Bí Mật Của Emma

Chương 1




Tất nhiên là tôi có những bí mật.

Tất nhiên là phải như vậy. Tất cả mọi người đều có 1 bí mật. Điều đó hoàn toàn bình thường. Tôi chắc chắn không có nhiều hơn mọi người khác đâu.

Tôi không nói tới những bí mật to đùng, chấn động toàn cầu. Không phải là loại bí mật tổng thống-lên-kế hoạch-đánh bom-Nhật Bản-và-chỉ có-Will-Smith-mới-có thể-cứu-thế giới. Chỉ bình thường thôi, những bí mật nho nhỏ hằng ngày ấy.

Ví dụ thế này, đây là một vài bí mật ngẫu nhiên của tôi, tự dưng nảy ra khỏi đầu:

1. Cái túi Kate Spade của tôi là đồ giả.

2. Tôi thích rượu sherry ngọt, loại nước giải khát tối thiểu phải có trên thế gian.

3. Tôi không có ý tưởng nào về việc NATO có nghĩa là gì. Hoặc ngay cả nó là cái gì.

4. Tôi nặng 9 stone 3 (khoảng 59 cân). Không phải 8 stone 3 (52 cân), như bạn trai tôi Connor nghĩ. (Mặc dầu bào chữa của tôi là, tôi đang lên kế hoạch để giảm cân khi tôi nói với anh ấy điều đó. Và thẳng thắn thì, nó chỉ khác một con số mà thôi.)

5. Tôi luôn nghĩ Connor nhìn hơi giống Ken. Trong Barbie và Ken ấy.

6. Thi thoảng, khi chúng tôi đang say mê quan hệ, Tôi bỗng tự dưng muốn cười phá lên.

7. Tôi mất trinh trong phòng ngủ của khách với Danny Nussbaum, khi Ba Má đang ở dưới nhà xem Ben Hur.

8. Tôi từng uống rượu mà Ba bảo tôi để cất ủ trong 20 năm.

9. Con cá vàng Sammy ở nhà không phải là cùng 1 con cá vàng mà Ba Má bảo tôi chăm sóc khi họ đi Ai Cập.

10. Khi cô bạn đồng nghiệp Artemis thực sự làm tôi khó chịu, Tôi tưới nước cam lên cây cảnh của cô ta (Điều ấy khiến mọi ngày tốt đẹp hơn nhiều)

11. Tôi từng có lần có giấc mơ đồng tính kỳ quặc về cô nàng Lissy ở cùng căn hộ chung cư với mình.

12. Cái quần lót lọt khe (chữ T) của tôi làm cho tôi thấy đau

13. Tôi luôn tin chắc chắn rằng tôi không giống mọi người khác, và rằng một cuộc đời sôi động đến không ngờ đang chờ tôi quanh một góc xó xỉnh nào đó.

14. Tôi không có ý tưởng nào về anh chàng mặc đồ xám vừa đến là ai.

15. Thêm vào đó, Tôi thực sự đã quên tên anh ta mất tiêu rồi.

Và tôi chỉ vừa mới gặp anh ta 10 phút trước thôi đấy.

"Chúng ta tin tưởng vào mối liên kết logistics hình thức," (Chú thích : logistics = hoạt động giao nhận kho vận) anh ta nói với giọng mũi đều đều, "cả trên và dưới phạm vi hoạt động."

"Chắc chắn rồi!" Tôi trả lời rạng rỡ, trong khi nghĩ sẽ nói rằng: "Tất cả mọi người không làm vậy ư?"

Logistics. Nó có nghĩa quái gì, lại nữa?

Ôi Trời. Nếu họ hỏi tôi thì sao ?

Đừng có ngốc thế, Emma. Họ sẽ không bất ngờ hỏi, " Logistics có nghĩa là gì?" Tôi là một người làm marketing chuyên nghiệp, không phải vậy sao? Rõ ràng là tôi biết những thứ đó.

Và dầu sao, nếu họ đề cập nó lần nữa tôi sẽ chuyển chủ đề. Hoặc tôi sẽ nói rằng tôi là người hậu-logistics hay gì gì đó.

Cái quan trọng là giữ vẻ tự tin và có vẻ công sở. Tôi có thể làm được điều ấy. Đây là một cơ hội lớn của tôi và tôi không khiến nó rối lên đâu

Tôi đang ngồi trong văn phòng của trụ sở chính của Glen Oil ở Glasgow, và khi tôi đang suy nghĩ liếc nhìn ra cửa sổ, tôi trông giống 1 phụ nữ công sở hàng đầu. Tóc tôi thẳng và ngay ngắn, tôi đeo một đôi khuyên tai kín đáo như thể chúng nói với bạn chúng ở trong bài báo Làm-thế-nào- thắng được-công việc-đó, và tôi phải chịu đựng bộ đồ đồng bộ mới bảnh bao của tôi. (Ít nhất, nó hầu như còn mới. Tôi mua nó từ cửa hàng Cancer Research và khâu một chiếc cúc vào chỗ khuyết, và bạn khó lòng biết được.)

Tôi ở đây đại diện cho Nghiệp đoàn Panther, nơi tôi làm việc. Cuộc họp để hoàn thành sự dàn xếp quảng cáo giữa công ty đồ uống thể thao Panther hương việt quất mới và Glen Oil, và đặc biệt, tôi đã đáp máy bay sáng nay từ Luân Đôn tới. (Công ty chi trả, và mọi thứ!)

Khi tôi tới nơi, gã nhân viên marketing của Glen Oil bắt đầu bài khoe khoang dài dòng "Ai-đi-nhiều-nhất?" bàn luận về những dặm đường không và chuyến bay đêm tới Washington – và tôi nghĩ rằng tôi đã lừa phỉnh khá thuyết phục. (Trừ lúc tôi nói tôi đã bay từ Concorde tới Ottawa, và hoá ra là Concorde không đi tới Ottawa.) Nhưng sự thật là, đây là lần đầu tiên tôi từng đi xa cho công việc giao dịch.

OK. Sự thật thực sự là, đây là lần đầu giao dịch mà tôi từng đảm nhiệm, dừng lại được rồi. Tôi đã ở Nghiệp đoàn Panther 11 tháng trong vai trò nhân viên marketing, và từ đó tới nay tôi được phân công làm những việc kiểu copy, sắp xếp các cuộc họp cho người khác, mua sandwiches và đi lấy đồ giặt là cho ông chủ.

Vì thế đây là một kiểu dịp may lớn của tôi. Và tôi phải giữ hi vọng nhỏ nhoi bí mật rằng nếu tôi làm tốt chuỵện này, có thể tôi sẽ được thăng chức. Tờ quảng cáo cho công việc của tôi nói "có thể thăng chức sau 1 năm", và thứ hai này tôi có buổi gặp mặt đánh giá hàng năm với ông chủ của tôi, Paul. Tôi đã tìm kiếm "Đánh giá" trong cuốn giới thiệu của nhân viên, và nó nói rằng chúng là "1 cơ hội lý tưởng để có thể thảo luận cho việc đề bạt sự nghiệp".

Đề bạt sự nghiệp! Trong suy nghĩ, tôi cảm thấy 1 nhát dao thân thuộc đâm sâu trong ngực. Tôi chỉ muốn cho Ba thấy tôi không phải một kẻ hoàn toàn thua cuộc. Và Má. Và Kerry. Giá như tôi có thể về nhà và tình cờ nói, "Nhân tiện này, con vừa được thăng chức làm Người điều hành Marketing đấy."

Emma Corrigan, Người điều hành Marketing.

Emma Corrigan, Phó giám đốc cấp cao (Marketing.)

Miễn là mọi thứ hôm nay vẫn tốt đẹp. Paul nói giao dịch đã hoàn thành rồi phủi tay và tất cả tôi cần làm là gật đầu và bắt tay họ, và ngay cả tôi có thể có khả năng điều khiển nó. Và cho đến bây giờ, tôi cho là nó thực sự ổn.

OK, thì tôi không hiểu tới 90 phần trăm những gì họ nói. Nhưng rồi tôi cũng đâu hiểu nhiều về GCSE tiếng pháp vấn đáp (Chứng chỉ giáo dục phổ thông trung học) của tôi đâu, và tôi vẫn được điểm B đấy thôi.

"Định lại thương hiệu (Rebranding) .... phân tích.... hiệu quả giá cả (cost-effective)" Người đàn ông mặc đồ xám vẫn đều đều nói về một cái gì đó hoặc một cái khác. 1 cách ngẫu nhiên nhất có thể, tôi duỗi tay và dịch dần tấm danh thiếp của anh ta về phía mình để tôi có thể đọc được nó.

Doug Hamilton. Đúng rồi. Ok, tôi có thể nhớ được nó. Doug. Dug (núm vú). Dễ thôi. Tôi sẽ vẽ 1 cái xẻng. Cùng với một khúc giăm bông. Nó... trông thật bệnh... và...

Ok, quên chuyện này đi. Tôi sẽ chỉ viết nó ra thôi.

Tôi viết "định lại thương hiệu" và 'Doug Hamilton' lên trên tập giấy ghi chép và lúng túng vặn vẹo người một chút. Trời ạ, cái quần lót của tôi thực sự không thoải mái chút nào. Ý tôi là, quần lót lọt khe không bao giờ thoải mái cả phần lớn thời gian, theo quan điểm của tôi, nhưng những cái này đặc biệt tệ hại. Điều này có thể bởi chúng nhỏ hơn 2 cỡ. Điều đó cũng có thể bởi Connor mua cho tôi, và đã bảo với nhân viên bán đồ lót rằng tôi nặng 8 stone 3. Ngay lúc đó cô ta bảo anh ấy tôi phải là cỡ 8. Size 8!

(Thẳng thắn thì, tôi nghĩ cô ta chỉ có ý vậy. Cô ta cần phải biết tôi đã nói dối chứ.)

Thế là vào ngày Giáng Sinh, chúng tôi trao đổi quà tặng, và tôi mở ra cặp quần lót lụa hồng phớt đẹp lộng lẫy. Size 8. Và về căn bản tôi có 2 sự lựa chọn.

A: Thú nhận sự thực: "Thực ra thì chúng hơi nhỏ, em lớn hơn, cỡ 12 cơ, và nhân tiện này, em thực ra không nặng 8 stone 3." Hay...

B: Cố nhét mình vào chúng. Thực ra, nó cũng ổn thôi. Mà rồi thì bạn khó có thể thấy được những lằn đỏ trên da tôi. Và mọi thứ có nghĩa là tôi phải mau chóng cắt hết nhãn mác đống quần áo của mình để Connor không bao giờ có thể nhận ra được.

Từ hồi ấy, khỏi nói, lúc nào tôi cũng phải mặc một cách khổ sở cái bộ đồ lót đặc biệt này. Nhưng thỉnh thoảng khá thường xuyên tôi thấy chúng trông đều đẹp và đắt tiền trong ngăn kéo và nghĩ, Ồ thôi nào, chúng không thể chật thế được, và bằng cách này hay cách khác ta có thể chui vào được chúng thôi. Đó là điều mà tôi đã làm sáng nay. Tôi còn đã kiên quyết cho là tôi đã giảm cân, bởi cảm giác chúng không quá tệ.

Tôi là đứa trẻ to đầu tự dối mình như vậy đấy.

"... không may là từ lúc định lại thương hiệu ... cân nhắc lại chín chắn hơn ... cảm giác chúng ta cần lưu ý đến sự hiệp trợ xen kẽ nhau..."

Đến bây giờ tôi mới chỉ làm đúng việc ngồi và gà gật, nghĩ rằng công việc họp mặt bông đùa này thực dễ dàng.

Nhưng giờ thì giọng Doug Hamilton bắt đầu chạm tới được ý thức của tôi. Hắn ta đang nói gì vậy?

"... Hai sản phẩm riêng rẽ ... đang trở nên không tương hợp với nhau..."

Cái gì về không tương hợp vậy? Cái gì về sự cân nhắc lại chín chắn hơn vậy? Tôi cảm thấy một cú điếng người báo động. Có thể đó không phải chỉ là chuyện tán gẫu. Có thể anh ta hiện đang nói gì đó. Nhanh nào, nghe đi.

"Chúng ta đánh giá cao mối cộng tác chức phận và xen kẽ mà Panther và Glen Oil có được trong quá khứ," Doug Hamilton nói. "Nhưng cô sẽ đồng ý rằng rõ ràng là chúng ta đang đi theo những hướng khác nhau."

Hướng đi khác nhau ư?

Đó là cái mà anh ta nói suốt cả quãng thời gian này sao?

Dạ dày tôi tròng trành lo lắng.

Hắn ta không thể—

Có phải hắn đang cố bác bỏ giao dịch này chăng?

"Xin lỗi, Doug," Tôi nói, với giọng thoải mái nhất có thể. "Rõ ràng là tôi đã gần như theo kịp cái anh nói lúc nãy." Tôi nở một nụ cười thân thiện chúng ta-đều-là-dân-chuyên nghiệp.

"Nhưng nếu anh có thể chỉ... ừm, gắn tình thế này vào mọi lợi ích của chúng ta..."

Bằng thứ tiếng anh đơn giản, tôi cầu xin một cách yên lặng.

Doug Hamilton và gã kia liếc nhìn nhau.

"Chúng tôi hơi có chút không vui về giá trị thương hiệu của cô.

"Giá trị thương hiệu của tôi?" Tôi hỏi vọng lại trong sự hoang mang.

"Giá trị thương hiệu của sản phẩm," anh ta nói, gửi tôi một cái nhìn kỳ cục, "Như tôi vừa giải thích, chúng tôi ở Glen Oil thời gian này đang trải qua quá trình định lại thương hiệu, và chúng tôi nhận thấy hình ảnh mới của mình nhiều hơn với tư cách là một nhà phân phối xăng dầu, với biểu tượng vàng nhạt biểu trưng. Và chúng tôi cảm thấy Panther Prime, với sự nhấn mạnh tầm quan trọng của nó lên thể thao và thi đấu, đơn giản là quá công kích."

"Công kích" Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, bối rối. "Nhưng... đó chỉ là 1 loại đồ uống hoa quả."

Điều đó chẳng hợp lý chút nào. Glen Oil là nhà-tạo-khói, kẻ phá huỷ thế giới. Panther Prime là một loại đồ uống hương việt quất trong sáng. Làm sao mà nó có thể quá công kích được?

"Những giá trị được tán thành." Anh ta phác một cử chỉ lên cuốn sách mỏng marketing trên bàn. "Lái xe. Hãnh tiến. Nam tính". Câu khẩu hiệu rất kêu, "Đừng dừng lại." Thẳng thắn thì, nó có vẻ hơi lỗi thời." Anh ta nhún vui hờ hững. "Chúng tôi chỉ không nghĩ là một bước khởi đầu chung sẽ là có thể."

Ôi. Không. Điều này không thể nào xảy ra được. Hắn ta không thể bác bỏ được.

Tất cả mọi người ở chỗ làm sẽ nghĩ rằng đây là lỗi của tôi. Họ sẽ nghĩ tôi đã lên cò chuyện này và tôi hoàn toàn là đống phân vô ích

Tim tôi đập thình thịch. Mặt tôi nóng bừng. Tôi không thể để chuyện này xảy ra được. Nhưng tôi phải nói gì đây? Tôi chẳng chuẩn bị gì hết cả. Paul bảo rằng mọi thứ đã được sắp xếp hết rồi và tất cả những gì tôi cần làm là bắt tay họ.

"Chúng tôi nhất định sẽ thảo luận lại việc này trước khi đưa ra quyết định". Doug nói. Anh ta cười nhẹ với tôi. "Và như tôi nói, chúng tôi sẽ thích được tiếp tục sự liên hệ với Nghiệp đoàn Panther, vì vậy đây là một buổi gặp mặt có ích trong mọi trường hợp."

Anh ta đẩy ghế ra đằng sau.

Tôi không thể để sự sơ suất này đi mất được! Tôi phải thử để thắng được vòng này. Tôi phải thử và khép lại giao dịch này.

Đóng giao dịch lại. Đó là cái mà tôi muốn nói.

"Chờ đã!" Tôi nghe thấy mình nói. "Chỉ là... đợi một chút! Tôi có vài điểm cần nói "

Tôi đang nói về cái gì thế này ? Tôi chẳng có điểm nào cần nói cả.

Có 1 lon Panther Prime đang đặt trên bàn, và tôi túm lấy để lấy cảm hứng. Câu giờ, tôi đứng lên, đi đến giữa phòng và giơ cái lon lên cao nơi mọi người có thể nhìn thấy hết.

" Panther Prime là ... 1 đồ uống thể thao. "

Tôi dừng lại, và rồi 1 sự im lặng lịch sự. Mặt tôi như bị kiến bò.

"Nó... ừm... nó rất..."

Ôi Trời. Tôi đang làm cái gì thế này?

Thôi nào Emma. Nghĩ nào. Nghĩ về Panther Prime... nghĩ về Panther Cola... nghĩ đi... nghĩ đi...

Phải rồi! Tất nhiên rồi!

Ok, bắt đầu lại nào.

"Từ khi Panther Cola được tung ra vào cuối những năm 1980, đồ uống Panther đã là một điển hình cho năng lượng, sôi động và xuất sắc," Tôi nói trôi chảy.

Ơn Trời. Đây là lời giới thiệu tiếp thị kiểu mẫu cho Panther Cola. Tôi đã đánh nó nhiều lần vô số kể, tôi có thể đọc thuộc lòng nó trong lúc đang ngủ nữa.

"Đồ uống Panther là một hiện tượng tiếp thị phi thường," Tôi tiếp tục. "Nét đặc sắc của Panther là một trong những thứ được tín nhiệm rộng khắp trên thế giới trong khi câu khẩu hiệu cổ điển "Đừng dừng lại" đã làm nó được ghi vào trong từ điển. Hiện nay chúng tôi đang đề nghị Glen Oil một cơ hội độc nhất để tham gia cùng với thương hiệu hàng đầu, được thế giới ưa chuộng này."

Sự tự tin của tôi lớn dần, tôi bắt đầu sải bước quanh phòng, phác điệu bộ với cái lon.

"Bằng việc mua một đồ uống sức khoẻ Panther, người tiêu dùng có tín hiệu rằng anh ta sẽ dành cho không gì ngoài thứ tốt nhất." Tôi đột ngột nèm cái lon sang tay kia." Anh ta sẽ mong chờ thứ tốt nhất từ thứ đồ uống tăng lực, anh ta mong chờ thứ tốt nhất từ xăng dầu, anh ta mong chờ thứ tốt nhất từ chính bản thân mình."

Tôi đang bay! Tôi thật tuyệt diệu! Nếu Paul có thể thấy tôi lúc này, ông ta sẽ cho tôi thăng chức!

Tôi dướn người qua bàn và nhìn thẳng vào mắt Doug Hamilton. "Khi người tiêu dùng của Panther mở lon đó, anh ta đã chọn việc nói với thế giới anh ta là ai. Tôi đang mời Glen Oil cùng 1 chọn lựa đó."

Khi kết thúc bài phát biểu, tôi đặt mạnh cái lon lên giữa bàn, với tới nắp và, với một nụ cười điềm đạm, giật nó lên.

Nó như là núi lửa phun trào ấy.

Đồ uống hương việt quất nổ xì xì trào ra khỏi lon, đổ ra bàn, làm ướt sũng giấy tờ và sổ nháp với thứ chất lỏng kinh khủng màu đỏ... và ôi không, làm ơn đừng mà... bắn tung toé lên áo sơ mi của Doug Hamilton.

"Khốn kiếp!" Tôi hổn hển. "Ý tôi là, tôi thực sự lấy làm tiếc...."

"Jesus Christ," Doug Hamilton nói cáu gắt, đứng lên và lấy khăn tay khỏi túi. "Cái chất này có để lại vết không vậy?"

"Ờ..." Tôi bất lực chụp lấy cái lon. " Tôi không biết. "

" Tôi sẽ đi lấy một bộ đồ. " gã còn lại nói, và đứng phắt dậy.

Cánh cửa đóng lại sau anh ta và rồi là sự im lặng, một bên từ tiếng nước uống việt quất nhỏ giọt chầm chậm lên sàn.

Tôi nhìn chằm chằm vào Doug Hamilton, mặt tôi nóng bừng và máu đập rộn tới tận tai.

" Làm ơn... " Tôi nói, và húng hắng cổ họng khan, " Đừng kể với ông chủ của tôi "

Sau tất cả chuyện này. Tôi đã làm nó rối lên rồi.

Khi tôi lê bước ngang qua phòng chờ ở Sân bay Glasgow, tôi cảm thấy hoàn toàn chán nản. Doug Hamilton đã khá ngọt ngào lúc cuối. Anh ta nói chắc chắn vết bẩn sẽ đi hết, và hứa sẽ không kể cho Paul chuyện gì đã xảy ra. Nhưng anh ta không thay đổi ý định về cuộc thương lượng.

Cuộc họp quan trọng đầu tiên của tôi. Cơ hội lớn đầu tiên của tôi – và đó là những gì nó đã xảy ra. Tôi cảm thấy như từ bỏ một thứ gì trọn vẹn vậy. Tôi thấy như đang gọi về cơ quan và nói " Nó là vậy đấy, tôi sẽ không bao giờ quay lại, và nhân tiện, chính tôi là người đã làm kẹt máy photocopie lần đó. "

Nhưng tôi không thể. Đây là công việc thứ 3 của tôi trong 4 năm. Cần phải làm việc. Cho chính giá trị bản thân mình. Cho chính sự quý trọng bản thân. Và cũng bởi tôi đang nợ Ba tôi 4 ngàn bảng.

" Vậy tôi có thể phục vụ gì cho cô ? " một anh chàng người Úc nói, và tôi nhìn lên sửng sốt. Tôi đã đến sân bay với 1 giờ đi, và tiến thẳng tới quầy bar.

" Ừm... " Tâm trí tôi trống rỗng. " Ờ... rượu trắng. Không, thực ra thì, 1 ly vodka và tonic. Cảm ơn."

Khi anh ta đi chỗ khác, tôi lại ngồi sụp xuống ghế. Một chiêu đãi viên hàng không với bộ đồ Pháp tới và ngồi xuống, cách 2 ghế. Cô ta cười với tôi, và tôi cười trả lại yếu ớt.

Tôi không biết làm thế nào những người khác điều khiển được sự nghiệp của họ, tôi thực sự là không. Như cô bạn xưa nhất Lissy của tôi. Cô ta luôn biết mình muốn trở thành một luật sư – và bây giờ, ta-daah ! Cô ta là một luật sư gian trá.

Nhưng tôi rời khỏi trường đại học với tuyệt đối không một manh mối nào. Công việc đầu tiên của tôi là trong cơ quan môi giới bất động sản, và tôi chỉ tới đó bởi vì tôi luôn khá thích xem loanh quanh các ngôi nhà, thêm vào đó tôi gặp người phụ nữ với những móng tay sơn đỏ tuyệt đẹp trong một hội chợ nghề nghiệp, người đã kể với tôi bà ta làm được rất nhiều tiên, bà ta có khả năng sẽ về hưu năm 40 tuổi.

Nhưng ngay giây phút bắt đầu, tôi đã ghét nó. Tôi ghét tất cả những tay thực tập môi giới bất động sản khác. Tôi ghét nói những điều như "một vẻ ngoài đáng yêu." Và tôi ghét cái cách nếu ai đó nói họ có thể có khả năng chi trả 300,000 bảng chúng ta phải đưa cho họ chi tiết những căn nhà có giá ít nhất 400,000 bảng, và rồi kiểu nhìn xuống mũi mình (V: nhìn khinh đó mí sis), như, "Bạn chỉ có 300,000 bảng? Trời, bạn hoàn toàn thất bại rồi."

Vì thế sau 6 tháng tôi thông báo tôi đã chuyển nghề và thay vào đó đang trở thành một nhiếp ảnh gia. Đó thực là một thời khắc tuyệt diệu, như trong 1 bộ phim hay gì gì đó. Ba cho tôi vay tiền cho khoá học nhiếp ảnh và camera, và tôi đã khởi đầu sự nghiệp sáng tạo tuyệt vời mới mẻ này, và với tôi, nó là sự bắt đầu của một cuộc đời mới.

Trừ việc, nó không hoàn toàn diễn ra như thế.

Ý tôi là, để bắt đầu, bạn có bất cứ ý tưởng nào về việc một phụ tá nhiếp ảnh được trả ra sao?

Không gì cả. Nó là không gì cả.

Cái đó, bạn biết đấy, tôi sẽ không sẵn lòng nếu giờ có ai đó đem cho tôi một công việc phụ tá nhiếp ảnh đâu.

Tôi thốt ra một tiếng thở dài não nề, và nhìn chòng chọc vào vẻ mặt buồn thảm trong gương đằng sau quầy bar. Ổn như tất cả mọi thứ khác, tóc tôi, thứ mà tôi đã cẩn thận duỗi thẳng với nước dưỡng sáng nay, đã trở nên quăn hết cả. Thật tiêu biểu.

Ít nhất tôi cũng không phải là người duy nhất không tìm được bất cứ chỗ nào. Ngoài 8 người trong khoá học của tôi, một người ngay tức khắc trở nên thành công và giờ chụp ảnh cho Vogue và linh tinh khác, một trở thành nhiếp ảnh gia đám cưới, 1 có một việc làm gia sư, một đi du lịch, 1 người có em bé, một người làm tại Snappy Snaps và một giờ ở Morgan Stanley.

Trong lúc ấy, tôi càng ngày càng vay nợ nhiều hơn, và bắt đầu làm những việc tạm thời và gắn với những công việc thực sự kiếm ra tiền. Và cuối cùng, 11 tháng qua, tôi bắt đầu với vai trò nhân viên marketing ở Nghiệp đoàn Panther.

Người phục vụ quầy bar đặt 1 ly vodka với tonic lên trước mặt tôi, và nhìn tôi trêu chọc. "Vui lên nào!" anh ta nói. "Nó không thể tệ đến thế được!"

"Cảm ơn," Tôi nói với vẻ biết ơn, và nhấp một ngụm. Cảm giác tốt hơn một chút. Tôi mới nhấp đến ngụm thứ hai thì di động của tôi đổ chuông.

Dạ dày tôi xóc một cái lo lắng. Nếu đó là công ty, tôi sẽ chỉ giả vờ như không nghe thấy.

Nhưng không phải, đó là số nhà tôi loé lên trên màn hình xanh.

"Hi," Tôi nói, nhấn nút xanh.

"Hiya!" giọng Lissy vọng tới. "Chỉ là tớ thôi! Vậy chuyện đó ra sao rồi?"

Lissy là bạn chung nhà của tôi và là bạn xưa nhất trên trái đất của tôi. Cô nàng có mái tóc sẫm màu và 1 chỉ số IQ khoảng 600 và là người ngọt ngào nhất mà tôi biết.

"Đó là một thảm hoạ." Tôi nói kinh khủng.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Bồ không nắm được thoả thuận sao?"

"Không chỉ là tớ không nắm được thoả thuận, mà tớ còn làm ướt sũng giám đốc marketing của Glen Oil bằng nước uống việt quất."

Qua quầy bar, tôi có thể nhìn thấy chiêu đãi viên hàng không đang giấu một nụ cười, và tôi cảm thấy bản thân ngồi thẳng lên. Tuyệt vời. Giờ thì toàn bộ thế giới biết rồi.

"Ôi bạn yêu." Tôi hầu như có thể cảm thấy Lisy đang thử nghĩ về thứ gì đó tốt đẹp để nói. "Tốt thôi, ít nhất bồ cũng gây được sự chú ý của họ," Sau cùng cô ấy nói. "Ít nhất họ sẽ không quên bồ ngay được."

"Tớ tin là vậy," Tôi nói ủ rũ. " Vậy, tớ có bất cứ tin nhắn nào không ? "

" Ồ, Ừm...không. Ý tớ là, ba của bồ có gọi, nhưng... ừm... bồ biết đấy ...nó không phải là... " Cô nàng nói bé lảng tránh dần.

" Lissy. Ông ấy muốn gì?"

Có một khoảng ngừng lại.

" Hình như chị họ của bồ được giải công nghiệp nào đó, " cô ấy nói vẻ hối lỗi. " Họ tới để làm lễ ăn mừng vào thứ 7 cũng là ngày sinh nhật của mẹ bồ. "

" Ôi. Tuyệt ".

Tôi sụp xuống sâu hơn vào ghế của mình. Đó là tất cả những gì mà tôi cần. Chị họ Kerry của tôi hoan hỉ chiến thắng giữ chặt cái miếng bạc nào đó Nhân viên-du lịch-xuất sắc-nhất-trần đời-không-tạo ra-cái cúp-thế giới-kia.

" Và Connor cũng đã gọi, để biết bồ thế nào, " Lissy nhanh chóng thêm vào. " Anh ấy thật là ngọt ngào, anh ấy nói anh ấy không muốn gọi chuông di động của bồ lúc bồ đang họp trong trường hợp nó làm bồ xao lãng. "

" Thật sao ? "

Lần đầu tiên trong ngày hôm nay, tôi cảm thấy tinh thần phấn chấn lên.

Connor. Bạn trai tôi. Người bạn trai đáng yêu, biết nghĩ của tôi.

"Anh ấy là người yêu ngọt ngào như vậy đấy!" Lissy nói. "Anh ấy nói anh ấy bị trói buộc vào cuộc họp quan trọng suốt cả chiều nhưng đặc biệt là anh ấy đã huỷ bỏ cuộc chơi đông người, vậy nên tối nay bồ có muốn đi ra ngoài ăn không?"

"Ồ," Tôi nói, với niềm rung rinh vui thích, "Ồ tốt thôi, nó sẽ thú vị đây. Cảm ơn, Lissy"

Tôi tắt máy và nhấp một ngụm vodka khác, cảm thấy phấn khởi hơn.

Bạn trai tôi.

Điều này đúng như Julie Andrews đã nói. Khi bị chó cắn ong châm... Tôi đơn giản nghĩ rằng tôi có một người bạn trai – và bỗng chốc mọi thứ hầu như có vẻ không hoàn toàn thối tha nữa.

Hoặc dù gì thì bà ấy cũng bắt nó phải vậy.

Và không phải chỉ là bất cứ bạn trai nào. Một người bạn trai cao ráo, đẹp trai, tài giỏi, người mà Tuần san Marketing gọi là "1 trong những đại diện sáng chói nhất trong lĩnh vực nghiên cứu marketing ngày nay."

Tôi ngồi nhấm nháp ly vodka của mình, cho phép mình nghĩ về Connor để trí óc hoạt động và an ủi mình. Cái cách mái tóc vàng hoe của chàng toả sáng trong ánh nắng mặt trời, và cái cách chàng luôn mỉm cười. Và cái cách chàng nâng cấp mọi phần mềm trong máy tính của tôi ngày nọ dù cho tôi không hề yêu cầu, và cái cách chàng...chàng...

Tâm trí tôi trở nên trống rỗng. Điều này thật nực cười. Ý tôi là, có quá nhiều thứ tuyệt vời về Connor. Từ cặp... cặp chân dài của chàng. Phải rồi. Và bờ vai rộng của chàng. Tới thời gian chàng chăm sóc tôi khi tôi bị cảm. Ý tôi là, có bao nhiêu bạn trai làm vậy chứ? Chính xác.

Tôi thật quá may mắn, tôi thật sự là vậy đấy.

——— —————— ————-

Chú thích:

Snappy Snaps : 1 công ty cung cấp dịch vụ về ảnh kỹ thuật số ở Anh

Morgan Stanley: 1 công ty lớn về lĩnh vực cố vấn tài chính cho các công ty, tổ chức... ở Anh

Julie Andrews: nữ diễn viên nổi tiếng gốc Anh, đóng phim Giai điệu hạnh phúc, và gần nhất là vai nữ hoàng trong phim Nhật ký công chúa

——— —————— ————-

Tôi cất di động đi, lấy tay chải tóc, và liếc qua đồng hồ sau quầy bar. 40 phút trước chuyến bay. Giờ không còn lâu nữa. Những giây thần kinh của tôi bắt đầu chạy giần giật như những con côn trùng nhỏ, và tôi nuốt một ngụm vodka thật sâu, uống cạn ly của mình.

Sẽ ổn thôi, tôi tự bảo mình hàng vô số lần. Chắc chắn sẽ ổn thôi.

Tôi không hoảng sợ. Tôi chỉ... Tôi chỉ...

Ok. Tôi đang hoảng sợ.

Tôi sợ bay.

Tôi chưa bao giờ kể cho ai là tôi sợ bay. Điều đó thật có vẻ quá đau yếu. Và ý tôi là, nó không giống như là tôi bị ám ảnh hay bất cứ thứ gì khác. Nó không giống như tôi chẳng thể ở trên máy bay. Chỉ là... mọi thứ cân bằng, tôi thích ở trên mặt đất hơn.

Tôi chưa bao giờ bị sợ hãi. Nhưng vài năm qua, tôi dần dần càng ngày càng lo lắng hơn. Tôi biết chuyện này hoàn toàn phi lý. Tôi biết mỗi ngày có hàng ngàn người đi máy bay và thực tế nó an toàn hơn nằm trên giường. Bạn có ít cơ may ở trên một chiếc máy bay rơi hơn là... hơn là tìm thấy một người đàn ông ở London, hoặc đại loại gì đó.

Những tôi vẫn chỉ là không thích nó.

Có lẽ tôi phải tàu nhanh thêm một ly vodka nữa.

Lúc chuyến bay của tôi gọi, tôi đã uống thêm 2 ly vodka nữa và cảm thấy tốt hơn một chút. Ý tôi là, Lissy có lý. Ít nhất tôi cũng gây được ấn tượng, không phải sao? Ít nhất họ sẽ nhớ tôi là ai. Khi tôi sải bước về phiá cổng, nắm chặt cái cặp, tôi gần như bắt đầu cảm thấy lại như một nữ doanh nhân tự tin. Một cặp đôi cười với tôi khi họ đi qua, và tôi nở nụ cười rộng mở lại, cảm thấy một sức nóng ấm áp thân thiện. Bạn thấy đó. Thế giới rút cục không quá tệ. Đó chỉ là câu hỏi về sự suy nghĩ tích cực. Trên đời này bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra mà, không phải vậy sao? Bạn không bao giờ biết cái gì đang quanh quẩn ở 1 nơi tiếp theo. Tôi dướn người bước qua cửa vào máy bay, và ở cửa, đang soát vé, là chiêu đãi viên hàng không với bộ đồ Pháp ngồi ở quán bar lúc nãy.

"Lại chào chị," Tôi cười nói. "Đây là một sự trùng hợp!"

Người tiếp viên nhìn chằm chặp vào tôi.

"Hi. Ừm..."

"Gì vậy?"

Sao cô ta lại có vẻ lúng túng thế?

"Xin lỗi. Chỉ là... Chị có biết là... " Cô ta ra hiệu ngượng nghịu về phía ngực tôi.

" Cái gì cơ ? " Tôi nói vui vẻ. Tôi nhìn xuống, và chết cứng thất kinh.

Không biết sao cái áo sơ mi lụa của tôi đã bị tuột cúc khi tôi đi. 3 cái cúc bị bỏ hở và làm hở ngực tôi ra.

Cái áo ngực của tôi phô ra ngoài. Cái áo ngực ren hồng của tôi. Một cái đã hơi rão ra một chút trong lúc giặt.

Thì ra đó là lý do vì sao bọn họ cười với tôi. Không phải vì thế giới là một chốn tươi đẹp, mà là bởi Tôi là Mụ-Đàn Bà-Xu Chiêng-Hồng-Rão Rẹt.

"Cảm ơn," Tôi thì thầm, và lấy ngón tay kéo cúc lại, mặt tôi nóng bừng và ẩm ướt.

"Đây không phải là ngày của chị, phải không?" người tiếp viên hàng không nói thông cảm, một tay cầm lấy vé của tôi. "Xin lỗi, tôi không thể giúp sớm hơn."

"Mọi thứ ổn thôi." Tôi cười nửa miệng. "Không, đây không phải là ngày tốt đẹp nhất của cuộc đời tôi." Rồi là sự im lặng ngắn ngủi khi cô ta xem xét vé của tôi.

"Bảo chị cái này," cô ta nói nhỏ. " Chị có thích thăng hạng ghế không?"

"Cái gì cơ?" Tôi nhìn ngây ra chòng chọc vào cô ta.

"Đi nào. Chị xứng đáng 1 lúc nghỉ ngơi."

"Thật vậy sao? Nhưng... chị có thể chỉ thăng hạng người ta như vậy sao?"

"Nếu có những ghế dư, chúng ta có thể. Chúng ta cần thận trọng. Và chuyến bay thì quá ngắn." Cô ta nở một nụ cười bí ẩn với tôi. "Chỉ đừng kể cho mọi người, Ok?"

Cô ta dẫn tôi vào khoang phía trước của máy bay và ra hiệu vào cái ghế to, rộng, tiện nghi. Trước đây tôi chưa từng được thăng hặng trong đời! Tôi hầu như không thể tin được cô ta thực sự để tôi làm vậy.

"Đây là khoang hạng nhất sao?" Tôi thì thầm nói trong không gian sang trọng yên tĩnh. Một người đàn ông trong bộ đồ bảnh bao đang gõ máy tính xách tay ở bên phải tôi, và 2 phụ nữ luống tuổi trong góc đang bịt kín họ vào cái tai nghe.

"Hạng thương gia. Không có hạng nhất trên chuyến bay này." Cô ta nâng giọng mình lên mức bình thường.

"Mọi thứ có OK với chị không?"

"Thật hoàn hảo! Cảm ơn rất nhiều."

"Không có gì." Cô ta lại cười rồi đi khỏi, và tôi nhét cái cặp lên trên cao.

Wow. Điều này thật đáng yêu. Những chiếc ghế to đùng rộng rãi, và cái để chân, và tất cả mọi thứ. Chuyện này đang trở thành một kinh nghiệm hoàn toàn thú vị từ khởi đầu đến kết thúc, tôi kiên quyết tự bảo mình. Tôi với lấy dây bảo hiểm ở ghế rồi thờ ơ khóa nó lại, cố lờ đi những run rẩy sợ hãi trong dạ dày mình.

"Chị có muốn chút sâm panh không?"

Đó là người bạn tiếp viên hàng không của tôi, đang tươi cười nhìn xuống tôi.

"Sẽ rất tuyệt," Tôi nói. "Cảm ơn!"

Sâm panh cơ đấy!

"Và dành cho ông, thưa ngài? Chút sâm panh chăng?"

Người đàn ông ngồi cạnh tôi vẫn chưa nhìn lên. Anh ta mặc quần bò với một cái áo thụng chui cổ (sweatshirt) và đang nhìn chăm chăm ra cửa sổ. Khi anh ta quay sang để trả lời tôi bắt gặp thoáng qua đôi mắt sẫm màu, râu lởm chởm; nét cau mày khắc hằn sâu trên trán anh ta.

"Không cảm ơn. 1 ly brandy thôi. Cảm ơn."

Giọng anh ta khan và có một âm sắc Mỹ. Tôi chuẩn bị lịch sự hỏi anh ta đến từ đâu thì anh ta đã ngay lập tức quay đi và lại nhìn đăm đăm ra cửa sổ.

Việc đó cũng ổn thôi, bởi thành thật thì, tôi cũng không có tâm trạng muốn nói chuyện cho lắm.