Bí Mật Của Hoa Hạnh

Chương 5-2




Giang Nam, từ trước đến nay đều là vùng đất giàu có nhất trong thiên hạ, phố dài nhộn nhịp, nhiều vườn cây đẹp lung linh, núi sông xinh đẹp hữu tình, khắp nơi có thể thấy được vẻ thanh nhã của vùng sông nước. Ngay cả tòa khách sạn bình thường trước mắt này cũng là u tĩnh khác người, khác với nơi khác.

Tựa vào trường đình trong hậu viện, Dung Úc Ảnh nhìn dãy núi nơi xa, bên kia chính là thôn Hạnh Hoa. Mặc dù ấn tượng mười năm trước  chỉ loáng thoáng, nàng vẫn có thể nhớ lại rõ ràng rừng hạnh tuyệt đẹp, cùng với cuộc sống nhà nông thuần phác mà không tranh quyền thế nơi này. Có lẽ chính là bởi vì lâu rồi không trở lại nơi này, hình ảnh trong đầu mới là hoàn mỹ nhất. Mà hoàn mỹ như vậy, nàng không cho phép người khác vì bản thân mình mà đi khinh nhờn.

"Tại sao huynh không nói lời nào?" Dung Úc Ảnh ngước mắt, nhìn sườn mặt của Nhạn Hành Sơ, nói. Kể từ rời khỏi thôn Hạnh Hoa, không thấy hắn nói cái gì.

"Muội muốn ta nói những gì?" Nhạn Hành Sơ cười nhạt, ánh mắt trong suốt, lại không nhìn ra tâm tình gì.

"Rõ ràng huynh có thể giúp hắn. Ít nhất, huynh có thể an trí cho hắn thật tốt."

"Muội cho rằng hắn sẽ đồng ý?" Nhìn nàng một cái, Nhạn Hành Sơ nhàn nhạt nói, "Rừng hạnh là nơi hắn đợi cả đời, muội cho rằng hắn sẽ đi theo ta?"

Dung Úc Ảnh im lặng, hắn nói nàng đều hiểu, chỉ là về tình cảm không thể nào tiếp thu được thôi. Nơi sơn minh thủy tú đó, cũng chỉ đành phá hủy sao? Dân chúng không tranh quyền thế lại cứ bị ép buộc xa xứ. Mà tất cả lại chỉ là vì một mảnh vườn tư gia của Vĩnh Lạc hầu. Thật là buồn cười cũng thật đáng hận.

Trên đường về từ thôn Hạnh Hoa, không chỉ một lần nàng nhìn thấy trên đường cái phồn hoa có người bán nhi nữ, hiện tượng ăn xin dọc đường gặp rất nhiều, nhìn lại những hộ giàu có kia cùng cảnh ca múa mừng cảnh thái bình, xa hoa thối nát. Dinh thự Vĩnh Lạc hầu, hai con sư tử đá uy nghiêm đứng trước cửa lớn, thị vệ giữ cửa nhìn người đi tới đi lui trên đường bằng nửa con mắt, nàng thậm chí nhìn thấy gia đinh Hầu phủ đưa cô gái không ngừng giãy giụa đường hoàng đi vào từ cửa chính. Trong đám người đứng xa xa đang vây xem lại không có một người dám đứng ra.

Khi đó, nàng gần như lập tức muốn cứu cô gái kia, đựa vào võ công của nàng, chuyện này hoàn toàn cũng không có vấn đề ggif. Vậy mà hắn lại đè nàng lại, trong con ngươi tỉnh táo không gợn sóng viết đầy không đồng ý. Nhìn nàng kia gào khóc bị ép vào Hầu phủ, nàng lại không làm gì được, bởi vì hắn không cho phép. Cho tới hôm nay, nàng cũng không hiểu tại sao hắn muốn ngăn cản nàng.

"Muội muốn hỏi cái gì?" Ống tay áo hơi lướt nhẹ qua, ngồi xuống trong trường đình, Nhạn Hành Sơ nói: " Muội đã nhịn thật lâu, muốn hỏi điều gì. . . . . . Cứ hỏi đi."

Hít một hơi thật sâu, Dung Úc Ảnh nói: " chuyện thôn Hạnh Hoa, coi như lão nhân kia không muốn đi theo huynh đi. Rừng Hạnh cũng đã bị phá hủy, làm thế nào đi nữa cũng vô ích. Huynh không có để ý nhàn sự này, muội không trách huynh. Nhưng là tại sao bên ngoài Hầu phủ huynh phải ngăn cản ta cứu cô bé kia? Huynh biết, chỉ cần muội ra tay, mấy thị vệ Hầu phủ kia không ai chống đỡ được ta."

"Cứu nàng thì như thế nào?" Nhạn Hành Sơ nhàn nhạt nói.

"Cứu nàng thì như thế nào?" Dung Úc Ảnh lặp lại một lần nữa, bỗng nhiên ngước mắt, kích động nói, "Cứu nàng chính là cho nàng một cuộc đời mới, huynh cho rằng bọn họ tóm nàng vào phủ là làm cái gì? Một khuê nữ tốt đẹp như vậy bị cướp đoạt vào cái nơi xấu xa đó, cả đời cũng phá hủy huynh có biết hay không?"

"Cứu nàng, muội cho rằng Vĩnh Lạc hầu sẽ từ bỏ ý đồ?"

"Huynh cho rằng muội sợ hắn?" Khinh thường nhíu mày, Dung Úc Ảnh nói.

"muội thật sự không sợ hắn. Nhưng muội nên nhớ, chuyện này nếu như muội nhúng tay, nhất định không có chuyện cứu nàng kia ra đơn giản như vậy. Mang theo một cô gái yếu đuối như nàng, làm sao muội ứng phó sự truy đuổi của Quan Gia? Mặc dù muội có thể ứng phó, nếu nàng kia có người nhà thì nên làm như thế nào? Khó bảo toàn việc Vĩnh Lạc hầu không bắt người nhà của nàng khai đao. Chẳng lẽ muội phải đứa theo một nhà bọn họ chạy trốn? Muội thật sự cho rằng anh hùng hiệp khách tốt như vậy?"

"Huynh. . . . . ." Dung Úc Ảnh giật mình, cắn cắn môi, nói: " chẳng lẽ cái gì cũng không quan tâm sao?"

"Ảnh nhi, muội nhớ, dân không đấu với quan, người trong giang hồ hơn kị thị phi chốn Quan Gia. Tuyệt Vân Cốc vốn là ở trong mưa gió, làm Cốc chủ, muội làm bất cứ chuyện gì trước đều phải suy nghĩ kĩ càng." Nhìn ánh mắt của nàng, Nhạn Hành Sơ nói từng chữ từng chữ.

"Tại sao. . . . . . Nhạn, trước kia huynh không phải như thế." Gục đầu xuống, nàng cúi đầu nói: " tại sao phải biến thành như vậy? Là ta không lớn lên, hay là huynh trở nên quá lợi hại?"

Trong mắt thoáng qua một tia ẩn nhẫn đau đớn, Nhạn Hành Sơ bình tĩnh nói, "Thời gian sẽ thay đổi tất cả, chúng ta cũng đã không còn là đứa bé nữa rồi. Nếu như muội cho là ta còn là Nhạn Hành Sơ của mười năm trước, vậy muội sai hoàn toàn. . . . . ."

"Muội không hiểu, giống như trước đây không tốt sao? Trước kia Nhạn ca ca, khi gặp chuyện bất bình sẽ đứng ra đầu tiên, tuyệt không nhìn trước ngó sau giống như bây giờ. Muội còn nhớ, huynh đã từng vì bị một người trẻ tuổi lừa gạt, đại náo sòng bạc đệ nhất thiên hạ, mà cái sòng bạc đó, cũng không phải là Quan Gia âm thầm thao túng sao? Khi đó huynh mấy tuổi? 15 hay là 16?" Lắc đầu một cái, Dung Úc Ảnh bi thương mà nói, "Nhạn, muội không thích huynh như vậy, không thích chút nào."

Không thích sao?

Nhạn Hành Sơ cười khổ, âm thầm thở dài, "Ảnh nhi, nếu như muội còn để ta ở trong lòng, cũng không cần xen vào chuyện này nữa."

"Nếu là ngay cả muội cũng buông tay mặc kệ, còn ai quan tâm đây? Chẳng lẽ cứ mặc cho Vĩnh Lạc Hầu chiếm núi lấy đất, tranh đoạt dân nữ sao?" Nàng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt không tha thứ mà nhìn hắn.

"Nếu như muội tin ta, ta tất sẽ xử lý chuyện này thoả đáng." Nhạn Hành Sơ nhàn nhạt nói.

Im lặng theo dõi hắn, một hồi lâu, Dung Úc Ảnh cứng đờ gật đầu một cái, "Được, muội mặc kệ."

Lộ ra một nụ cười vui mừng, hắn vươn tay, khi đang sắp chạm vào mái tóc dài của nàng lại bị nàng né tránh đi. 

"Ta mệt rồi, về phòng trước nghỉ ngơi." Nghiêng người né ra, Dung Úc Ảnh miễn cưỡng cong cong khóe miệng, xoay người đi.

Giơ tay lên trời, cũng không còn kịp thu hồi nữa, vậy mà bóng hình xinh đẹp bên cạnh, cũng đã cách hắn càng ngày càng xa. Nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của nàng, Nhạn Hành Sơ khẽ thở dài một cái, trong tròng mắt vẻ ấm ức càng phát ra thâm trầm.

"Công tử!"

Tờ chỗ tối trong bóng cây một nữ tử mặc quần áo đỏ hiện thân ra, khom người. Trời chạng vạng tối chiếu lên gương mặt đẹp nàng, dáng người gầy nhỏ có vẻ hết sức xinh đẹp. Chính là một trong tứ đường của Tuyệt Vân Cốc, đường chủ của Tật Điện đường Hoa Lạc Nguyệt.

"Ngươi đều nghe?" ánh mắt xa xăm vẫn ngắm nhìn nơi xa như cũ, Nhạn Hành Sơ nhàn nhạt nói.

"Vâng" Hoa Lạc Nguyệt cung kính cúi đầu. Nàng chẳng những là đường chủ Tật Điện đường, còn kiêm chức vụ Ảnh Vệ, mười mấy năm trước Dung Dịch thiên tận lực dạy dỗ, vì chính một ngày kia nàng có thể theo hầu Nhạn Hành Sơ, âm thầm thủ hộ an nguy của hắn.

"Đã như vậy, chuyện này để ngươi đi làm. Nhớ, không được để liên lụy Tuyệt Vân Cốc đó." Nhìn nàng một cái, Nhạn Hành Sơ phân phó.

"Công tử, ý của ngài là. . . . . . ?" Hoa Lạc Nguyệt chần chờ nói.

"Ngươi có thể dùng danh nghĩa Phong Diệp trai mua cô gái đó, Vĩnh Lạc hầu kia đứng trên địa vị chính trị sẽ không vì một nữ nhân mà gây khó dễ cho Phong Diệp trai. Mặt khác, cũng muốn dùng biện pháp mua lại quả núi nơi thôn Hạnh Hoa, nếu mà Hầu phủ gây khó khăn lập tức đưa bút tích thật của Ngô Đạo tử trân quý kia của Phong Diệp trai cho Hầu Gia đưa đi."

Phong Diệp trai là sản nghiệp kinh doanh bên ngoài của hắn những năm gần đây, địa khu Giang Nam cũng coi là gia đình phú quý, giàu có số một số hai, tin tưởng như thế nào đi nữa, Vĩnh Lạc Hầu sẽ cho mấy phần mặt mũi (nể mặt). Huống chi Vĩnh Lạc hầu yêu thích tranh thành si mê, đặc biệt sùng bái họa phong của Ngô Đạo tử, chắc chắn sẽ đồng ý.

"Chỉ là, từ khi Phong Diệp trai sáng lập tới nay, chưa bao giờ từng có dính líu với triều đình, lần này. . . . . . Đáng giá không?" Hoa Lạc Nguyệt không hiểu, nhíu nhíu mày, nói. Nàng không hiểu, công tử cũng không kết giao với quan phủ, mà nay vì một dân nữ nho nhỏ mà lại phá tiền lệ của Phong Diệp trai.

"Ngươi làm theo đi." Nhạn Hành Sơ phất phất tay, cũng chỉ là hao phí một chút Kim Ngân tiền tài, có lẽ vì vậy thiếu Vĩnh Lạc hầu một cái nhân tình, nhưng dù sao cũng dễ dàng hơn việc Dung Úc Ảnh một người một ngựa vọt vào Hầu phủ cướp người.

"Vâng" Hoa Lạc Nguyệt kính cẩn chắp tay, yên lặng rời đi.