu dịu dàng hay những cái nắm tay ấm áp mỗi khi cô đi lạc đường và ngồi ngây ngốc ở một xó xỉnh nào đó chờ anh tới đón, cô luôn cảnh giác với bất kì ai ngoài thế giới, nhưng cô lại quên cảnh giác với anh.

Bây giờ, chính sự ngu dại của cô đã làm cho cô thức tỉnh, thân thể cô đang bị Dực Phàm làm vấy bẩn, cô nhận thấy anh đang mút lấy ngực cô phía dưới, và mái tóc đen của anh không ngừng đâm chỉa vào cổ cô khiến cô ngứa ngáy khó chịu.

Đôi mắt Thiên Băng bị mờ dần qua lớp nước mắt ròng rã chảy ra không ngừng, ngay khi Dực Phàm đang ngẩn mặt lên nhìn cô, anh ta thậm chí còn chẳng quan tâm đến cảm xúc của cô nữa.

Dực Phàm tiến hành lột bỏ toàn bộ mọi mảnh vải trên người cô, Thiên Băng cố vùng vẫy, cô đưa các ngón tay cào cấu vào tay anh khắp nơi, hoảng hốt la hét:

"Thả tôi ra, anh là tên biến thái, tôi ghét anh"

Dực Phàm bật cười dục mãn, thân thể cô sớm đã trần như nhộng, bị anh dùng toàn lực đè xuống bất khả kháng, anh hỏi

"Băng Băng, em có biết anh thích em từ lúc nào không?"

Cô đầm đìa nước mắt, lắc lư đầu qua lại nói

"Tôi không muốn, tôi không muốn nghe bất cứ lời nào của anh, đồ động dục"

Dực Phàm bật cười nhạt, cúi ngang mặt xuống sát song song cô đáp

"Anh thích em từ lúc nào cũng không rõ, chỉ là em không bao giờ nhận ra điều đó, chính vì sự thờ ơ quay lưng của em, anh đã cảm thấy khó chịu"

Rồi anh cười nhếch

"Em nói đúng, anh là loại đàn ông động dụng, nhưng trên thế giới này ngoài em ra, anh chẳng có hứng thú với ai cả"

Thiên Băng nghiếng răng đi, đưa mắt căm hận nói

"Đồ khốn, tốt nhất anh nên giết tôi luôn đi, bởi vì cả đời này, mãi mãi tôi cũng sẽ không bao giờ thuộc về anh"

Dực Phàm bật kinh động, cái câu "không thuộc về anh" của cô như thứ mũi tên chua chát xuyên vào tim, anh sợ điều đó hơn bao giờ hết.

Anh bật cười, bật cười lớn hơn, tâm trí anh bắt đầu hoang dại

"Anh không tin, anh không tin em lại dám cải lí như vậy trong khi chúng ta sắp giao hợp rồi, anh cho phép điều đó xảy ra, em chỉ là của bản thân anh mà thôi"

Thiên Băng bật cười nhạt, nheo mắt mỉa mai

"Giao hợp? Anh đang xem mình là động vật sao?"

Dực Phàm bật cười, tay ấn mạnh hai cổ tay cô xuống ghì chặt phía trên, nhếch mắt nói

"Sao cũng được, em có kháng cự cũng vô ích, đêm nay em đã là của anh rồi"

Nói xong, anh liền cựa thứ nóng hổi ấy vào bên dưới cô khiến cô bật co động, gào lớn:

"Anh...đồ khốn, mau thả tôi ra, bằng không tôi sẽ giết anh, tôi thật sự sẽ giết chết anh đó"

Dực Phàm bật cười nhếch, cơ thể anh đang tràn đầy dục vọng, người anh nhấp nhô phía trên liên hồi, hơi ấm áp giữa hai cơ thể đang áp sát vào nhau, mặt anh hơi đỏ đi, ngập ngừng nói

"Anh chẳng quan tâm, anh chỉ muốn gần gũi với em hơn, anh thật sự...muốn em"

Vừa nói, anh bắt đầu định sắp đưa thứ đó vào trong cô, Thiên Băng không thể tin được, đây rõ ràng là lần đầu của cô, cô có thể mất cho bất kì ai, nhưng về Dực Phàm cô tuyệt đối không hề muốn.

"Tại sao?" Cô lẩm bẩm nơi đầu môi, hai mắt trân trân chợt nhớ tới ba mẹ mình.

(Ba! Mẹ! Tại sao? Tại sao con lại ra nông nổi này, là do sự ngu ngốc của con sao?)

Cô nhắm mắt đi, bất lực phản kháng, thân thể tự nhiên buông lỏng, Dực Phàm cảm thấy cô đã khá nghe lời, từ từ đưa thứ cứng ngắt kia vào bên trong cô thì đột nhiên cánh cửa phía sau phòng anh tự động bị bung ra một cái ầm lớn.

Anh giật mình, nghoảnh mặt quay lại đã thấy bóng dáng của ai đó đứng ngay phía cửa đen xì, từ từ đi vào, gương mặt ấy dần hiện ra, đó là Thiên Dịch, mặt mũi cậu nóng giận như lửa đốt.

Cậu nhìn màn cảnh trước mặt, không thể tin vào chính bản thân, cả hai người Thiên Băng và Dực Phàm đang trần như nhộng trên giường.

"Ấn Dực Phàm" Cậu nghiếng răng, nhìn Dực Phàm như muốn giết chết, liền lao tới đấm một phát vào mặt anh gào hỏi

"Sao anh dám, anh đang làm cái gì với cô ấy vậy hả?"

Dực Phàm không ngờ tới, liền bị cú đánh của Thiên Dịch đấm vào bên má, đột nhiên ngã lăn xuống giường bên kia.

Trong khi bị hất bay đi, anh to mắt kinh động, nhớ tới căn cứ của mình rõ ràng thuộc hạ canh gác rất nghiêm ngặt, vì sao Thiên Dịch có thể vào trong dễ dàng như thế?

Thiên Băng bật ngồi dậy trên giường, cô choàng tay quanh ngực mình che đi ngỡ ngàng nhìn Thiên Dịch, mừng rỡ như thấy cứu tinh, lên tiếng hỏi:

"Tiểu Dịch, là em sao?"

Thiên Dịch nhìn sang cô, cậu nhận thấy khóe mắt cô đỏ hoe và đẫm lệ, bèn nhắm mắt đi đến, vội vén lấy tấm chăn kia bọc quanh người cô lại, rũ mắt nói

"Nhị tỷ, em đến cứu chị đây, chị vẫn ổn chứ?"

Thiên Băng ngậm ngùi cúi mặt đi khiến cậu như bật kinh động, hai tay lại mất sự kìm chế, cậu không thể tha thứ cho Dực Phàm.

(Vậy là cô ấy đã bị Dực Phàm...)

Đúng lúc Dực Phàm cùng vừa đứng dậy từ phía cạnh, nheo mày nhìn cậu hỏi

"Ấn Thiên Dịch, cậu đến là để chứng kiến xem Băng Băng đã làm người phụ nữ của tôi sao?"

Nghe vậy cậu bật điên tiết lên, lao đến giơ tay đấm vào mặt anh gào thét

"Đồ khốn, sao anh dám ức hiếp chị ấy hả? Anh còn không xứng đáng làm một con chó nữa"

Thiên Băng bật ngạc nhiên, cô đưa mắt nhìn Thiên Dịch, phản ứng của cậu lại tức giận đến vậy, cô đã không ngờ cậu lại đánh cả Dực Phàm chỉ với tay không.

Cô bước chân rời khỏi giường, cũng là lúc Dực Phàm đứng dậy nhếch mép vén giọt máu tươi bên cằm mình, nheo mắt mỉa mai.

"Cậu đang ghen tỵ vì chính bản thân mình không được làm thế với Băng Băng sao?"

Thiên Dịch bật ngượng, sau đó nghiếng răng đi, co bàn tay bóp chặt thành quyền nói:

"Anh đang nói bậy bạ cái gì vậy? Tôi không hề có thứ ham muốn đó với chị ấy, tôi không giống anh"

Dực Phàm ngẩn mặt lên phông trần nhà bật cười nhếch.

"Cậu chỉ đang dối lòng mình thôi, tôi thừa biết những chuyện cậu làm, ngay cả việc cậu lấy ảnh của Băng Băng dán khắp trong phòng mình để thủ dâm"

Lời nói ấy vừa dứt, Thiên Băng bật kinh động, Thiên Dịch lại tột độ tái mặt kinh hoảng, nhanh chóng cau mày phóng tới anh hỏi lớn:

"Anh...anh đang nói xằng bậy cái gì vậy?"

Cậu lại nhào tới co bàn tay muốn đấm chết Dực Phàm, bỗng Thiên Băng đứng dậy rũ mắt lên tiếng:

"Đủ rồi, dừng lại đi"

Cậu ngạc nhiên khựng chân lại quay sang nhìn cô, Thiên Băng như một con người mất hồn, nét mặt của cô như một kẻ đã chết.

Thiên Dịch bỡ ngỡ đi tới cô, gắng miệng giải thích

"Nhị tỷ, chị đừng tin lời anh ta nói, em thật sự không có"

Thiên Băng nhìn cậu, đôi môi cô mấp máy tuyệt vọng, cười nhạt bảo

"Ai cũng vậy cả, và nguyên nhân chính là tôi, không phải sao?"

Thiên Dịch sực kinh ngạc, toàn thân cậu như co cứng đi, vì bây giờ cô đang xem cậu không khác gì Dực Phàm, ánh mắt của cô cứ như cho rằng cậu là một tên đê hèn xấu xa và biến thái.

Dực Phàm đứng phía sau, cười khẩy lên tiếng

"Hừm, bây giờ em có lẽ đã sáng mắt ra rồi, dù sao anh và em cũng đã nằm trên giường cùng nhau, em chọn anh hay chọn cậu ta đây?"

Thiên Băng bật cười nhạt, cô uất nghẹn đi cục nấc trong cổ họng mình.

"Dực Phàm, tôi đã không ngờ anh lại trở nên như vậy, tôi sẽ không chọn anh"

Dực Phàm bật ngạc nhiên, hai mắt nheo đi khó chịu thì cô liền nhìn Thiên Dịch, nhỏ nhẹ bảo

"Tiểu Dịch, đi thôi, đưa chị về nhà đi, chị không muốn ở đây thêm một phút giây nào nữa"

Thiên Dịch bật ngạc nhiên, bèn nhanh chóng lột bỏ chiếc áo khoác trắng của mình đang mặc ra đi tới cô, liếc mắt chỗ khác dè vặt nói

"Nhưng chị phải mặc đồ vào đã, không thể quấn mãi cái chăn như này ra ngoài được"

Cô gục mặt đưa tay tới lấy cái áo cậu đưa, bản thân Thiên Dịch giờ chỉ mặc mỗi chiếc quần, phần trên lại để trần, nhường áo cho cô mặc một cách bất chấp.

Dực Phàm cười nhạt

"Hừ, hai người nghĩ sẽ rời khỏi đây an nhàn chắc"

Thiên Băng vừa mặc lấy cái áo trắng kia xong, cũng may độ dài của nó đủ để che khuất đi bên dưới của cô, Thiên Dịch bèn đi tới cô, đưa tay đến cô bảo

"Thế chúng ta đi thôi, em đưa chị về"

Thiên Băng gạt lờ tay cậu đi, bây giờ trong cô chẳng nghĩ ngợi được gì nữa, nghoảnh mặt đi về phía cửa ra thì cậu chợt ngạc nhiên, bèn bỏ tay mình xuống rồi đi theo sau cô ra ngoài trước mặt Dực Phàm đang trơ mắt nhìn.

Bản thân Dực Phàm cũng vừa nhận ra sự nông nổi của mình, anh thật không ngờ dục vọng của bản thân lại khiến mọi chuyện xảy ra quá xa như vậy.

Anh gục mặt xuống bên chân giường, ngồi xuống sờ trán mình tự hỏi

"Tại sao? Tại sao mình lại trở nên tệ hại như vậy?"

Vu Nhuệ Lam đứng bên ngoài cửa nãy giờ, đã quan sát mọi chuyện vừa xảy ra ngay trước mắt, cô ta bước chân đi vào Dực Phàm, tiến tới trước bộ dạng kinh hoảng của Dực Phàm đang ngồi bên chân giường, khoanh tay nhếch môi nói

"Ấn Dực Phàm, bây giờ em gái anh đã bị em trai anh kéo đi rồi, nếu không chê, anh có thể..."

Cô ta bắt đầu nhỏ giọng đi, đưa tay vén dây áo bên vai mình xuống ra vẻ gợi cảm, vì bây giờ Dực Phàm không mặc quần áo ngồi ngay trước mắt cô ta, cô ta sớm đã không chịu nổi sự lôi cuốn ấy.

Bỗng Dực Phàm đứng dậy, bất ngờ đi tới đưa tay bóp lấy cổ cô ta ấn mạnh vào bức tường phía cạnh, nét mặt trở nên tức giận, khàn giọng nói

"Là cô, tôi biết ngay chính là cô đã giúp Thiên Dịch bước vào trong đây dễ dàng như vậy mà"

Vu Nhuệ Lam cắn răng, cổ bị Dực Phàm bóp chặt ấn vào vách dường dày kia, nhăn nhíu thoi thóp lên tiếng

"Tôi cũng chỉ muốn...anh thuộc về tôi thôi, tại...sao?Ai cũng biết Ấn Thiên Băng không hề yêu anh, tại sao...anh lại còn...ép buộc cô ta chứ? Thay vào đó sao anh không để ý đến...tôi?"

Dực Phàm sực nghiếng răng, đưa tay nắm mạnh lấy cằm cô ta một cách thô bạo, ra giọng mắng nhiếc.

"Cô thì biết cái gì chứ? Cô ấy hơn cô rất nhiều chỗ, cô mãi mãi cũng không đứng tầm được lên đến ngón chân của cô ấy"

"Cái gì?" Vu Nhuệ Lam tức giận, không phục nghiếng mạnh răng, Dực Phàm lại vớ lấy con dao gọt trái cây nằm trên mặt bàn bên cạnh đó, cầm cán của con dao ấy lên thì cô ta sực kinh hãi lấp mấp hỏi:

"Ưm...anh...anh định làm gì?"

Anh dùng lực của tay trái mình, bóp mồm cô ta giương lên cao, giương mắt hiểm độc nhếch mép đáp

"Làm gì à? Tôi định...lấy lưỡi của cô đấy"

"Cái...không...không được" Nước mắt cô ta giãy dụa tuôn ra như suối ròng rã trên khuôn mặt hoa mỹ đầy son phấn, cô ta vẫn nhìn thấy, Dực Phàm đang cầm con dao đó bằng ánh mặt và khuôn mặt sát nhân ảm đạm.

Trong phút chốc, anh đã dùng con dao đó thọc xuyên vào miệng cô, động tác rất nhanh, máu từ miệng cô ta phun ra đặc quánh trên bàn tay trái của anh.

"Aaaaaa!!!" Tiếng la của Vu Nhuệ Lam thất vang vọng ra ngoài, đủ để khiến cả tòa căn cứ tối tăm này trở nên kinh hãi.

Chiếc bóng đen của Dực Phàm áng xuống nền đất, được phản rọi nhờ ánh sáng của mặt trăng soi qua bên góc ô cửa sổ nhỏ.

Một chiếc bóng cao lớn đang cầm lấy con dao dính đầy thứ chất lỏng gì đó đặc quánh, từng giọt từng giọt một rơi xuống sàn, khuôn miệng của người đàn ông ấy lại bắt đầu nhếch lên, hai mắt nheo lại một cách thâm độc.

(Ấn Thiên Dịch, cậu dám đối đầu với tôi à? Sẽ chẳng có ai có thể cướp lấy Băng Băng của tôi được, cậu cũng thế, mãi mãi cũng đừng hòng)