Đêm đen tĩnh lặng.
Trong không khí tràn ngập hơi nước, hơi lạnh.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, in hình bóng cây loang lổ lên giấy dán cửa sổ màu trắng.
Ngoài bậc thang bên cửa sổ, Dung Úc Ảnh đứng lẳng lặng, xuyên qua góc cửa sổ nhìn ánh đèn mờ ảo bên trong nhà, chắc hắn còn chưa ngủ. Chần chờ tiến lên trước một bước, rồi lại do dự thu hồi bàn tay muốn gõ cửa.
Vẫn còn đang oán nàng ư. Sau hôm ấy, hắn bắt đầu cố ý tránh gặp nàng, thỉnh thoảng bắt gặp, cũng chỉ là lạnh lùng cười nhạt. Cười như vậy cho làm nàng kinh hãi, giống như hắn đã rời khỏi nàng thật là xa thật là xa. Cười yếu ớt lạnh lùng, nàng lại có thể thấy ẩn tâm tro ý lạnh trong đáy mắt.
Nhắm lại mắt, dùng sức cắn môi, ai cũng biết bởi vì nàng ngu thôi. Vì một tiều phu hèn mọn, dùng tánh mạng buộc hắn thỏa hiệp. Vậy mà chính nàng biết, cho dù lại làm lại một lần, nàng vẫn có thể làm như vậy. Không chỉ là thương hại với sinh mạng, mà càng thêm không hy vọng trên tay của hắn dính máu tanh lần nữa.
"Nhạn ——" nàng cúi đầu gọi một tiếng, tay đặt trên góc cửa, vô ý thức vuốt ve hoa văn điêu khắc.
Bên trong nhà như có bóng người đứng lên, bóng dáng nghiêng nghiêng chiếu lên giấy dán, cùng với ánh nến nhẹ lay động, có hoi yếu ơt. Nhưng không hề đáp lại.
"Vẫn không muốn gặp muội sao?" Trong mắt xẹt qua một tia uất ức, liếm liếm môi, nói: " muội hiểu rõ ngày đó là muội sai rồi, không nên làm trái ý huynh như vậy. Nhưng. . . . . . Nhưng muội không thể. . . . . ."
"Trời tối rồi. Trở về nghỉ ngơi đi." Âm thanh nhàn nhạt từ trong phòng truyền tới, cắt đứt lời nói chưa hết của nàng.
Trầm mặc hạ xuống, thân thể gầy nhỏ như run lên một cái ở trong gió đêm, nói: " mới vừa rồi muội sai Tiêu Vũ đưa canh hạt sen tới đây, là ta chèo thuyền đi hái đài sen, lột hạt sen ra, lấy suối nước nấu. Huynh uống chưa?"
Nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
"Uống ngon sao?" Nàng có chút khẩn trương, lại có chút mong đợi. Cho tới bây giờ đều là hái đài sen để đầu bếp nấu nước canh, lần này coi như là lần đầu tiên tự mình động thủ.
"Ừ, rất ngon."
"Vậy ngày mai muội chuẩn bị nữa được không?" Trong âm thanh lộ ra một tia vui mừng.
"——"
Một mảnh tĩnh lặng.
Con ngươi háo hức ảm đạm xuống, Dung Úc Ảnh nắm chặt tay áo, thất vọng cúi đầu.
Chợt nghe trong nhà nhàn nhạt truyền đến một tiếng: "Được."
Ánh mắt đột nhiên sáng lên, chỉ cảm thấy trời quang mây tạnh. Một tiếng được kia, có phải nói hắn đã nguyện ý tha thứ nàng hay không? Không dám cầu xa vời, cũng đã thỏa mãn.
"Vậy ta. . . . . . Đi về ngủ trước. Huynh cũng phải nghỉ ngơi thật tốt." Không yên tâm dặn dò một câu.
Nàng nhìn ra ngoài, những ngày qua cho dù trên mặt hắn luôn thong dong bình tĩnh, trong đáy lòng lại mơ hồ có sầu lo. Mỗi thấy hắn, con ngươi lại lập tức phát ra tia u ám, giống như có quá nhiều nói không nên lời gì ngưng kết ở đâu đó. Muốn chia sẻ, nàng lại phát hiện mình hoàn toàn không thể nào làm được. Khi đó mới biết, trong lúc vô tình, nàng đã cách hắn quá xa.
Bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, xoay người rời đi.
Đầu cây cầu kia là Cúc Mộng Hiên nàng ở.
Đột nhiên cảm thấy, đường mòn đá vụn này, chợt trở nên thật sâu thật dài, làm hai nơi cách quá xa.
* * * * * * *
Nàng đã rời đi rồi!
Nhàn nhạt cười khổ, đẩy cửa sổ.
Gió đêm mát mẻ, dưới ánh nến. Trong bóng cây loang lổ, bóng lưng nàng dần dần đi xa đã nhìn không rõ.
Trên bàn có một chén canh hạt sen, trong hạt sen vốn nên mượt mà đầy đặn, có thể thấy được dấu móng tay mơ hồ, . Có mấy hạt sen thậm chí vỡ hoàn toàn, xen lẫn trong nước canh trong suốt, khiến cho nước canh vốn mát mẻ sáng long lanh có vẻ hơi vẩn đục. Vậy mà nếm ở trong miệng, mùi vị cũng rất tốt.
Chỉ là hơi ngọt một chút. Nàng từ trước đến giờ đều thích ngọt, hắn là biết.
Buổi tối lúc Tiêu Vũ bưng lên này bát canh hạt sen, hắn biết là nàng tự mình làm. Từ trước đến giờ nàng ghét phòng bếp, từng thề son sắt mà nói, "Cô gái xa nhà bếp. Cả đời này đều không đến gần." Mà bây giờ để cho hắn vui mừng, lại uất ức mình như vậy.
Trái tim có chút chua xót, cuối cùng nàng vẫn không hiểu hắn.
Nàng cho là hắn trách nàng ngày đó đối nghịch hắn, thật ra thì không phải. Cho dù nàng đối nghịch hắn trăm lần nghìn lần thì như thế nào, nhưng tại sao nàng có thể —— dùng tánh mạng của mình đi đánh cuộc? trong trận"Lưu khách", có đi không về, chẳng lẽ nàng không biết sao? Nếu như hắn hơi chần chờ, không lập tức phá huỷ trận, dưới mũi tên loạn lạc tánh mạng của nàng đâu còn.
Nàng từ trước đến giờ thương xót, không muốn hắn tạo nhiều sát nghiệp. Không muốn gật bừa cách làm của hắn, nhưng bởi vì người nọ là hắn, vì vậy miễn cưỡng mình tiếp nhận. Song khi không thể tiếp nhận nữa, lại dùng tánh mạng của mình buộc hắn buông tay.
Thầm thở dài, bưng lên bát canh hạt sen này uống vào. Sau đó cứ mặc quần áo nằm ở trên giường. Những ngày này, hắn luôn lo lắng, điều Hoa Lạc Nguyệt đi Giang Nam, tin tức truyền đến ngày gần đây cực kỳ bất lợi với Tuyệt Vân Cốc.
Võ lâm và triều đình, từ trước đến giờ ranh giới rõ ràng, ít có giao hiệp. Lần này lại đứng đầu cờ hiệu vây quét tà đạo, trùng trùng điệp điệp tiến tới gần Tuyệt Vân Cốc. Đứng đầu Tà đạo? Hắn cười lạnh, từ trước đến giờ Tuyệt Vân Cốc khiêm tốn, từ khi Dung Úc Ảnh tiếp quản Cốc chủ tới nay, mặc dù mấy năm qua đều do hắn chủ sự, nhưng cũng dần dần thoát ra khỏi giang hồ. Bạch đạo võ lâm tâm tâm niệm niệm, cũng chỉ là bí tịch "Thiên địa Cửu Trọng" mà thôi. Về phần triều đình, hắn nhắm lại mắt, con ngươi khí phách của người nọ hiện lên trong đầu lần nữa.
Vĩnh Lạc hầu Mặc Hàn Dương, người này đã sớm có được một nửa Giang Sơn, rốt cục đang suy nghĩ gì?
Trong lúc mơ hồ cơn buồn ngủ dâng trào, lại dần dần đi vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này rất an ổn, cho tới lúc nửa đêm chợt tỉnh, lại là một trán đầy mồ hôi lạnh. Kinh ngạc nhìn mở mắt, trong lúc mơ hồ nghe được sát phạt đầy trời, xuyên thấu qua rèm che lụa mỏng, giấy dán cửa sổ thật mỏng không che giấu được ánh lửa ngút trời.
Sao lại ngủ được ngon như vậy chứ? Nhìn một cái chén không trên bàn, bỗng nhiên hiểu ra, thở dài một tiếng như có như không, không kịp nghĩ nhiều, đã đẩy cửa đi ra ngoài.
Nên đến, đúng là vẫn còn đến. Hơn nữa, lại đến nhanh như thế.
Âm thanh sắt thép va chạm, trong gió xen lẫn mùi máu tanh, mùi nồng đậm mà sền sệch, nặng nề đè vào lồng ngực của người ta. Bước ra khỏi Nhạn Ảnh Lâu, ngoài trăm bước đã là mảng lớn máu đỏ. Tức giận mắng, rên rỉ thống khổ mà nhẹ nhàng, âm thanh vũ khí chém vào thân thể, kèm theo huyết quang đầy trời, trước mắt đã là mơ hồ.
Trong lúc mơ hồ giống như lại trở về năm đó.
Khi đó còn là thiếu niên ngây thơ không sầu, bất đắc dĩ ý trời trêu cợt, phong vân biến sắc chỉ trong một buổi chiều. Khi hắn vẫn không rõ cái gì là giết chóc, vô số người thân quen thuộc đã ngã xuống bên cạnh. dưới sự vây công của mười mấy cao thủ, vết thương trên người sư phụ đan chéo ngang dọc, máu tươi đầm đìa từ vết rách trong vạt áo không ngừng rỉ ra, trong nháy mắt đã nhuộm máu toàn bộ quần áo đen. Hôm qua Lưu Tam trong chuồng ngựa mới vừa hưng phấn đỡ đẻ một con ngựa con, vui vẻ nói muốn cho công tử nuôi, hôm nay gương mặt thật thà chất phác cũng đã vặn vẹo chôn dưới mặt đất lạnh và khô ráo, mặc cho đất vàng phủ đầy lên vết thương dữ tợn sau lưng kia. Đó cũng là đầu mùa hè, đúng lúc một rừng Hoa Hạnh đang nở rộ, là vô cùng rực rỡ tươi đẹp sán lạn.
Hôm nay cũng là như thế!
Ánh lửa chiếu rọi, trời cũng máu đỏ. Bóng áo đỏ như lụa, quỷ mị mà xuyên qua trong trận địa địch. Kiếm hoa lướt qua, lại có người hét lên rồi ngã gục. Khóe môi nở ra một nụ cười vui mừng, cũng may cô gái yếu đuối bất lực năm đó, hôm nay đã có sức tự vệ.
Ngưng mắt nhìn chung quanh, trừ Hoa Lạc Nguyệt bị hắn điều đi Giang Nam ở ngoài, đường chủ ba đường khác đều đã đưa người chiến đấu kịch liệt, trong lúc đó Hình đường Cừu Diễm cùng với bốn gã thủ hạ chặn tam đường, cũng chia sẻ một chút áp lực, ba vị hộ pháp từ lâu không bàn thế sự, đều đã gia nhập vòng chiến.
Nhưng mà làm sao có thể chống được hơn nửa võ lâm Trung Nguyên.
Nhạn Hành Sơ cười nhạt, trong mắt không che giấu được ý giễu cợt. Thiếu Lâm, Võ Đang, Hoa Sơn, Điểm Thương, Không Động, Ngũ Đại Môn Phái Tứ Đại Thế Gia đều đến đông đủ, lại thêm một Cái Bang, khí thế thật là náo nhiệt.
Tuyệt Vân Cốc dễ thủ khó công, dựa vào là trận pháp thủ hộ, ít khi chính diện giao thủ cùng người. Lần này trận pháp bị phá, dẫm vào vết xe đổ năm đó, đã chết vô số.
Trong lòng hắn rất rõ ràng, nếu mà lần này không tiêu diệt hết được địch tới trong cốc, ngày sau chỉ sợ hậu hoạn vô cùng. Trong mắt buồn bã, đã là như thế, sẽ để cho rừng hạnh này uống máu tươi một lần nữa.
Nụ cười nhè nhẹ, trong mắt đã là tro tàn.
Đưa tay vào ngực, lấy trong tay áo ra một mũi nhọn sáng rực phóng lên cao, giữa không trung nổ tung thành một đóa hoa sen tím xinh đẹp.
Người của Tuyệt Vân Cốc vội vàng thối lui!
Vốn là đánh nhau bỏ mạng, không sợ đối thủ thế nhưng lại lui, người bạch đạo đều sửng sốt.
Trong sửng sốt, chợt có biến hóa.
"Rầm!"
"Ầm!"
"Ùng ùng!"
Từng tiếng nổ lần lượt vang lên, máu thịt văng tung tóe, rừng hạnh trăm ngàn mẫu tan thành mây khói.
Không người nào còn sống. Chẳng những người của bạch đạo, ngay cả người của Tuyệt Vân Cốc công lực kém một chút hoặc ứng biến không kịp đều nổ chết ở trong rừng đếm cũng không hết.
Nhìn ra ngoài xuyên qua màn máu thịt mơ hồ, chống lại rất nhiều con ngươi lạnh lẽo đến vô cùng, ánh mắt lạnh lẽo nhất là của nàng.
Quần áo màu đỏ bay nhẹ, cặp mắt kia, chính là băng tuyết tháng chạp.
"Tại sao? Tại sao tại sao?" Hàm răng cắn vào môi dưới thật chặt, than thể Dung Úc Ảnh không ngừng run rẩy cả người. Nhiều sinh mạng như vậy cứ hủy hết như vậy? Chỉ là trong chốc lát thôi, tánh mạng dân chúng trong cốc chung đụng lâu ngày, lập tức cũng bị hủy ngay trong rừng hạnh này. Cả đời bọn họ đều sống vì Tuyệt Vân Cốc, ngay khi dốc hết toàn lực giết địch, cướp đi tính mạng của bọn họ, lại cứ là hắn. Chỉ là vì thắng lợi sao? Trả bằng nhiều sinh mệnh dân chúng trong cốc như vậy.
"Thay vì chết ở trong tay những người kia, không bằng chôn xương ở trong rừng hạnh. Bọn họ chết cũng coi có ý nghĩa." Nhạn Hành Sơ nhàn nhạt nói. Ống tay áo to lớn buông thõng xuống, che lại đầu ngón tay run rẩy, chỉ có chính hắn biết, toàn thân máu này, đã vô cùng lạnh lẽo.
Thật ra thì, vốn có thể không cần thảm liệt như thế. Dưới trăm ngàn mẫu chôn thuốc nổ, chỉ vì tiêu diệt gọn hết địch. Nếu như tối nay chưa từng uống hết bát canh hạt sen có thêm thuốc an thần này, khi người của bạch đạo vừa bước vào rừng hạnh hắn đã điều tra được. Nếu như khi đó khởi động cơ quan, có thể bảo toàn Tuyệt Vân Cốc không bị thương chút nào.
Nhưng mà làm sao có thể nói?
Cô gái quần áo đỏ bốc đồng này, tâm tâm niệm niệm đều là hắn suy nghĩ, sợ hắn vô cùng mệt mỏi, thiên tân vạn khổ nấu canh, cho thêm thuốc an thần đều chỉ là vì để cho hắn được ngủ an ổn chút.
Có lẽ, chỉ là ông trời lại trêu cợt một lần nữa.
Không khí ngưng kết thành băng, đáy mắt lưu chuyển, trong con ngươi trống rỗng như không nhìn thấy được cái gì nhưng lại giống như thu tất cả vào đáy mắt. Trong tam đường, Mạc Việt Bằng chết dưới tay phương trượng Thiếu lâm tự. Tư Đồ Khiếu lại do không kịp chạy đi bị nổ chết trong rừng hạnh. Toàn thân đầy vết máu, Đông Phương Duyệt lạnh lùng nhìn hắn, hai bàn tay nắm thật chặt. Có lẽ trong lòng hắn, tình nguyện chết trận cũng không nguyện chết không minh bạch trong tay người của mình.
Hình đường Cừu Diễm bị thương quá nặng, không còn lực mở miệng, một đôi mắt hổ lại hung tợn nhìn hắn chằm chằm, giống như như vậy thì có thể xé nát hắn ra. Hắn từ trước đến giờ căm hận hắn (NHS), bây giờ nghĩ lại càng hận không thể nghiền xương mình (NHS) thành tro được. Vậy mà ánh mắt như thế, không ngờ hắn lại vô cảm hoàn toàn không có cảm giác.
"Hay! Hay cho câu chết có ý nghĩa."
Xa xa truyền đến một tiếng cười sang sảng, trong màn khói súng tràn ngập khắp nơi, đạp lên những cành hạnh gãy bị cháy xém, cẩm y nam tử vỗ tay cười nói. Sau lưng hắn, tên áo đen thị vệ theo sát, nhưng ánh mắt bình thản, hoàn toàn không nhìn ra là cao thủ khó lường gì. Nếu không phải là người bình thường không biết một chút võ công, chỉ sợ là một thân công lực đã đạt cảnh giới phản phác quy chân ( tên cảnh giới cao nhất). Mà bên ngoài rừng hạnh, bóng người lắc lư, lộ vẻ đã bị vây quanh nước chảy không lọt.
Con ngươi chợt thu hẹp lại, trừng mắt nhìn tên cẩm y nam tử trước mặt, Dung Úc Ảnh lạnh lùng nói, "Ban đầu vốn nên một kiếm giết chết ngươi rồi mới phải."
Cũng không để ý nàng, nhìn thẳng hưvề phía Nhạn Hành Sơ, Vĩnh Lạc hầu nói: " ngươi đã không thể tiếp tục chờ ở nơi này được nữa."
"Thì như thế nào?" Nhạn Hành Sơ thản nhiên nói.
"Đi theo ta, từ nay về sau giang sơn vô hạn mặc ngươi rong ruôie." Từng chữ từng câu, vang vang như vàng thạch vang lên.
"Đa tạ Hầu Gia nâng đỡ."
"Ngươi vẫn không muốn?" Âm thanh lạnh dần, rồi lại hình như dẫn theo vẻ bi thương, "Ngươi đã nổ, nổ chết nhiều người Tuyệt Vân Cốc như vậy, bọn họ không thể chấp nhận ngươi. Ngươi tội gì. . . . . ."
Nói tới chỗ này, ngừng lại một chút, nói tiếp, "Nếu ngươi theo ta rời đi, ta lập tức lui binh. Chỉ cần ngươi theo ta một ngày, ta sẽ bảo vệ Tuyệt Vân Cốc một ngày không việc gì."
"Bảo vệ tuyệt Vân Cốc không việc gì?" Dung Úc Ảnh nhíu mày cười một tiếng, "Khá lắm nói khoác mà không biết ngượng, hôm nay nhất định phải lấy được mạng ngươi."
" nữ oa trẻ con." Vĩnh Lạc hậu nhìn nàng một cái, lắc đầu một cái, cười nói, "hành Sơ, đây chính là nữ nhân ngươi thích? Thật sự làm cho ta thất vọng."
Nhạn Hành Sơ chỉ là cười nhạt, nói: " Hầu Gia ngàn dặm mà đến, chỉ vì nói những lời này sao?"
"Ta vì cái gì mà đến, ngươi nên rõ ràng nhất ."
"Hầu Gia quá mức chấp niệm."
"Bổn hầu làm việc, từ trước đến giờ tùy tâm. Tâm đã định, đó là chấp niệm thì đã sao?" Nhướng mày cười một tiếng, ánh mắt trầm tĩnh.
Thầm thở dài, Nhạn Hành Sơ rủ mắt, đột nhiên nói, " nếu hiện tại Hầu Gia lui binh, còn chưa kịp."
"Chưa kịp cái gì?"
"Chưa kịp trở về mang binh phù đến hoàng cung." Nhạn Hành Sơ cười nhạt nói.
Giữa lông mày mơ hồ thoáng qua một tia sát khí, chỉ chốc lát sau, lại rộng rãi cười nói, "Hành Sơ à Hành Sơ, ngươi cho rằng bổn hầu huy động vài chục vạn binh mã, chỉ dựa vào một khối binh phù của tiểu hoàng đế mà đã vọng tưởng điều động được sao?"
"Hầu Gia dựa vào, cũng chỉ là mấy tên tướng tâm phúc mà thôi. Vài chục vạn binh mã, đều là nghe lệnh làm việc, nhận thức chỉ là khối sắt bài ấy. Hoàng thượng nếu có binh phù, đương nhiên biết nên sao sao làm."
Ánh mắt trầm xuống, Vĩnh Lạc hầu trầm mặc xuống.
Hoặc ám sát, hoặc giáng chức, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai gạt bỏ vây cánh ủa hắn. Sau đó lấy binh phù, cất nhắc tâm phúc nhận lấy binh quyền. Ngay lập tức đã thu hồi được một nửa Giang Sơn, điều này tiểu hoàng đế chắc chắn hiểu.
"Nếu ta lui binh ——?"
"Nhạn Hành vô ý chánh sự, nếu là Hầu Gia lui binh, binh phù xứng đáng Châu về Hợp Phố*." nước đục nơi triều đình, cho tới giờ hắn cũng không muốn chảy. Huống chi, xem tình thế hôm nay mà nói, cục diện hoàn mỹ nhất chính là thiên hạ song phân. Hắn không nguyện đánh vỡ.
*Châu về Hợp Phố: Những cái quý giá không thể mất đi được, trước sau cũng quay về với chủ nó.
Đứng chắp tay, Vĩnh Lạc hầu nhìn người nọ, trong nháy mắt đã thoáng qua trăm ngàn ý nghĩ, đến cuối cùng, cũng là cười nói, " một khối thiết bài nho nhỏ, ngươi cho rằng ta quan tâm sao."
Dừng một chút, thở dài dường như nói: " Hành Sơ, ngươi có thể xưng được là tính toán mọi chuyện không thể nghi ngờ, lại định trước thua bởi một chữ tình. Ta đã sớm nói qua, phương diện tình cảm ngươi chậm chạp quá mức. Giống như hôm nay, đừng nói là một khối binh phù, ngay cả mười khối tám khối, nếu có thể đổi cho ngươi đi theo ta, cũng đáng."
Tình cảm kinh thế hãi tục, khi hắn nói đến như cực kì bình thường. Cuộc sống caocao tại thượng gần ba mươi năm, đã sớm dưỡng thành tính tình coi trời bằng vung. Mọi sự tùy tâm, muốn cũng không sợ nói ra, hơn cũng không tùy người khác cự tuyệt.
Nháy mắt một cái, thị vệ áo đen đã từ phía sau lướt đi, quỷ mị đi về phía Nhạn Hành Sơ.
Kiếm quang chợt hiện, lướt trên ánh sáng tím nhạt, bóng dáng màu đỏ vùn vụt như nhạn múa, phi thân chặn thị vệ lại.
Trong lúc đó, chỉ là giao thủ mấy chiêu, tóc mai hai người cũng đều loạn, quần áo rách rướm máu.
Vô cùng hứng thú nhìn huyết quang tóe ra, Vĩnh Lạc hầu hơi mỉm cười nói, "Ngươi nói, bản lĩnh thị vệ của ta đây như thế nào?"
"Rất tốt." Nhạn Hành Sơ lạnh nhạt nói, ánh mắt không cách rời khỏi bóng dáng màu đỏ trong chốc lát.
Trong không khí, mùi máu tươi càng tanh nồng.
Lại trúng một kiếm, một thân quần áo màu đỏ dính màu sắc đỏ thẫm, răng ngọc cắn chặt vào môi dưới, đoản kiếm khẽ rung, lập tức cho đối thủ biết tay lấy tay rạch một vết thương trên đầu vai.
"Hành Sơ, theo ta đi."
Nhướng mày cười một tiếng, chập ngón tay lại như dao, hướng đến tĩnh mạch trên cổ tay Nhạn Hành Sơ.
Vĩnh Lạc hầu một thân chinh chiến, trên chiến trường tự cho là đúng ngạo nghễ cười, chỉ lấy võ công mà nói, không thể xưng hạng nhất. Cái này chỉ khẽ bóp, cũng không thể xưng là chiêu thức tuyệt diệu gì, nếu như Nhạn Hành Sơ không mất võ công, nhấc tay lên cũng có thể thong hả tránh ra, thậm chí dễ dàng có thể hất tung hắn xuống mặt đất. Mà bây giờ, cũng là không tránh khỏi.
Không tránh khỏi, vì vậy quyết định không tránh. Nhạn Hành Sơ không nói không động, chỉ lẳng lặng đứng ở đó.
Không có ai động.
Cừu Diễm bất động, Đông Phương Duyệt bất động, Tam đại hộ pháp cũng đều bất động.
Lúc ra Dung Úc Ảnh tay , bọn họ bất động, là hiểu một khi ra tay tương trợ, chỉ sợ chính là một cuộc hỗn chiến. Vĩnh Lạc hầu đến đây, không biết âm thầm dẫn theo bao nhiêu cao thủ. Vì vậy ai cũng bất động, khó khăn lắm duy trì một trận thăng bằng.
Còn lần này, cũng là không muốn động.
Một tiếng nổ vang kia, hình ảnh máu thịt đệ tử văng tung tóe vẫn còn trước mắt, trong mơ hồ nhìn khuôn mặt bình tĩnh này, không người nào nguyện ra tay giúp đỡ.
Mắt thấy tay kia muốn nắm chặt thêm xương cổ tay. . . . . .
Bỗng nhiên nghe được một tiếng .
"—— ngươi dám."
Kiếm quang như thác nước, một chiêu "Thiên Địa Vô Cực" bức lui cuộc giao đấu với thị vệ áo đen, thân thể di chuyển, kiếm như rồng gầm, kiếm quang tăng vọt như một con rồng tím dạo chơi lao về phía Vĩnh Lạc hầu.
Thiên địa câu diệt! (tên chiêu thức)
Yêu hận si oán, ở trong nháy mắt này đã thành hư vô. Cái gì cũng không nhìn thấy, không nhìn thấy thị vệ áo đen đâm nhanh trường kiếm, không nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của mọi người trong Tuyệt Vân Cốc, không nhìn thấy sắc mặt của người nọ chợt trắng bệch. Trong lòng chỉ nghĩ, muốn một kiếm giết người điên kia, đổi một đời an bình cho hắn.
Nữ nhân kia, muốn chết phải không.
Mắt thấy không thể tránh, Vĩnh Lạc hầu lạnh lùng nhìn, bên môi vẫn treo nụ cười mỉa mai.
Mắt thấy chủ tử sẽ bị thương dưới kiếm của nàng, người áo đen cắn răng, Kiếm xé gió, tấn công nàng sẽ có thể cứu ơi. Vậy mà, Dung Úc Ảnh cũng là không để ý tới, liều mạng một kiếm đâm thủng ngực, cũng muốn để người chết dưới kiếm.
Chỉ thiếu chút nữa, chính là ngọc đá cùng nát.
—— chỉ thiếu chút nữa!
Trong hoảng hốt, người áo đen trông thấy một ngón tay.
Một ngón tay đâm vào tử huyệt ở ngực hắn.
Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, thanh tú động lòng người. Hắn không biết là người nọ làm sao mà xuyên qua kiếm quang như đan, thậm chí ung dung duỗi ra ngón tay, hình như chỉ chờ hắn tự mình đụng vào.
Theo tiếng giòn vang trường kiếm rơi xuống đất, hắn nghe thấy "Khạc" một tiếng, giống như là âm thanh xương ngón tay đứt gãy.
Sau đó, hắn lập tức đã ngã nhào trên đất, hai mắt trợn tròn.
Kiếm quang như luyện, hiện lên một nụ cười thản nhiên, Dung Úc Ảnh biết, một kiếm này quyết sẽ không thất bại.
"Xích" một tiếng, âm thanh kiếm phong đâm vào thân thể con người.
"—— Hành Sơ!"
Rõ ràng nghe được Vĩnh Lạc hầu kinh ngạc hô lên đầy bi thương. Vậy mà, một tiếng nàng cũng không gọi ra được, chỉ trợn to hai mắt, sững sờ nhìn đoản kiếm trong tay. Thân kiếm gần như xuyên thấu ngực, tia máu thấu quần áo ra phun ra, dần dần nhiễm đỏ một thân áo trắng.
Dung Úc Ảnh lảo đảo lui về phía sau một bước, thân kiếm mỏng manh mang theo một dòng huyết đỏ, "keng" ngã xuống trên mặt đất.
"Công tử!" Không ngừng phi ngựa chạy về từ Giang Nam, không ngờ nàng lại thấy một màn kinh hãi như thế. Hoa Lạc Nguyệt tung người lao về phía Nhạn Hành Sơ, run rẩy nói: " là thuộc hạ thất trách."
Thân là Ảnh Vệ, lại làm cho chủ tử bị tổn thương như vậy, bảo nàng làm sao mà chịu nổi.
Lắc đầu một cái, đẩy ra tay nàng nâng đỡ, Nhạn Hành Sơ dựa vàomột gốc tàn hạnh, nhắm mắt. Một kiếm ngay ngực, nhưng hắn lại không hề cảm thấy đau đớn, chỉ lộ ra lạnh lùng. Vậy mà trên trán lại rỉ ra mồ hôi, đưa tay muốn lau đi, lại phát hiện ngón trỏ phải đã không có khả năng nhúc nhích chút nào.
Đúng rồi, mới vừa mượn thế người áo đen kia lướt đi để kết thúc tánh mạng của hắn, lại quên đánh mất nội lực bảo vệ, ngón tay yếu ớt không chịu nổi lức tác động mạnh như vậy, chỉ sợ đã bị gãy rồi.
"Vì sao cứu ta?" Hít một hơi thật sâu, Vĩnh Lạc hầu chua chát hỏi.
"Không phải ta cứu ngươi." Nhạn Hành Sơ thản nhiên nói.
"A —— ha ha ——" đáy mắt rõ ràng không vui vẻ chút nào, Vĩnh Lạc hầu lại cứ nở nụ cười. Cho đến khi tiếng cười lạnh dần, lại nói, "Quả thật, không phải ngươi cứu ta. Chỉ là ngươi sợ ta chết, Tuyệt Vân Cốc phải chôn theo thôi. Như vậy, ta cũng vậy không nhờ ơn của ngươi, phải hay không?"
"Phải ngươi không phải nhờ ơn." Nhạn Hành Sơ gật đầu, nói: " vẫn là cam kết đó, nếu như ngươi lui binh, ta sẽ sai người đưa binh phù Châu về Hợp Phố."
Hắn cúi đầu ho khan, âm thanh yếu dần, ánh mắt cũng đen lại, giống như tất cả sức sống đều bị thiêu đốt trong đôi mắt này.
Ánh mắt lạnh lẽo lại càng thêm lạnh lẽo, Vĩnh Lạc hầu bỗng nhiên ngửa đầu, nói: " được, rất tốt. Dùng sinh mệnh hèn hạ này đổi lấy một nửa Giang Sơn của ta, tính thế nào cũng là đáng được. Chỉ là, ngươi muốn ta buông tay như vậy?"
Muốn hắn cam tâm thế nào?
"Ta trả một mạng ngươi." Nhíu nhíu mày, máu đỏ thê lương chảy xuống theo khóe miệng.
Nhìn trên vạt áo người nọ thấm ướt đỏ như máu, đầu ngón tay hung hăng bấm vào lòng bàn tay, bước lên trước một bước, Vĩnh Lạc hầu đột nhiên nói, "Hành Sơ, ngươi có còn nhớ rõ năm đó."
Yên lặng, cuối cùng nói: " nhớ."
"Có còn nhớ rõ, tên họ của người năm đó?"
"Mặc Hàn Dương." âm thanh khàn khàn nhỏ không thể nghe thấy, nghe vào trong tai lại rõ ràng như vậy.
Mặc, Hàn, Dương!
Lại cười to, hắn tung người lên ngựa, quay đầu một nháy mắt kia, ánh mắt kiên quyết.
Tiếng hí của tuấn mã, trong đám bụi đất tung bay, xa xa truyền đến một câu, "Bổn hầu ở Dương Châu chờ binh phù của ngươi ."
"Ảnh nhi!" Cố hết sức cong cong khóe miệng, bàn tay lạnh như băng cầm tay nàng .
"Nhạn, chúng ta trở về, trở về Nhạn Ảnh lâu." Run rẩy sờ nhẹ hai gò má của hắn, Dung Úc Ảnh nói: " chúng ta tìm đại phu tốt nhất, dùng thuốc tốt nhất, nhất định sẽ khá hơn."
"Ảnh nhi, để ta đi." Thản nhiên nói một câu, cũng mỏi mệt, nặng nề.
"Huynh nói là —— phải đi? Rời khỏi tuyệt Vân Cốc, rời khỏi muội sao?" Người khẽ run một cái, ôm thật chặt lấy hắn, Dung Úc Ảnh lầm bầm ngập ngừng nói, "Nhạn, chớ nói giỡn có được hay không? Chúng ta trở về Nhạn Ảnh Lâu, trở về."
"Buông tay thôi. Chẳng lẽ muội thật sự muốn ta chết ở trong Tuyệt Vân Cốc?" Hắn cúi đầu ho khan một trận, nói: " cả đời này đều sống vì Tuyệt Vân Cốc, cuộc sống về sau, ta muốn lưu cho mình."
Dưới một kiếm này, có thể giành lại tánh mạng trong bao lâu? Có lẽ một canh giờ, có lẽ một ngày, hoặc là lâu dài hơn chút.
Lúc mũi kiếm thấu ngực, trái tim cũng là buông xuống. Rất nhiều chuyện trước kia không thể cũng không dám buông xuống, trong một khắc kia chợt cũng buông xuống. Nhiều năm tháng như vậy, chưa bao giờ một ngày là của mình.
Thời gian còn lại, hắn muốn lưu cho mình.
"Không buông, không buông." Ánh mắt hơi tán loạn, Dung Úc Ảnh dùng sức lắc đầu, "Chúng ta bỏ lỡ lâu như vậy, rốt cuộc có thể ở cùng nhau, huynh lại muốn muội buông tay! Làm sao có thể?"
Một trận hoa mắt chóng mặt, thân thể vô cùng lạnh, hắn mệt mỏi nhắm lại mắt.
Tiến lên trước một bước, Hoa Lạc Nguyệt chần chờ nhìn hắn, "Công tử?"
Cuối cùng nhìn bóng người áo đỏ này một cái, Nhạn Hành Sơ gật đầu một cái.
Thân hình Hoa Lạc Nguyệt chợt di chuyển, lấn người mà lên.
Đoản kiếm đã mất, vừa không kịp phản ứng, Dung Úc Ảnh đành bị nàng bức lui hai bước. Sau khi tỉnh táo lại, lại chỉ nghe được một câu từ xa xa: "Cốc chủ, đắc tội."
Giờ khắc này, nàng không còn là Đường chủ Tuyệt Vân Cốc. Hoa Lạc Nguyệt, cho tới bây giờ cũng chỉ là Ảnh Vệ của hắn, hắn đang suy nghĩ gì, thường thường chỉ cần một ánh mắt nàng đã hiểu. Cả đời này, chỉ trung thành với một mình Nhạn Hành Sơ, từ ngày còn bé đã là như vậy.
Ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, lấy trong tay áo ra, "Xích" vỡ ra một màn khói dầy đặc.
Đợi đến khi khói mù dần nhạt, nhìn ra ngoài từ tầm mắt mơ hồ, chỉ lưu lại mổ rừng hạnh tàn.
Cùng với, mùi máu tanh nồng đậm trong không khí như có như không mùi hạnh nhè nhẹ.