Bí Mật Của Nữ Thần

Chương 40




Nhiều ngày sau, Selena đứng lấp ló trước cổng Ấn Gia với bộ dạng kín bưng quan sát nhìn bên trong, ánh mắt cô nheo mày sau chiếc kính râm và miệng nghiếng răng sau chiếc khẩu trang ngẫm nghĩ:

( Không tìm thấy gì cả, mình phải tìm cho bằng được mọi tật xấu và chuyện xấu của Ấn Thiên Băng để tạo scandal, nếu không thì còn lâu mới bỏ cuộc)

Cô cầm chiếc máy ảnh đang đeo trên cổ rồi nhăn mặt lẩm bẩm:

"Đáng ghét, nhưng cứ lấp ló bên ngoài thì mình không thể tìm được bất cứ thứ gì"

Lúc này, phía trên tầng thượng của Ấn Gia, Thiên Băng ngồi trên ghế chống tay lên cằm hóng gió thì nheo mày nhìn bóng dáng người từ xa lấp ló trước cổng nhà mình lẩm bẩm tự hỏi:

"Gì vậy? Lại là phóng viên à?"

Rồi cô đứng dậy nhìn cho thật kĩ bóng dáng người đang lấp ló đó nheo mày khó hiểu phán đoán:

"Hay lại là bọn chuyên tạo scandal gây áp lực cho các minh tinh như mình?"

Phía dưới cổng, một bóng người dần đi ra thì Selena giật mình nấp sau bụi cây lớn gần đó, cô hé mắt nhìn ngẫm nghĩ:

(Là ai ra vậy? Hi vọng sẽ không phát hiện ra mình trốn ở đây)

Lúc này Thiên Dịch chợt đi ra, cậu liếc nhìn bụi cây lớn trước mặt đang lung lay dù không có một cơn gió nào nên chợt ngẫm nghĩ:

( Đám phóng viên này trốn cũng ngốc thật, cũng may từ trong phòng khách mình đã thấy có người khả nghi mà)

Rồi cậu cúi xuống cầm ống nước lên, tiến lại vặn chiếc van nước sau đó tưới xối xả vào bụi cây lớn trước mặt.

Selena đột ngột bị dội nước lên đầu khiến cô ướt đẫm như chuột lột mà nhăn răng ngẫm nghĩ:

( Cái gì vậy? Nước từ đâu đổ xuống thế này?)

Cô bật phắc đứng dậy với bộ dạng ướt sủng quát lớn:

"Là ai dám...dám đổ nước vào người tôi hả?"

Thiên Dịch hạ ống nước xuống rồi nghiêng đầu cười cợt trả lời:

"À tôi chỉ tưới cây thôi, nào ngờ bên trong bụi cây còn có người nấp vào đấy chứ, xin lỗi nhé"

Selena nhăn mặt quát:

"Là cậu cố tình phải không? Rõ ràng cậu biết có người nấp vào đây mà, sao còn dám tưới nước chứ?"

Cậu bật cười nói:

"Thế cho tôi hỏi tại sao cô lại nấp vào bụi cây trước cổng nhà tôi?"

Selena chợt cứng họng thì Thiên Băng đi ra hỏi:

"Ơ...chuyện gì vậy? Sao lại có người ướt mẹp thế kia?"

Selena bật chỉ tay quát lớn:

"Mấy người chờ xem, tôi sẽ đăng lên báo rằng chị em nhà mấy người ức hiếp người khác"

Thiên Băng chợt gác tay lên cằm ngẫm nghĩ hỏi:

"Hình như giọng nói cô hơi quen, có phải đã gặp ở đâu rồi không?"

Bỗng Selena chợt giật mình trong bộ dang kín mịt và khuất mặt sau chiếc khẩu trang ướt mẹp nên lấp mấp:

"Ai...ai quen mấy người chứ"

Rồi cô nhanh chóng nghoảnh lưng chạy đi mất khiến Thiên Dịch bật cười phá lên nói:

"Cô ta đi rồi, nhị tỷ chị cũng thấy cô ta đứng lấp ló bên ngoài à?"

Cô chóng nạnh gật đầu đáp:

"Ừ, chắc là muốn tìm kiếm thông tin nào đó để tạo scandal cho chúng ta, mà...Tiểu Dịch em nhớ hôm nay là ngày gì không?"

Cậu ngạc nhiên hỏi:

"Ngày gì? Không lẽ là sinh nhật ai đó sao?"

Cô bật cười lắc đầu đáp:

"Sinh nhật ai chứ? Là ngày Thất Tịch đấy"

"Thất Tịch? Chị mà cũng quan tâm đến ngày lễ đấy à?"

Cô quay người nói:

"Chị nhớ không được sao?"

Thiên Dịch bật cười hỏi:

"Mà chị đi cùng em không? Dự lễ hội Thất Tịch đấy"

Cô quay lại ngạc nhiên rồi gật đầu:

"À nếu vậy cũng được"

Cậu gãy mặt gượng nói:

"Mà chị không cần phải hóa trang khi ra đường được không?"

Cô ngạc nhiên hỏi:

"Sao vậy? Nếu không hóa trang thì làm sao ra ngoài được chứ?"

Cậu liếc mắt chỗ khác trả lời:

"À là vì...nếu chị hóa trang em lại có cảm giác mình giống như đang đi cùng một người khác, khó chịu lắm, em chỉ thích đi cùng với khuôn mặt thật của chị thôi"

Cô ngạc nhiên rồi bật cười:

"Cái gì khó chịu chứ? Em không nghĩ đến chuyện người khác sẽ nhận ra chị à?"

Cậu nhìn cô mỉm cười trả lời:

"Nếu vậy thì em sẽ che chắn cho chị trốn được không? Sẽ không ai thấy đâu"

Cô đành gật đầu:

"Được rồi, hứa đấy"

...

Buổi tối cũng đến dần, giữa khu phố đông người của các cặp đôi qua lại trên đường đi lúc này. Thiên Dịch hướng mắt về phía trước chướng mày hỏi:

"Này, sao chị cũng rủ theo cả Dực Phàm vậy hả?"

Thiên Băng đi giữa mang khẩu trang kín bưng nói:

"Sao lại không thể đưa anh ấy theo hả? Trong khi chúng ta đi vui vẻ mà nỡ để anh ấy ở nhà một mình sao? Mà Tiểu Dịch, lúc nãy em vừa gọi thẳng tên Dực Phàm ca đấy à, phải gọi là anh Dực Phàm đàng hoàng có biết không?"

Cậu nheo mày khó chịu vì còn nhớ lại sự việc lần trước khi Dực Phàm cảnh cáo cậu, bỗng Dực Phàm đi bên kia lên tiếng:

"Băng Băng, đừng trách Thiên Dịch, là do anh không tốt thôi"

Bỗng Thiên Băng mỉm cười rồi ôm lấy cánh tay Dực Phàm khiến anh ngạc nhiên, cô vừa đi vừa nói:

"Anh nói gì vậy? Là do Tiểu Dịch bất lịch sự trước đấy chứ, mà Dực Phàm ca anh có khát không?"

Sau đó cô và Dực Phàm bước đi phía trước mặt Thiên Dịch thì cậu chạnh lòng mà nhăn mặt nghĩ:

( Mình cũng muốn...được cô ấy ôm lấy cánh tay thế này, sao mọi phước phần đều bị anh ta chiếm lấy hết vậy?)

Rồi cậu đi lại kéo tay bên kia của cô nheo mày nói:

"Nhị tỷ, chị ôm cánh tay anh ta như vậy nhỡ bị phóng viên chụp lén lại có thêm tin nóng đấy"

Cô ngạc nhiên rồi trả lời:

"Có sao đâu chứ? Mọi người đều nghĩ chúng ta là anh chị em, đây cũng là hành động thân thiết của em gái đối với anh trai thôi mà"

Cậu lại nhăn mặt tức tối hơn đành im lặng rồi đi lướt qua cô và Dực Phàm về phía trước khiến cô ngạc nhiên tự hỏi:

"Sao Tiểu Dịch lại đi nhanh vậy chứ?"

Rồi cô quay sang nhìn Dực Phàm cười nói:

"Dực Phàm ca, chúng ta đi qua kia mua đồ nhé, mặc kệ Tiểu Dịch đi"

Sau một hồi đang đi thì Thiên Dịch bất giác quay ra sau nhìn xung quanh chợt không thấy cô và Dực Phàm đâu, cậu liền lo lắng nghĩ:

(Gì vậy? Đi đâu mất rồi?)

Cậu vội chạy đi tìm kiếm cô trong đám đông thì chợt thấy cô và Dực Phàm đang đứng mua đồ bên kia, liền nheo mày chạy đến bất ngờ nắm lấy tay cô nói lớn:

"Chị đi đâu vậy? Không thèm gọi em một tiếng nữa"

Thiên Băng ngạc nhiên rồi giật tay cậu ra phũ phàng nói:

"Em tự mình đi trước đấy chứ"

Cái giật tay của cô khiến lòng cậu bỗng phút chốc đau nhói, cậu nhìn bàn tay mình rồi nắm chặt lại nghiếng nhẹ răng thì Dực Phàm quan sát lên tiếng:

"Băng Băng, em có muốn sang bên hồ kia chơi không?"

Cô gật đầu rồi đi cùng anh lướt qua Thiên Dịch tiến tới bờ hồ bên kia, cậu chợt nhìn bóng lưng hai người mà hiu quạnh ngẫm nghĩ:

( Cô ấy không quan tâm đến mình mà lúc nào cũng xem trọng anh ta, rốt cuộc là vì cái gì chứ? Vì anh ta lớn hơn anh, trưởng thành hơn anh sao?)

Ngay lúc này bên cạnh bờ hồ, cô bỗng dụi mắt mình thì Dực Phàm hỏi:

"Em sao vậy?"

Cô vừa dụi vừa nhíp mắt trả lời:

"A...có gì đó rơi vào mắt em, hay là mascara nhỉ?"

Bỗng anh giơ tay đến nắm chặt hai tay cô đang dụi mắt mình khẽ giọng hỏi:

"Ở đâu? Anh xem cho"

Cô bỗng mở nhẹ mắt thì thấy Dực Phàm đang tiến mặt đến xem, anh mỉm cười rồi lấy ra sợi lông mi bị rụng dưới khóe mắt cô nói:

"Đây này, anh lấy nó ra rồi"

Cô bỗng mỉm cười đáp:

"Vậy à, cảm ơn anh"

Bỗng điện thoại anh reo lên thì anh bật đứng dậy nói:

"Xin lỗi, anh nghe điện thoại một lát"

Rồi anh đi cách cô hai mét nói chuyện điện thoại mất. Cô khó hiểu đứng dậy ngẫm nghĩ:

( Ai gọi anh ấy vậy nhỉ? Sao lại phải đi cách mình xa vậy mới nghe điện thoại được chứ?)

Rồi cô sực ngẫm nghĩ:

( Ơ mà...Tiểu Dịch đi đâu mất rồi?)

Cô liếc mắt nhìn xung quanh thì chợt bị hai lòng bàn tay che mắt lại từ phía sau, giọng Thiên Dịch kề sát ngay ven tai cô thật ấm áp rồi hỏi:

"Bây giờ mới nhớ đến em à?"

Cô bỗng giật mình rồi quay lại nhìn cậu bật ngượng nói:

"Em...em làm gì xuất hiện phía sau chị thế?"

Cậu nghiêng đầu bật cười nhẹ đáp:

"Em luôn đứng phía sau chị mà, chỉ là chị...không bao giờ quay lại nhìn em"

Vừa dứt lời, ánh mắt cậu mang một nỗi buồn mang máng nhưng miệng lại mỉm cười thật tươi, cô liền nói:

"Chị xin lỗi, lẽ ra...chị không nên thiên vị mỗi Dực Phàm ca, lẽ ra dự định của chị là muốn ba chị em chúng ta đi chơi thật vui vẻ mới đúng"

Bỗng bàn tay ấm áp của cậu bất ngờ sờ lên má cô, cô ngạc nhiên nhìn cậu thì chợt thấy ánh mắt cậu như đang cảm thấy an lòng, cậu liền mỉm cười nói:

"Không sao, chị vui là được rồi"

Đột nhiên Dực Phàm đi lại gạc tay Thiên Dịch khỏi má Thiên Băng ra rồi cố mỉm cười nói:

"Anh nghĩ.. trời gần mưa rồi, chúng ta cùng về thôi"

Cô bỗng gật gù đầu "à ừm" thì Thiên Dịch nheo mày nhìn Dực Phàm nghĩ:

( Anh ta dám gạt tay mình à? Đúng là giả nhân giả nghĩa)

Dực Phàm vừa kéo tay Thiên Băng đi lướt qua Thiên Dịch thì bỗng cô khựng chân nghoảnh mặt lại nhìn cậu đằng sau lên tiếng hỏi:

"Tiểu Dịch, em không về à? Tính đứng đó đến bao giờ"

Nghe vậy cậu tiến tới nắm lấy tay bên kia của cô rồi mỉm cười đáp:

"Được, chúng ta cùng về thôi"

Lúc này cô ngạc nhiên rồi bước đi giữa con phố đông mà thầm vui nhìn tay bên trái và tay bên phải mình đều được bao bọc bởi hai bàn tay khác mà ngẫm nghĩ:

( Cũng đã lâu rồi không cùng Tiểu Dịch và Dực Phàm ca nắm tay đi thế này, chỉ mỗi vậy thôi mà mình lại vui đến thế sao?)