Bí Mật Của Đông Chí

Chương 53: Cá chiên bé




Trong phòng họp cao nhất của tòa cao ốc Hải Tinh, có mấy người ngồi quanh chiếc bàn hội nghị dài, thảo luận về tờ báo cáo dự toán cấp dưới vừa trình lên.

Đồ Thịnh Bắc chậm rãi liếc đồng hồ đeo tay, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Mọi người đưa ra ý kiến của mình xem. Ông Triệu, lần trước ông nói lợi nhuận lần này quá thấp?”

Trung niên nam nhân ngồi ở bên cạnh gã gật đầu, cân nhắc từng câu từng chữ đáp: “Lợi nhuận lần này so với các sản nghiệp khác trong tập đoàn thì thực sự quá thấp. Nhưng hệ thống xử lý nước thải này là hạng mục được chính phủ giúp đỡ, trừ bỏ tiền trợ cấp của chính phủ, càng trọng yếu hơn chính là một cơ hội tuyệt hảo để tạo quan hệ với Liêu bộ trưởng. Mọi người đều biết, khối đất ở phía nam thành kia chúng ta mong muốn đã lâu, nếu như có thể tìm được lỗ hổng từ chỗ Liêu bộ trưởng thì rất có lợi cho chúng ta.”

Mấy người sôi nổi phụ họa theo.

Một người khác lại có sắc mặt ưu tư: “Nhưng Liêu bộ trưởng… không dễ dàng kết thân như vậy. Mấy lần trước tiếp xúc, biểu hiện của ông ta vẫn luôn là đao thương bất nhập.”

Lão nhân bên cạnh anh ta lại không cho là đúng: “Ông ta mới vừa nhậm chức, còn chưa nắm rõ tình hình, làm việc tự nhiên muốn thận trọng một chút. Chờ tới khi xây dựng hệ thống xử lý nước thải, chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian chậm rãi kết thân với ông ta.”

Đồ Thịnh Bắc cũng đồng tình: “Liêu bộ trưởng lúc này hẳn đã xuống máy bay, tôi đã hẹn ông ta cùng ăn cơm, đón tiếp ông ta thuận tiện nhắc về vấn đề hợp đồng.”

Liêu bộ trưởng đi công tác, từ khi gã nhận được tin tức vẫn luôn để ý sát sao, hôm nay ông ta mới trở về. Đồ Thịnh Bắc không muốn để người khác nhận ra nhưng trên thực tế gã sốt ruột thế nào trong lòng gã tự biết. Hạng mục xây dựng hệ thống xử lý nước thải này gã dường như đã nắm chắc trong tay, chỉ còn thiếu mỗi việc ký tên đóng dấu, kết quả đột nhiên giữa chừng nhảy vào một vị Liêu bộ trưởng, nên những lần đàm phán trước đó tạm thời bị gác lại. Mà mấy đối thủ cạnh tranh khác cũng nhân cơ hội tốt này mà bắt đầu rục rịch. Đồ Thịnh Bắc đoán không ra ý Liêu bộ trưởng trong lòng ít nhiều có chút chột dạ. Trừ phi có thể mau chóng ký tên vào bản hợp đồng này, nếu không trong lòng gã càng không thể nào kiên định nổi.

Cửa phòng họp bị đẩy ra, trợ lý của Đồ Thịnh Bắc đi tới, lại gần ghé sát tai gã nói nhỏ mấy câu, sắc mặt Đồ Thịnh Bắc nhất thời biến đổi, đưa tay ngăn trợ lý lại, nói với mọi người trong phòng họp: “Hôm nay dừng ở đây.” Chờ tới khi toàn bộ nhân viên cấp cao đều đã lui ra ngoài, lúc này mới quay đầu nói với trợ lý, thần sắc âm trầm hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Trợ lý lau mồ hôi trên trán, thấp giọng nói: “Là người Trang thị, không sai được. Họ Kiều, là thư ký của Trang Châu.”

Đồ Thịnh Bắc nhíu mày: “Nói từ đầu.”

“Là thế này.” Thần sắc trợ lý có chút khẩn trương: “Liêu bộ trưởng một mình bay về, kết quả tới giờ lên máy bay lại không tìm thấy vé đâu, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi. Sau đó Kiều Vân liền tặng cho ông ta một cái vé, nói bọn họ tổng cộng có sáu người, một người có thể lưu lại đi chuyến sau về Tân Hải.”

Sắc mặt Đồ Thịnh Bắc trầm xuống: “Người của Trang thị sao lại trùng hợp đi cùng chuyến máy bay đó?”

“Cái này không rõ lắm.” Trợ lý trộm liếc nhìn sắc mắt của ông chủ mình, dấu diếm mà né tránh sang một bên: “Sau khi xuống máy bay, Liêu bộ trưởng đã bị xe đón Kiều Vân đồng thời đón đi rồi.”

Đồ Thịnh Bắc tức giận muốn điên rồi: “Vậy sao người của cậu không nhường vé lại cho ông ta?”

Trợ lý ấp a ấp úng giải thích: “Còn không phải là… không kịp phản ứng sao?”

Đồ Thịnh Bắc nhấc chân tứ đá văng chiếc ghế bên cạnh, giọng nói đè nặng tức giận: “Trùng hợp, trùng hợp, trùng hợp cmn, chỗ nào có nhiều trùng hợp như vậy, Trang Châu đây là muốn….”

Gã đột nhiên ngưng bặt, trong mắt toát ra thần sắc không thể tin.

Trợ lý nơm nớp lo sợ nhìn gã: “Đồ tổng?”

Trong mắt Đồ Thịnh Bắc sinh ra một loại hoài nghi khắc sâu: “Trang Châu, thằng khốn khiếp đó, trong thời điểm mấu chốt dám chơi chiêu này, chuyện này không đơn giản như vậy, rõ ràng là tên đó đang gửi thư khiêu chiến với lão tử đây mà…” Gã liếc mắt nhìn trợ lý đã lùi sát về phía cửa, bình tĩnh phân phó: “Sai người tiếp tục theo sát, còn nữa, bảo An Ny tiếp tục liên hệ với thư ký của Liêu bộ trưởng, chắc chắn phải đặt cho bằng được lịch tới tiệc đón tiếp tối này cho tôi! Lão tử không tin, thằng đó còn có năng lực đoạt được sinh ý của lão tử.”

Trợ lý đáp ứng một tiếng, cúi đầu rời đi.

Đồ Thịnh Bắc nhìn chiếc ghế nằm trỏng trơ trên sàn, nở nụ cười lạnh: “Chúng mày thật sự cho rằng chỉ vì một tên Liêu Thắng Lợi mà có thể nắm được bảy tấc của lão tử sao?! Trang lão nhị, mày đừng quá lên mặt.”

***********

Đông Chí thu dọn vali đặt trên ghế sa lông, từng chút từng chút sắp xếp đồ vào bên trong: sách, tập tranh, bản phác họa, sổ ghi chép, laptop, còn có hai thanh socola. Dưới chân anh còn để một cái hòm nhỏ, bên trong là một số bộ quần áo để thay. Trang Châu ngồi ở cửa, thấy mình không có việc gì làm liền chủ động xách va li xuống dưới lầu giùm người yêu.

Vết thương của Đông Chí không quá nặng, vốn định sau khi xuất viện sẽ về nhà mình, kết quả bà Lăng lo lắng bảo anh về nhà để bà chăm, Trang Châu cũng đi theo ồn ào, nói đầu bếp nhà mình còn biết làm dược thiện, muốn đón Đông Chí về nhà mình chăm sóc một thời gian. Đông Chí vốn định nhà ai cũng không tới, nhưng thấy hai bên đều lo lắng anh một thân một mình, chỉ có thể lui một bước, ở trong lòng âm thầm so sánh cấp độ lũy thừa ồn ào giữa Lăng Bảo Bảo và Hắc Đường đứa nào cao hơn, cuối cùng quyết định dọn tới nhà Trang Châu. Hơn nữa, ông bà Lăng đều đã cao tuổi, hàng ngày chăm sóc một Lăng Bảo Bảo đã mệt chết rồi, giờ lại chiếu cố thêm một người bệnh sẽ càng mệt hơn, anh không muốn trở về gây sức ép cho bố mẹ.

Cửa thủy tinh ban công mở hé, Tiểu Dạng Nhi ngồi xổm ở ban công ngó đầu nhìn vào trong, thấy Đông Chí ngay cả hộp đường quả cũng bỏ vào trong vali, do dự hỏi anh: “Anh còn về đây ở nữa không?”

Đang mải nghịch đồ, Đông Chí bị tiếng nói đột nhiên vang lên làm cho giật mình: “Đương nhiên về chứ. Tao chỉ tới nhà anh ấy ở vài ngày thôi, nghe nói nhà anh ấy có một lão bá bá nấu cơm đặc biệt ngon, ừm, bọn mày hiểu mà?!”

Tiểu Dạng Nhi lắc lắc cái đuôi, trong mắt lộ ra vài phần bất an: “Vậy anh định ở bao lâu mới về?”

Đông Chí nghĩ nghĩ, từ giờ tới khai giảng còn hơn nửa tháng nữa, phỏng chừng mình sẽ ở cho tới lúc đó: “Thế này đi, bọn mày không có việc gì thì cứ tới thăm tao. Chính là căn nhà bị mày trộm đồng hồ đó.”

Tiểu Dạng Nhi một chút cũng không ngại ngùng, cao hứng liếm liếm móng vuốt: “Được rồi. Vậy anh vẫn cho bọn em ăn cá chiên bé chứ?”

Đông Chí: “…”

Tiểu Dạng Nhi từ thần thái Đông Chí sắc bén nhận ra cái gì đó, liền toét miệng cười lấy lòng với anh: “Từ khi anh sinh bệnh nằm viện, bọn em đã lâu không được ăn đồ anh làm, thật sự hoài niệm. Đông Chí, anh biết không, cá chiên bé anh làm là đồ ngon nhất em từng ăn qua. Thật đó, không lừa anh đâu, meo.”

Đông Chí nhất thời mềm lòng. Bọn Tiểu Dạng Nhi đều là mèo hoang, bình thường trừ anh ra nào có ai đồng ý chiên cá cho tụi nó ăn đâu.

“Được rồi, có cá chiên bé.” Đông Chí bất đắc dĩ nở nụ cười: “Lát nữa trên đường về tao sẽ vào chợ mua một ít chuẩn bị cho bọn mày.”

Tiểu Dạng Nhi khoan khoái vẫy vẫy đuôi: “Vậy anh mau đi đi.”

Đông Chí: “…”

Đây là tình hình thực tế lý giải cho câu nói dân dĩ thực vi thiên đó sao?

Trang Châu đứng bên ngoài gõ cửa: “Xong chưa?”

Đông Chí mở cửa, chỉ chỉ cái va li đã thu thập xong xuôi để trên sa lông: “Còn cái kia nữa là xong.”

Trang Châu cầm cái vali dẫn đầu đi xuống dưới lầu. Đông Chí vẫy vẫy tay với Tiểu Dạng Nhi, rồi đi theo sau hắn ra ngoài.

Tiểu Dạng Nhi ghé vào cửa sổ thủy tinh được mở hé nhìn theo bóng Trang Châu và Đông Chí một trước một sau bước ra khỏi khu nhà rồi cùng lên xe ô tô, có chút phiền muộn mà meo meo hai tiếng.

Đông Chí như cảm ứng được, ngẩng đầu nhìn về phía nó cho một cái hôn gió.

Tiểu Dạng Nhi vẫy vẫy đuôi, quyết định chờ Bồi Tây cùng Tiểu Xám về rồi lập tức cùng đi tìm anh.

Hắc Đường gần đây cảm thấy quá tịch mịch.

Cha nó cho tới bây giờ chưa từng bận rộn như vậy. Đương nhiên, trước kia cha cũng bận nhưng cho dù bận đến mấy cha vẫn về nhà ăn cơm chiều rồi dẫn nó ra ngoài đi tản bộ, sẽ cùng nó tranh đoạt dép lê ở trong sân, sẽ cùng nó ngồi xem tin tức, còn để nó nằm ghé vào đùi mình. Hiện tại những điều đó hết thảy đều không còn.

Hắc Đường là một đứa nhỏ hiểu chuyện, nó biết cha nó bận rộn như vậy đều là vì cáo trạng tinh sinh bệnh, cha đang chiếu cố anh ta. Có phải cáo trạng tinh hết bệnh rồi, cha nó sẽ trở lại như cũ không?

Chỉ là không có ai ở cùng, nó thấy thực tịch mịch nha.

Hắc Đường rất phiền muộn mà liếm liếm cái bát không, đôi mắt trông mong mòn mỏi nhìn ra phía cửa chính, trong lòng âm thầm cân nhắc liệu cha nó hôm nay có giống mấy hôm trước, sai cái tên tiểu trợ lý vừa thấy nó liền run rẩy tới cho nó ăn hay không? Từ lần đầu tiên anh ta dắt nó ra ngoài bị nó kéo cho té ngã, rồi bị hãm hại nhiều lần, mỗi lần thấy nó, tiểu trợ lý đều có vẻ mặt hận không thể tránh xa nó tám thước. Điều này khiến nó cảm thấy thực khó chịu.

Nó nhớ cha nó quá.

Hắc Đường từ lỗ mũi thở ra một hơi, buồn bã ỉu xìu nằm úp sấp trên thảm trải sàn.

Lỗ tai nó bỗng nhiên lay động, nghe được cách đó không xa truyền tới động tĩnh. Hắc Đường đột nhiên bật dậy, ba bước thành hai phóng ra ban công. Quả nhiên, một chiếc xe quen thuộc đang lái về phía này.

Hắc Đường đứng thẳng người, đem móng vuốt khoát lên thành lan can hưng phấn gâu gâu sủa to, nó cảm thấy chính mình quả thực hạnh phúc cực kỳ.

Tiếng sủa bỗng nhiên lạc cả đi.

Hắc Đường quả thực không thể tin vào hai mắt mình, nó thế nhưng lại nhìn thấy ngồi trên ghế phụ…

Cáo trạng tinh?!

Hắc Đường nức nở hai tiếng, cảm thấy cẩu sinh của mình thật sự tràn ngập bi kịch.