Bí Mật Của Đông Chí

Chương 77: Về nhà




Trấn nhỏ tọa lạc tại một địa phương xa xôi không biết tên ở sâu trong núi, người sống tại đó không quá mười vạn người, chung quanh không ruộng đồng, không tài nguyên khoáng sản, không có xí nghiệp nhà nước, không có danh lam thắng cảnh, thậm chí ngay cả một cửa hàng bán tạp hóa cũng không có. Cứ như vậy một trấn nhỏ xa xôi không chút thần kỳ nào lại bởi vì chống đỡ một thị trường buôn lậu khổng lồ không muốn ai biết lại hiển lộ ra sự phồn vinh dị dạng.

Đông Chí ngơ ngác nhìn ánh đèn neon màu sắc rực rỡ ngoài cửa sổ, tâm tư không biết đã bay tới tận nơi nào.

Trang Châu chuẩn bị giường xong, đi tới bên cạnh khoác vai Đông Chí lắc lắc: “Đều là chuyện của hơn hai mươi năm trước rồi. Đông Chí, đừng để tâm nữa, việc này không chỉ vì em nguyện ý mà có thể thay đổi được.”

“Em biết.” Đông Chí tựa lên vai người yêu khẽ thở dài: “Nhưng trong lòng em vẫn khó chịu.”

Trang Châu do dự một chút: “Em đừng để cái lão hầu tử kia đùa giỡn. Anh cảm thấy ông ta đang lừa em, hơn nữa ông ta cũng có không ít chuyện gạt em.”

Đông Chí kinh ngạc quay đầu lại: “Vì sao lại nói như vậy?”

Trang Châu nhéo nhéo cằm anh, cười nói: “Ông ta cùng tộc nhân của em hoàn toàn không có liên quan, vì sao lại để bụng chuyện của bộ tộc em như vậy? Ông ta có món đồ trang sức giống của em, vậy còn thu thập những đồ vật bằng thạch đá khác để làm gì? Em không thấy kỳ quái sao? Chỉ vì có người băng bó vết thương còn cho ông ta một chai rượu trắng sao?”

Đông Chí rũ mắt không nói.

“Cũng có thể căn bản là ông ta không tin em.” Trang Châu vỗ vỗ vai Đông Chí: “Dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, có lẽ về sau ông ta sẽ có cơ hội thổ lộ nhiều hơn với em thì sao.”

Đông Chí mím môi mỉm cười: “Làm sao anh biết em còn muốn quay lại?”

Trang Châu nghiêng người hôn lên bờ môi người yêu, thấp giọng nói: “Trực giác. Hoặc là nói bởi vì anh hiểu rõ em.”

Đông Chí nghiêng đầu nhẹ nhàng cắn một cái lên miệng hắn, đang định xâm nhập chợt nghe Tiểu Dạng Nhi ở một bên kêu lên: “Cha cậu đáng ghét muốn chết, vẫn luôn coi Đông Chí là đồ ăn. Tôi nhớ miệng Đông Chí trước kia đầy thịt tròn đô đô, giờ bị anh ta cắn mỏng quẹt rồi kìa!”

Đông Chí bật cười ra tiếng.

Trang Châu: “…”

Trang Châu thực bi thương nhìn Đông Chí, tâm nói kỹ thuật của mình kém cỏi vậy sao?

Đông Chí cười khoát tay, ý bảo hắn chú ý nghe đám miêu miêu cẩu cẩu nhà mình đang cãi nhau bên kia.

Bồi Tây nằm ở mép giường đập chân quát: “Đúng thế, đúng thế, tớ cũng thấy mấy lần rồi! Anh ta cắn mạnh lắm, thậm chí miệng Đông Chí còn bị sưng phù lên cơ!”

Tiểu Xám cũng có chút hoang mang, nhưng dù sao nó cũng là dạng lão thành, suy xét vấn đề càng thêm tôn trọng khoa học: “Tôi nghĩ anh ta làm như vậy nhất định là có nguyên nhân. Liệu có phải do miệng Đông Chí có vị cá không? Từ khi tới chợ lần trước, tôi thấy bọn họ đã mua một túi cá lớn.”

Tiểu Dạng Nhi cào cào móng trên mặt bàn: “Cha cậu vì sao không tự đi ăn cá của mình mà cứ muốn cướp từ trong miệng người khác thế? quá đáng!”

Hắc Đường tội nghiệp bị mấy con mèo chất vấn, nhìn nhìn lại, ấp a ấp úng muốn bảo vệ hình tượng của cha mình: “Cha tôi kỳ thật cũng có ý tốt mà. Thật đó. Cái kia…cái kia… mấy cậu xem sau khi ăn cơm xong tôi đều liếm mép, các cậu cũng thế còn gì, đúng không? Cha tôi kỳ thật là đang giúp lau miệng cho Đông Chí thôi. Bằng không anh ấy sẽ phải tự liếm.”

Đông Chí tựa vào trên vai Trang Châu cười không dậy nổi thắt lưng. Trang Châu nhìn đám miêu miêu cẩu cẩu nhà mình meo meo gâu gâu nói gì đó, lại nhìn bà xã cười đến nhũn người trong lòng, đột nhiên hiểu được cái gì đó.

“Chúng nó đang nói gì vậy?”

“Nói anh coi em là đồ ăn, còn cắn miệng em, đáng ghét muốn chết!”

Trang Châu: “…”

“Hắc Đường nói anh là đang muốn giúp em, còn nói tụi nó ăn cơm xong đều tự mình liếm miệng.”

Trang Châu quay đầu lại, thấy đám sủng vật trong phòng đều mặt 囧  đồng thời nhìn hai người bọn họ ——  chắc là không ngờ Đông Chí giữa chừng đột nhiên bán đứng chúng nó, một đám đều trợn tròn mắt, một bộ không thể tin nổi. Trang Châu cùng đám sủng vật 囧  囧  đối diện nhìn nhau một khắc, trong lòng cảm giác quỷ dị cơ hồ bay lên đỉnh điểm: “Mấy đứa cư nhiên dám nói xấu ngay trước mặt cha?! Thực quá kiêu ngạo. Mấy đứa khi dễ cha không hiểu ngoại ngữ phải không? Sữa chua cùng thịt bò tuần này đều cắt hết!” (Jer: =)))) tội nghiệp anh Trang mù ngoại ngữ, bị mấy thằng con bắt nạt há há há)

“Meo meo meo!”

“Gâu gâu gâu!”

Nhóm miêu miêu cẩu cẩu bất chấp, đồng thời nhảy lên nhảy xuống kêu gào phản đối ầm ĩ cả lên.

Đông Chí ôm bụng cười vang ngã lăn lên giường.

Ầm ĩ như vậy được vài lần, Trang Châu rốt cục thấy rõ tình thế hiện tại: có đám chó mèo này đi bên cạnh, hắn đừng hòng có được hành động thân thiết gì với Đông Chí. Đám vật nhỏ này rất quấy rối, chúng nó ở bên cạnh meo meo gâu gâu, hắn thì không sao vì nghe cũng không hiểu, nhưng Đông Chí mỗi lần đều cười đến nhũn người, chả làm ăn được gì hết. Một lần, hai lần còn có thể cho qua, nhưng nếu còn tiếp tục như vậy nữa, có khi hắn bị lưu lại bóng ma tâm lý cũng nên. Đến lúc đó chức năng quan trọng của cả hai bị tạo thành thương tổn gì đó, vậy thật muốn mạng.

Mặc dù có chút khuyết điểm đó, nhưng trong lòng Trang Châu vẫn rất cao hứng. Trước khi tới hắn vẫn luôn lo lắng Đông Chí có tha thứ cho mình hay không, sau đó lại bị chuyện em ấy mất tích mà lo lắng bất an, so với khoảng thời gian trước, một đường đi về này quả thực tựa như đi hưởng tuần trăng mật.

Toàn gia một đường vừa đi vừa chơi, đến khi trở lại Tân Hải thì cách rằm tháng giêng còn hai ngày.

Đông Chí vốn muốn Trang Châu cùng lên nhà ăn cơm rồi tối về, nhưng Trang Châu lại nói Đông Chí đã rời nhà đi hơn nửa tháng, khó khăn lắm mới trở lại vẫn nên về nhà gặp cha mẹ trước, hắn không muốn quấy rầy. Hơn nữa hắn đã gọi điện nói chuyện với nhà hắn, nói tối sẽ về nhà ăn cơm.

Đông Chí và Trang Châu ở dưới lầu khanh khanh ta ta một hồi, Lăng Lập Đông đứng trên ban công đều nhìn thấy rõ, áo khoác cũng không thèm mặc đã vội vàng chạy một mạch xuống dưới lầu đón người. Dọc đường đi còn nghĩ xem nên trách móc thằng nhóc Trang Châu thế nào, kết quả chờ tới khi anh chạy xuống lầu thì Trang Châu cũng đã đi rồi, khiến anh cảm thấy vô cùng mất hứng.

Đông Chí mua không ít đồ, hai anh em đi đi lại lại hai ba lần mới khiêng hết lên nhà, chờ tới khi Đông Chí vác balo của mình đi vào cửa, thấy Lăng Bảo Bảo đang quấn lấy ông bà Lăng đòi ăn quả lựu, nhị lão bị tiểu tôn tử quấn lấy, không còn tinh lực mắng anh, lúc này mới khẽ thở phào một cái.

Bà Lăng trừ bỏ thích lựu, Đông Chí còn mua thêm mấy thứ ngọc khí tặng bố mình làm đồ trang trí, còn tặng trang sức cho mẹ và chị dâu, hơn nữa còn mang về túi lớn túi nhỏ thổ sản của vùng núi, người khác không biết thế nào nhưng Lăng Bảo Bảo hưng phấn vô cùng, cái gì cũng phải vân vê cầm lên xem xét một chút, ngay cả mấy đồ trang sức Đông Chí mua cho mẹ và chị dâu, bé cũng muốn đeo thử. May mắn có thằng bé chơi đùa  ầm ĩ trong nhà nên ông bà Lăng cũng chưa có cơ hội thu thập thằng con không chút nghe lời nhà mình.

Đông Chí thừa dịp mọi người đều đang cười vui vẻ, quanh co lòng vòng nói chuyện mình tới thăm nhà bà dì. Vừa nói vừa chú ý thần sắc của bố mẹ mình, ông Lăng quả nhiên sắc mặt đại biến, bà Lăng lại vô cùng cao hứng, liên tục đòi xem ảnh chụp.

Trong lòng Đông Chí ngũ vị tạp trần, đành phải lấy máy ảnh ra, mở video quay lại cảnh trên núi cho bà Lăng xem. Lại lấy mấy giống hoa hiếm lạ sưu tập được trên đường đi đưa cho ông Lăng, nói muốn cùng ông đồng thời trồng hoa. Anh biết Thạch Lựu thôn là cái gai trong lòng ba mình, cả đời đều không nhổ ra được. Anh cũng không muốn có chuyện gạt ba, nhưng nếu đem mọi chuyện nói ra hết lại khiến tâm anh đau đớn. Bọn họ vất vả dưỡng dục anh hơn hai mươi năm, hiện giờ cũng đã già rồi. Đông Chí chỉ muốn bọn họ sống vui vẻ tới hết nửa đời sau, không cần vì bất cứ chuyện gì mà phải lo nghĩ.

Hai cha con một trước một sau đi ra ban công, ông Lăng từ trong góc phòng lấy ra hai cái ghế con đưa cho Đông Chí một cái, lại lấy chậu hoa không cùng mấy bao đất dự trữ, một lòng một dạ đùa nghịch với mấy cây hoa.

Đông Chí lại biết cha mình tuyệt không bình tĩnh như vẻ bề ngoài như vậy, ông bây giờ hẳn đang lo lắng Đông Chí có khả năng đã phát hiện ra thân thế của mình hay chưa? Hay vẫn khổ sở về đứa nhỏ vừa sinh đã chết lưu?

Đông Chí trong lòng có chút lên men, anh ngồi xuống bên cạnh ba mình, nhẹ giọng nói: “Ba, ba đừng giận con.”

Ông Lăng không lên tiếng.

Đông Chí cọ cọ lên người ông: “Khi ba bảo anh hai nói con không được lên núi, con đang trên đường lên rồi. Hơn nữa mẹ rất nhớ những người họ hàng kia, dù sao rời đi cũng đã nhiều năm, con không thay mẹ về thăm một lần, rất tiếc nuối.”

Ông Lăng lắc đầu, thở dài: “Có thuận lợi không?”

Đông Chí bắt đầu giả đáng thương: “Con ở trên núi gặp một nhóm săn trộm, còn bị bọn chúng bắt giữ hai ngày đó.”

Ông Lăng chấn động: “Xảy ra chuyện gì? Sao không nghe con nói?”

“Không phải con đã bình an trở về rồi sao.” Đông Chí xoa xoa cái mũi, anh vốn không định nói lại đoạn thời gian đó cho gia đình nhưng anh càng không chịu nổi ba mình tâm sự nặng nề, nên lấy chuyện này nhằm phá một tầng trầm mặc bao phủ quanh người ông, Đông Chí cảm thấy vẫn nên có lời: “Chân con bị thương, nằm ở nhà bà dì mấy ngày.”

Ông Lăng từ trên xuống dưới đánh giá con trai, lo lắng truy vấn: “Không có vấn đề gì chứ? Ngày mai ba đưa con đi làm kiểm tra toàn diện, đừng vì tuổi còn trẻ mà không thèm để ý, vạn nhất lưu lại di chứng gì thì nửa đời sau phiền toái lắm…”

Đông Chí gối đầu mình lên vai ông, nhẹ giọng nói: “Ba đừng lo lắng. con không có việc gì.”

Ông Lăng tựa hồ có chút không thích ứng con trai đã trưởng thành đột nhiên lại làm nũng với mình như thế. Nhưng cũng không né tránh, chỉ vỗ nhẹ lên mu bàn tay của con trai: “Không có việc gì thì tốt. Con cũng không còn nhỏ nữa, đừng chạy nhảy khắp nơi như thế nữa, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ba và mẹ con biết sống làm sao?”

Hốc mắt Đông Chí hơi nóng lên: “Ba, về sau được nghỉ con không đi nữa. Sẽ cùng ba mẹ đón năm mới.”

Ông Lăng bất đắc dĩ: “Lời này anh nói quá nhiều rồi.”

“Lần này con nghiêm túc đó.”

Ông Lăng vẫn không tin: “Chờ sang năm anh làm được rồi hãy nói đi.” Nói xong gạt tay thằng con ra: “Được rồi, mau giúp ba làm việc, đừng có bám lấy ba mà lười nhác.”

Đông Chí lại không chịu rời ra, ngược lại dính càng chặt hơn: “Ba, khi con bị người ta nhốt trong hầm con rất nhớ ba. Chân thì đau, còn không được sưởi ấm nữa. Con chính là đã trải qua đói khổ lạnh lẽo đó.”

Ông Lăng nghe thằng con nói trong lòng cũng xót xa, nhưng ông đã quen sĩ diện trước mặt con trai, không học được kiểu mềm giọng an ủi của bà Lăng, ra vẻ nghiêm túc giáo huấn: “Trước kia tôi nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng có chạy tới mấy nơi hoang vắng, anh không nghe, giờ tự mình bị giáo huấn, đã chừa chưa?”

“Vâng, vâng, con chừa rồi.” Đông Chí cọ cọ lên bả vai ba mình, thân hình ông cao xấp xỉ Lăng Lập Đông, đều là dạng chân dài vai rộng, Đông Chí vẫn luôn cảm thấy ba mình là một người đặc biệt khỏe mạnh. Nhưng lúc này tựa vào bả vai ông anh mới giật mình cảm thấy, không biết từ khi nào mà bờ vai khiến anh luôn cảm thấy vững chãi như núi Thái sơn giờ đã trở nên khô quắt thế này?

Đông Chí ngẩng đầu, hai mắt đều đỏ ửng: “Ba, về sau con sẽ hiếu thuận với ba.”

Ông Lăng bị lời nói của con trai không hiểu gì, dở khóc dở cười đẩy thằng con vẫn bám dính lên người mình ra: “Anh là ra ngoài ăn khổ rồi mới nhớ tới cha mẹ sao? Ít khoe mẽ trước mặt tôi, mau làm việc!”

Đông Chí có lệ gật đầu.

Ông Lăng khẽ liếc mắt nhìn mấy người còn lại trong nhà đang chăm chú xem video Đông Chí quay, thấp giọng dặn dò: “Chuyện vừa rồi không được cho mẹ con biết, nghe chưa?”

Đông Chí vội nói: “Con biết. Không phải con tránh bọn họ lén nói cho mỗi ba thôi sao?!”

Ông Lăng nhìn Đông Chí, cảm thấy đứa con này sau khi ra ngoài một chuyến trở về ngược lại càng thêm quyến luyến người thân, càng lớn càng trẻ con. Nó bao nhiêu năm từ thời niên thiếu đã không làm nũng với ông rồi? Xem ra vẫn là bị mấy chuyện bên ngoài kia dọa sợ đi. Ông Lăng thầm nghĩ như vậy, lại có chút mềm lòng. Cảm thấy con trai mình ra ngoài chịu ủy khuất lớn như vậy, trong nhà vẫn nên an ủi nó thì hơn. Cũng không cần nghi ngờ những chuyện khác. Về phần mấy chuyện cũ ông luôn lo lắng nghi ngờ kia, ông thầm nghĩ, hẳn là mình đã già, nhàn rỗi không có việc gì lại đi nghi thần nghi quỷ.

Kỳ thật ngẫm lại, lúc ấy nhặt thằng bé về là lúc nửa đêm. Đêm tối người tĩnh, tuyết lại rơi lớn như vậy, đừng nói bóng người, ngay cả một con chuột hay một con chim cũng không có, nhà bà dì ở cùng một cái sân cũng không phát hiện được gì, không có lý nào Đông Chí trở về một chuyến lại có thể biết được.

Ông Lăng liếc mắt nhìn thằng út đang thành thành thật thật giúp mình xới đất, lại liếc mắt nhìn bạn già đang cười vui vẻ trong phòng khách, trong lòng vừa cảm thấy khổ sở vừa có loại thoải mái kỳ dị.

Cả đời này ông chỉ giấu diếm vợ mình một chuyện duy nhất, nhưng ông cũng không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục giấu diếm.

Giấu đến lúc chết.