Đánh giá: 7.3/10 từ 23 lượt
Đứa nhỏ mới sinh, da còn đỏ hồng, người nhỏ xíu, nằm gọn trong chiếc khăn rách rưới quấn lại, được đặt dưới gốc cây thông. Có lẽ vì đói, vì khói, vì cơn mưa phùn lạnh buốt, hay vì biết bị bỏ rơi, đứa bé gào khóc thật to, nhờ thế bà Thoan đi lên rừng hái củi mới trông thấy. Bà bế đứa nhỏ về nuôi lớn, tới năm 12 tuổi thì bán cô bé cho nhà ông Đức khá giả nhất làng.
Từ đó, cô bé bắt đầu làm người giúp việc cho gia đình ông Đức, cái tên Sin cũng từ đó mà ra. Nơi ở của Sin là một căn nhà tranh xập xệ phía sau vườn, hằng ngày cô phải dậy sớm hầu hạ cơm nước cho ông bà chủ và Nga, con gái của ông Đức, và cũng chính là cô chủ của Sin. Cuộc sống ở làng quê quanh năm dầm mưa dãi nắng nhưng làn da của Sin không hề đen mà lại rất trắng, thân hình vì làm lụng vất vả mà trở nên nảy nở vòng nào ra vòng nấy. Điều đó khiến cho Nga tức giận, Nga thầm ghen tị với Sin vì tuy là chủ nhưng bề ngoài của cô ta lại thua cả một con ở. Chính vì vậy Nga thường hay tìm cớ chửi mắng đánh đập Sin mỗi lần cô ta không vui. Nga luôn bắt Sin phải mặc những bộ quần áo rách nát nhàu nhĩ, mặt mũi lúc nào cũng phải bôi đen lem luốc để che đi khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp. Trong thâm tâm Nga không cho phép người khác nổi bật hơn mình...
Cuộc sống của Sin cứ trôi qua trong sự tẻ nhạt và tiếng quát mắng của ông bà chủ lẫn cô chủ. Mãi cho đến một hôm, đó là vào buổi tối, có một sự việc động trời đã xảy ra..
Bình luận truyện