Bí Mật Của Đông Chí

Chương 89: Nốt ruồi son




Đông Chí bị kéo vào trong lồng ngực dày rộng.

Đây là một loại cảm giác vô pháp dùng từ để miêu tả, nam nhân này là người xa lạ nhưng anh ta và Đông Chí có cùng huyết mạch tương liên, là người thân cận nhất. Loại rung động ám ảnh này chỉ có trong những người cùng huyết thống thậm chí không cần dùng chứng cớ gì để chứng minh, Đông Chí ngây ngốc mà ôm lại nam nhân kia, kinh hỉ bất ngờ ập tới xen lẫn nỗi bi ai cực kỳ trầm trọng, tựa như thủy triều mãnh liệt thi nhau ào ào quét tới, dễ dàng khiến lý trí anh bị vỡ nát.

Áp lực, lo âu cùng nỗi chờ mong lâu ngày đè nén trong lòng trong nháy mắt rốt cục bạo phát ra ngoài, thậm chí còn mang theo sự ủy khuất mà ngay chính bản thân Đông Chí cũng không nhận thấy.

Đông Chí chôn mặt ở hõm vai nam nhân, không nín được mà khóc nấc lên.

Trang Châu có chút bất đắc dĩ nhìn cảnh hai người vừa gặp mặt đã ôm nhau khóc kia, vừa thấy cao hứng thay Đông Chí đồng thời lại có chút ủ rũ nho nhỏ. Hắn biết, có những thứ đã định trước hắn không thể đem lại cho Đông Chí.

Nhưng trong lòng Trang Châu vẫn có chút không tư vị.

Trang Châu rút bao thuốc lá từ trong túi quần ra đưa cho mấy anh bảo vệ đang đứng xem náo nhiệt, mời mỗi người một điếu, qua loa giải thích: “Thân thích thất lạc đã lâu.”

Mấy nhân viên bảo vệ toát ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ.

Trang Châu thấy hai người bọn họ khóc đã đủ, đi qua vỗ vai Đông Chí: “Có chuyện gì về nhà rồi nói.”

Đông Chí buông nam nhân kia ra, ngại ngùng khụt khịt cái mũi: “Em nên gọi anh thế nào đây?”

Nam nhân thực ôn hòa nhìn anh: “Anh tên Thanh Thụ. Dựa theo tuổi tác mà nói thì… lúc em được sinh ra anh đã được bảy tuổi.”

Đông Chí ngơ ngác nhìn hắn, trẻ con bảy tuổi đã có thể nhớ được rất nhiều thứ. Anh ấy có thể nhớ được cha mẹ mình, còn cả hoàn cảnh sống của họ, những chuyện đã từng phát sinh đều có thể nhớ. Thậm chí anh ấy còn có thể nhớ rõ người nhà mình khi mình được sinh ra…

Trong lòng Đông Chí sốt ruột khó có thể hình dung, nhưng ngay sau đó, trong lòng anh lại sinh ra một tia đau lòng. Anh vô tri vô giác sống hai hơn hai mươi năm cuộc đời, còn người trước mắt lại đem theo những ký ức nặng nề mà trưởng thành. Mối hận diệt tộc, nỗi đau cốt nhục ly tán, ngày qua ngày đều dằn vặt trên vai anh ấy.

“Thanh Thụ…”

Thanh Thụ khẽ xoa xoa đầu Đông Chí, tựa như một người anh trai ôn hòa.

Trang Châu ở bên cạnh ho khan một tiếng, cố gắng chịu đựng xúc động muốn kéo Đông Chí về phía mình: “Về nhà thôi, chỗ này không tiện nói chuyện.”

Thanh Thụ vừa rồi cũng chú ý tới Trang Châu, thấy hắn đứng cạnh Đông Chí còn tỏ ra tư thái chủ nhà, thần sắc thoáng có chút nghi hoặc: “Vị này là…”

Đông Chí không muốn đứng giữa đường giới thiệu với tộc nhân vừa gặp mặt của mình nói “đây là người yêu em” liền kéo Thanh Thụ đi về hướng nhà mình: “Về nhà rồi nói, anh tới đây lâu chưa? Đã ăn tối chưa?”

Thanh Thụ mỉm cười: “Ăn rồi.”

Trang Châu nhẫn lại nhẫn, thật sự nhẫn hết nổi: “Về nhà rồi nói!”

Ngay trước mặt hắn mà trắng trợn thân thân thiết thiết, còn nhào vào lòng nam nhân khác mà khóc lóc, còn kéo tay hắn ta, còn để hắn ta sờ đầu…thật sự coi hắn như xác chết sao?!

Trang Châu ở trong lòng âm u suy nghĩ, nếu trong nhà mình có thuốc xổ thì tốt rồi, bỏ một chút trong nước trà của hắn ta… Nhóm chó mèo trong nhà không ngờ nhà mình có khách tới chơi, đồng thời ngồi xổm ở cửa phòng khách tò mò nhìn.

Hắc Đường hấp hấp cái mũi ngửi mùi trên người Thanh Thụ vừa đi qua, lặng lẽ nói với ba con mèo: “Người này vừa đi qua chợ, tớ ngửi thấy mùi chợ trên người anh ta.”

Ba con mèo còn chưa kịp đáp lại, chợt nghe vị khách nhân xa lạ bật cười nói: “Đúng vậy, tao quả thật vừa đi qua chợ, bởi vì muốn mua chút đồ nấu cơm. Bọn mày có thể ngửi thấy tao đã mua cái gì không?”

Hắc Đường lại ngửi ngửi, không quá chắc chắn lẩm bẩm: “Ớt xanh? Còn có cà chua? ừm, còn có mấy đồ không có mùi…”

Thanh Thụ bật cười, quay đầu hỏi Đông Chí: “Đều là em nuôi?”

Đông Chí lắc đầu: “Nó là Hắc Đường, là anh ấy nuôi, còn ba con mèo kia là mèo hoang, khi em dọn tới đây chúng nó cũng theo tới.”

Đông Chí nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt Thanh Thụ, do dự một chút, giải thích nói: “Anh ấy là… người yêu em.”

Thanh Thụ ngơ ngẩn, ngay từ đầu anh đã cảm thấy mối quan hệ giữa Đông Chí và nam nhân này có chút khó hiểu. Thanh Thụ khẽ nhíu mày, chuyện này hoàn toàn vượt xa ngoài dự đoán của anh. Trước khi gặp mặt, anh cũng từng đoán Đông Chí có thể đã lập gia đình, nhưng không ngờ cậu ấy lại ở cùng với một nam nhân.

Ngược với Thanh Thụ, khi Trang Châu nghe được hai chữ “người yêu” trong lòng rốt cuộc thấy thoải mái hơn một chút. Hắn vươn tay ra trước mặt Thanh Thụ, nho nhã lễ độ tự giới thiệu: “Tôi tên Trang Châu.”

“Thanh Thụ.” Thanh Thụ bắt tay với hắn, trong mắt quan sát thật kỹ: “Nếu chúng tôi không nhận nhầm nhau thì tôi xem như anh họ của Đông Chí.”

Đông Chí nháy mắt mấy cái, cảm thấy nước mắt khó lắm mới lau khô lại có xu thế muốn tràn mi. Nếu anh ấy thật sự là anh họ của mình, như vậy trên thế giới này Thanh Thụ chính là người có huyết thống gần nhất với mình.

Trang Châu cũng có chút động dung, biểu tình nhất thời trở nên đứng đắn hơn: “Rất vui khi hai người có thể gặp mặt.”

“Tôi cũng rất vui.” Thanh Thụ hấp háy hé miệng: “Hơn nữa tôi cảm thấy anh Trang là một người phi thường may mắn.” nếu Đông Chí lớn lên trong thôn, lấy số lượng nhân khẩu ít đến đáng thương của bộ tộc bọn họ mà suy xét thì cha mẹ Tiểu Ngư và các tộc nhân khác nhất định sẽ không bao giờ đồng ý để hai nam nhân sống cùng nhau.

Trang Châu tự nhiên không đoán được suy nghĩ này của Thanh Thụ, nhưng cũng không thể ngăn cản hắn có thể lĩnh hội được chút không cam lòng kỳ quái trong lời anh ta. Hắn cảm thấy có lẽ trong bộ tộc bọn họ chưa từng xuất hiện tiền lệ như Đông Chí, nhưng thực ra mà nói, Thanh Thụ không có tư cách khoa tay múa chân đối với cuộc sống riêng của Đông Chí.

“Tôi cũng luôn cảm thấy như vậy.” Trang Châu buông tay Thanh Thụ ra: “Đều ngồi đi, tôi pha trà cho hai người.”

Đông Chí nóng lòng kéo Thanh Thụ ngồi xuống ghế: “Người trong tộc chúng ta có phải đều đã mất?”

Sắc mặt Thanh Thụ có chút cương cứng, trầm mặc một chốc, chậm rãi nói: “Chuyện đêm đó phát sinh hẳn em cũng đã biết rồi đi?”

Đông Chí gật đầu: “Em đã nghe Nanh Sói nói.”

Trang Châu an an tĩnh tĩnh ngồi một bên pha trà cho bọn họ. Hắn kỳ thật rất không thích tình hình bây giờ, cảm xúc Đông Chí phập phồng bất ổn kịch liệt, đây không phải tình huống hắn muốn thấy.

Thanh Thụ thản nhiên nói: “Trên thực tế, chuyện ông ta kể không đầy đủ, em muốn nghe phiên bản đầy đủ không?”

Đông Chí và Trang Châu liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương là sự kinh ngạc. Lúc trước khi nghe Nanh Sói kể lại, hai người bọn họ đều cảm thấy ông ấy còn chuyện gì giấu diếm không nói, không ngờ ông ta chỉ kể tóm tắt câu chuyện.

“Ông ta kể chuyện ông ta và nhóm săn trộm cùng nhau lên núi?”

Đông Chí gật đầu: “Hai lần.”

Thanh Thụ cười cười, trong mắt mang theo chút cảm xúc phức tạp: “Kỳ thật còn nhiều hơn thế. Ông ta sau khi cùng mấy tên tiểu lâu la trốn ra được lại quay trở lại núi. Hai đứa đoán xem ông ta đã làm gì?”

Trang Châu mỉm cười, không lên tiếng.

Đông Chí nghĩ nghĩ, căm giận nói: “Sửa mái nhà dột đi?”

Thanh Thụ cũng cười: “Đây chỉ là một trong các nguyên nhân, chủ yếu là do trong lòng ông ta thấy bất an, muốn quay lại xem có chuyện gì hay không, có thể khiến ông ta an tâm được hay không. Từ bản chất mà nói, ông ta là một tên lưu manh nửa mùa nhưng tâm nhãn cũng không quá xấu.”

“Khi đó dư chấn vừa chấm dứt, ông ta một đường quay lại thôn cũng không gặp bất cứ ai. Hơn một nửa thôn đều bị chôn vùi dưới núi đá. Ngay cả mấy tên đạo tặc cũng không phát hiện thấy tên nào còn sống. Ở bên ngoài thôn, Nanh Sói đã đào mồ chôn cất từng người đã chết mà ông ta tìm thấy. Ông ta làm như vậy coi như đã tích đức cho ông ta. Sau đó ông ta đào đất tìm mấy món đồ trong các căn phòng đổ nát, đều mang hết xuống núi. Quá trình này đại khái diễn ra khoảng hai ngày, trong lúc đó ông ta đào được mấy thôn dân bị đè chết, đều đem đi chôn cất. Tối hôm sau, ông ta đào được tới nhà anh, cứu được anh và một bé gái tên Đậu Nành ra ngoài, khi đó cách lúc động đất khoảng hai mươi mấy tiếng đồng hồ.”

Đông Chí hít sâu một hơi.

“Nanh Sói đưa bọn anh xuống núi, mời bác sỹ khám cho bọn anh, sau đó ông ta bán một ít đồ vật đào được từ trong thôn, rồi mở một cửa hàng nhỏ trong Thanh Thạch trấn.” Thanh Thụ tiếp nhận chén trà Trang Châu rót cho, nhấp nhấp môi lại tiếp tục nói: “Khi anh và Đậu Nành học trung học, ở phụ cận ngọn núi có người khai thác mỏ, trong thôn xuất hiện rất nhiều người, ông ta liền cùng một người quen hợp tác kinh doanh khách sạn. Tiền anh và Đậu Nành học đại học cũng từ đó mà có. Em cũng biết, mấy món đồ bằng thủy thảo thạch lấy được trong thôn bán đi không được bao nhiêu tiền, căn bản không đáng giá.”

Đông Chí thì thào: “Thủy thảo thạch?”

Thanh Thụ mỉm cười: “Là lấy được từ trong một thủy đàm ở bên ngoài thôn, người trong thôn đều gọi nó như vậy.”

Đông Chí thực muốn hỏi công hiệu của thủy thảo thạch là gì nhưng hiện tại còn rất nhiều vấn đề trọng yếu hơn muốn hỏi: “Thanh Thụ, trong thôn, còn có ai sống sót không?”

Thanh Thụ trầm mặc một lát: “Anh chỉ biết trong lúc loạn lạc, trưởng thôn liền sai người đưa trẻ con đều tống xuất ra ngoài. Nhưng là đưa đi đâu, tất cả có bình an hay không, anh đều không nhớ được. Tình hình đêm hôm đó… thật sự rất hỗn loạn, mà ngay cả em, cũng là do anh nghe Nanh Sói kể lại, mới chậm rãi nhớ ra. Nanh Sói nói bộ dạng em rất giống anh, trong trí nhớ của anh, phù hợp điều kiện đó cũng chỉ có mình em. Anh nhớ mẹ anh đã nói với anh, Tiểu Ngư nhà A Tuệ thẩm thẩm trông rất giống anh tựa như anh em ruột vậy.”

Hốc mắt Đông Chí chợt nóng lên: “Mẹ của em tên… A Tuệ?”

Thanh Thụ thoáng có chút ngại ngùng gãi gãi đầu: “Tên trưởng bối, anh không gọi được. Anh chỉ nhớ lúc đó lũ nhỏ trong thôn đều gọi bọn họ là A Tuệ thẩm thẩm và Trường Sơn thúc thúc. Tiểu Ngư, có phải ngón út chân trái em có một nốt ruồi son?”

Ngón chân Đông Chí bất giá co rụt, anh nâng chân mình lên, kéo tất xuống, trên ngón út chân trái quả nhiên có một nốt ruồi son to bằng hạt gạo.

Thanh Thụ thực lưu ý nhìn kỹ, tựa hồ thông qua hình ảnh trước mắt mà nhìn hồi ức trước đây còn lưu lại trong trí nhớ. Sau một lúc lâu, anh gật đầu: “Không sai, chính là nốt ruồi son này. Khi đó em nằm trên giường chân đạp loạn, còn đá anh một cái, khi đó anh…” Thanh Thụ vươn tay khẽ chỉ nốt ruồi son của Đông Chí nói: “Anh còn cắn lại một cái ở đây trả thù.”

Đông Chí bật cười, hốc mắt có chút ướt át.

Trang Châu ngồi bên cạnh, nhìn ngón tay khinh bạc của Thanh Thụ, nội tâm tựa như bị trăm trảo cào nát. Hắn thật sự rất muốn gạt cái móng vuốt kia ra, chỉ là nếu hắn thật sự làm như vậy, Đông Chí nhất định sẽ tức giận.

Trang Châu bi thương thở dài, vươn tay liều mạng xoa xoa đầu cẩu nhi tử nhà mình cầu an ủi.

“Sau khi anh tốt nghiệp liền bắt đầu tìm kiếm hài tử trong tộc chúng ta ở quanh phụ cận Chim Nhạn sơn.” Thanh Thụ kể tiếp: “Sau đó Nanh Sói nhắc nhở anh về thủy thảo thạch, nếu như người trong thôn chúng ta đi ra ngoài, cho dù chuyện trong thôn không nhớ rõ thì bên người cũng mang theo loại đá đó. Cho nên anh liền cầm mấy món đồ đó đi gửi bán ở các cửa hàng ông ấy quen biết.”

Đông Chí bừng tỉnh đại ngộ: “Dì An Ny mua hai cái chén cùng cái kia…” Anh không biết tên cây gậy kia là cái gì, vươn tay miêu tả hình dạng của nó.

Thanh Thụ gật đầu: “Chày thuốc. Đều là anh gửi ở đó.”

“Anh theo dì An Ny tới Tân Hải?”

Thanh Thụ lắc đầu, thần sắc thoáng có chút ngại ngùng: “Không phải, anh dựa vào danh thiếp bà ấy lưu lại nghe được quỹ khuyến học của bọn em. Tên quỹ khiến anh thập phần nghi hoặc, anh rất muốn tìm vị phu nhân đó để hỏi kỹ càng tỉ mỉ một chút, lại có chút do dự, bởi vì bà ấy nhìn qua không giống người của bộ tộc Sơn thần.”

Đông Chí gật đầu: “Dì ấy quả thật không phải.”

“Sau đó anh điều tra tình huống của quỹ, tìm được tên em. Trên mạng có giới thiệu các tác phẩm của em, anh liếc mắt một cái liền nhận ra bức 『 gia hương 』 kia chính là thôn chúng ta…” Thanh Thụ khẽ thở phào, trên mặt lộ ra tươi cười thản nhiên: “Anh dựa vào đó tìm hiểu nguồn gốc người vẽ cuối cùng tìm được tới trung học Nam Sơn. Vừa lúc đơn vị có chuyện cần tới Tân Hải công tác, anh liền tiện đường tới thăm em.”