Bí Mật Của Đông Chí

Chương 52: Kết phường…




Dọc đường đi Trang Lâm đều cảm thấy thấp thỏm bất an. Ba mẹ cậu đều không ở cạnh, khắp thành phố Tân Hải này, người duy nhất cậu có thể trông cậy vào cũng chỉ có mình anh hai. Tuy rằng cậu thường xuyên oán giận anh hai bắt ép cậu làm đủ thứ, cái này không được cái kia không được, nhưng có người quản lý đồng nghĩa có người quan tâm, điểm này cậu hiểu rõ. Nếu thực sự có một ngày Trang Châu thành gia lập thất, anh hai sẽ còn quan tâm cậu như bây giờ nữa không?

Cả người chị dâu tương lai này nữa, chị ấy liệu có ghét bỏ đứa con ghẻ cứ bám lấy anh hai là mình hay không?

Trang Lâm giả bộ không để ý cùng Trang Châu nói lời khách sao: “Chị dâu là người như thế nào ạ?”

Trang Châu khóe miệng hơi cong cong: “Người có chút mơ hồ, nhưng rất thông minh, cũng đặc biệt có tình cảm, thích chăm sóc động vật nhỏ. Ở chung với Hắc Đường cũng không tồi.” (Jeremy: =))) con mắt nào của anh nói vợ và con trai anh ở chung không tồi vậy?)

“Thật vậy sao?!” Trang Lâm nghe có chút phiền muộn: “Thầy Lăng của bọn em cũng giống vậy. Đặc biệt có tình cảm đối với tiểu động vật, người cũng thông minh.” Nói xong lại thở dài, thức thời mà ngậm miệng lại. Nếu anh hai hiểu lầm cậu đang ngầm so sánh chị dâu với người khác, chẳng may ổng đem lời này nói lại với chị dâu, vậy thì nguy to rồi. Trang Lâm cũng không đến mức làm ra loại chuyên ngu ngốc chưa gặp mặt đã đắc tội người ta như vậy.

Trang Lâm nhanh chóng sửa miệng: “A, anh thực may mắn.”

Trang Châu hé miệng mỉm cười, ừ một tiếng.

Trang Lâm nhìn thấy biểu tình này của ông anh, một bụng đầy thắc mắc lại nghẹn trở về. Cậu cảm thấy có lẽ cậu phải đi đường tắt khác thôi, nếu như có thể tạo mối quan hệ tốt với chị dâu tương lai, như vậy hết thảy lo lắng đều không thành vấn đề.

Trang Lâm giữ vững tinh thàn, thành thành thật thật cùng Trang Châu xuống xe đi lên phòng bệnh, vừa đi vừa lấy lòng hỏi: “Bệnh tình của chị dâu có nghiêm trọng không ạ?”

“Không nặng.” Trang Châu nhíu nhíu khóe miệng: “Hai ngày nữa là có thể xuất viện.”

“A.” Trang Lâm không biết nên nói tiếp cái gì, đành đi đằng sau Trang Châu nhìn đông nhìn tây rời khỏi thang máy, đang định hỏi phòng bệnh của chị dâu ở đâu, lại thấy cửa phòng bệnh phía trước mở ra, một nam nhân mặc đồ bệnh nhân lảo đảo đi ra, trên tay còn cầm theo một… cây mía thực dài.

Trang Châu: “…”

Trang Lâm nháy mắt kinh ngạc: “Thầy Lăng, sao thầy cũng nằm viện?!”

Đông Chí sửng sốt một chút, hết nhìn cậu nhóc lại nhìn sang Trang Châu thần sắc đờ đẫn, trên mặt lộ ra một nụ cười mất tự nhiên: “Trang Lâm, em tới đây làm gì?”

Trang Lâm thấy người quen, khẩn trương trong lòng giảm bớt không ít, cười nói lại gần: “Chị dâu em cũng nằm viện, em theo anh hai tới thăm chị ấy. Thầy Lăng, thầy bị sao vậy?”

Đông Chí bị hai chữ “chị dâu” bỏ bom không nhẹ, co giật khóe miệng: “Thầy bị đụng xe.”

“Chị dâu em cũng vậy.” Trang Lâm lập tức nổi giận: “Em nghe nói bây giờ có rất nhiều lái xe toàn dùng tiền mua bằng, kỹ thuật không luyện tốt liền ra ngoài gây tai họa cho người khác, thật thiếu đạo đức.”

Đông Chí thông minh ngậm miệng lại.

Trang Lâm nhìn cây mía trong tay anh: “Thầy định làm gì vậy?”

“Cái này?” Đông Chí đưa cây mía cho cậu: “Thầy đang định đi tìm y tá mượn dao tước. Thôi, không ăn nữa, nhai toàn bã, cũng không có gì thú vị. Tặng cho em.”

Trang Lâm kỳ quái nhận cây mía, ngược lại nhớ tới đống bài tập mỹ thuật của mình, quay đầu hỏi Trang Châu: “Em có thể mang bài tập hỏi thầy Lăng không? Tuy rằng chị dâu cũng là họa sĩ nhưng thầy Lăng dù sao cũng là thầy giáo dạy mỹ thuật tạo hình của em, coi như được thầy giáo hướng dẫn. Thầy ấy vẫn tương đối chuyên nghiệp hơn một chút.”

Trang Châu thoải mái gật đầu: “Có thể.”

Trang Lâm lập tức cao hứng, lôi kéo Đông Chí quay về phòng bệnh để hỏi bài tập, thuận tay còn đưa cây mía cho anh hai mình.

Trang Châu nhìn cây mía thẳng đuột trong tay, lại thuận tay đưa cho tiểu hộ sĩ đúng lúc đi ngang qua: “Công tác vất vả, ăn tạm chút đồ vặt.”

Tiểu hộ sĩ thấy người tặng mình đồ ăn là một soái ca, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời ửng hồng, cầm cây mía một mạch chạy đi mất.

Trang Lâm lôi kéo Đông Chí ngồi trên giường bệnh, cao hứng phấn chấn mở bài tập ra, bày đống dụng cụ vẽ ra đầy giường, chít chít oa oa nói nửa ngày, bất tri bất giác phát hiện Trang Châu vẫn đang ung dung ngồi một bên trên ghế sô pha. Nhất thời kỳ quái: “Anh hai, sao anh vẫn còn ở đây? Anh không cần để ý em đâu, em ở đây với thầy Lăng không có việc gì, anh đi chăm chị dâu đi. Anh qua nói trước với chị dâu một tiếng, lát nữa em sẽ sang thăm chị ấy sau.”

Trang Châu liếc mắt nhìn thằng em ngốc một cái, không thèm lên tiếng.

Trang Lâm mạc danh kỳ diệu nhìn ông anh, lại quay đầu nhìn thầy giáo mình, vài giây đồng hồ sau, giống như bị sét đánh, cái cằm rớt hẳn xuống đất: “Anh…. Thầy….thầy không phải là…. chứ?!”

Trang Châu trầm mặc lộ ra biểu tình đắc thắng. Đông Chí lại có chút xấu hổ, anh không ngờ Trang Châu sẽ dùng cách này. Đây là đang muốn hù dọa thằng bé sao?

Trang Lâm vẻ mặt như sắp hộc máu nhìn Trang Châu: “Anh… Anh quá đáng! Anh cư nhiên dụ dỗ thầy Lăng! Có phải bắt đầu từ khi thầy ấy tới khu mình xem nhà, anh liền theo đuổi thầy ấy?!”

Trang Châu: “…”

Đông Chí: “…”

“Trên đường tới đây anh còn bày trò gạt em!” Trang Lâm càng nói càng oán giận: “Em phải mách ba! Kêu ba dùng gia pháp đánh anh! Trang lão nhị anh chờ bị đánh mông đi!”

Trang Châu: “…”

Đông Chí: “…”

Trang Lâm vẫn cảm thấy mình là một đứa nhỏ đáng thương cha không thương mẹ không yêu, thân bất do kỷ, ăn nhờ ở đậu vân vân… cho nên mỗi khi đối mặt với anh hai vẫn luôn biểu hiện giống người bề dưới, tuy rằng có đôi khi cũng cáu kỉnh nóng nảy, nhưng nói tóm lại vẫn là một đứa hiểu chuyện, biết tiến biết lùi. Đây là lần đầu tiên cậu khóc lóc om sòm trước mặt Trang Châu khiến hắn triệt để trợn tròn mắt.

Trang Châu chưa từng dỗ con nít, hắn chỉ từng dỗ cẩu nhi tử nhà mình. Những thủ đoạn dỗ Hắc Đường rõ ràng không thích hợp dùng trên người Trang Lâm. Trang Châu chân tay luống cuống vây quanh Trang Lâm chuyển hai vòng, đem tầm mắt cầu cứu hướng về phía Đông Chí.

Đông Chí dùng ánh mắt ra hiệu bảo hắn ra ngoài trước.

Trang Châu sờ sờ mũi, xám xịt đi ra ngoài còn thuận tay đóng cửa phòng lại.

Đông Chí vươn tay vỗ vỗ sau lưng Trang Lâm: “Được rồi, bạn trẻ, giả bộ thành công.”

Trang Lâm lau mặt, quay đầu lại hỏi anh: “Thực rõ ràng như vậy?”

Đông Chí nghiêm trang chững chạc gật đầu.

Trang Lâm trầm mặc một chốc, không chút cam tâm hỏi lại: “Vậy thầy nói xem anh ấy có tin không?”

“Tin hay không còn khó nói.” Đông Chí ăn ngay nói thật: “Nhưng anh ấy bị biểu hiện của em hù dọa rồi.”

Trang Lâm hừ một tiếng, thở hồng hộc ngồi xuống bên cạnh thầy giáo mình: “Chuyện là thế nào vậy ạ, thầy thật sự coi trọng anh hai em sao?”

Đông Chí cười nói: “Thầy cảm thấy anh ấy cũng không tệ lắm. Trong phương diện công tác có chí cầu tiến, trong phương diện sinh hoạt cũng không có thói quen xấu loạn thất bát tao gì. Con người anh ấy cũng cẩn thận chu đáo.”

Trang Lâm lộ ra bộ mặt sốc nặng: “Người thầy nói thực sự là Trang lão nhị sao?!”

Đông Chí vỗ nhẹ lên đầu cậu nhóc một cái: “Chuyện người lớn, trẻ con không cần nhúng tay.”

Trang Lâm chống cằm nghĩ nghĩ một lát, rồi chắc như đinh đóng cột cự tuyệt: “Không được, vì tiền tiêu vặt, em càng phải quản!”

Đông Chí nhướn mày: “Anh ấy trừ tiền tiêu vặt của em?”

“Không phải.” Trang Lâm nháy mắt với anh, hắc hắc ngây ngốc nở nụ cười: “Là em đáp ứng với mẹ giúp bà ấy tìm hiểu tiến triển yêu đương của Trang lão nhị, kể càng chi tiết em càng có nhiều tiền tiêu vặt. Ai mà từ chối được tiền, phải không?”

Đông Chí: “…”

Trang Lâm nước miếng tung bay: “Nếu không, hai chúng ta kết phường làm ăn đi, thầy phụ trách yêu sách, em phụ trách truyền tin lại cho bà già, tiền tới tay chúng ta chia 4-6, OK?”

Đông Chí: “…”

Trang Lâm càng nói càng kích động, lập tức rút di động ra bắt đầu nhắn tin như máy: “Thầy yên tâm, quan hệ thầy trò mình tốt như vậy, em nhất định sẽ hung hăng khen ngợi thầy một trận. Tuyệt đối khen thầy thiên thượng hiếm có, thượng hạ vô song, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở…”

Đông Chí đỡ trán.

Sao giờ anh mới phát hiện cán sự đại diện môn mỹ thuật tạo hình của mình lại là một tiểu tử sốt sắng như vậy chứ?!

Tốt nhất vẫn nên tìm cơ hội tống thằng nhỏ tới chỗ Trần Lâm Hạ cải tạo lao động mới được. Rảnh rỗi thì làm việc nhiều một chút, cọ xát học hỏi kinh nghiệm, thuận tiện chưa trị tật xấu nhị hóa.

**************

Ở một đầu khác của thành phố, Trần Lâm Hạ tựa vào lan can ổ chó hắt hơi một cái.

Trần Lâm Hạ học chuyên ngành lịch sử ở đại học, sau khi tốt nghiệp cùng bạn làm trong nhà xuất bản được hai năm, sau đó cùng vài bằng hữu khác kết phường mở một xưởng in ấn. Sau đó làm ăn phát đạt, lại kết hôn với con gái nhà giàu, tiếp nhận quản lý chuỗi khách sạn và siêu thị của nhà vợ. Sau đó vợ đi theo người khác, phân chia tài sản rõ ràng, rồi cùng chồng mới ra nước ngoài phát triển. Con gái còn quá nhỏ, không thể rời mẹ, cũng bị cô ta mang đi nốt. Trừ bỏ căn nhà chỉ để lại cho Trần Lâm Hạ hai con trượt tuyết khuyển ( cún kéo xe trượt tuyết).

Trần Lâm Hạ ly hôn không bao lâu, cha mẹ trước sau cũng bệnh mà chết, luân phiên đả kích cơ hồ khiến tinh thần anh kiệt quệ.

“Khi đó thật sự tôi không muốn sống nữa.” Trần Lâm Hạ ngậm một điếu thuốc tựa vào hàng rào ổ chó, nhìn hai con trượt tuyết khuyển đang chơi đùa vui vẻ bên trong, thở dài một hơi: “Có một ngày tôi tới bờ biển, ngay cả buộc vật nặng vào người cũng đã làm xong, đang chuẩn bị bước xuống biển thì bảo vệ tiểu khu gọi điện cho tôi nói hàng xóm đang trách cứ Toàn Phong và Bạo Tuyết nhà tôi, chính là hai con trượt tuyết khuyển kia. Chúng nó ở trong sân nhà giống như đang nổi điên mà sủa ầm ĩ, hệt như bị trúng tà, khiến cho đám hài tử đi ngang qua đều bị dọa sợ khóc thét. Bảo tôi nhanh chóng chở về nhìn xem.”

Trần Lâm Hạ nói tới đây liền rơi vào trầm mặc.

Ở bên trong ổ chó cạnh nơi anh đứng, Đồ Tiểu Bắc đang cúi đầu tiêu độc tẩy rửa bát nước rồi lại để lại vào trong ổ chó, tiếp đó rót nước sạch vào trong bát cho mấy con chó uống. Hai ống tay áo cậu xắn cao, lộ ra nửa cánh tay bị nước lạnh kích thích ửng đỏ lên. Cậu dùng mũi chân cẩn thận đẩy đẩy chú cún con cứ sán lại gần đòi cắn ống quần mình sang bên cạnh, vừa không ngẩng đầu lên hỏi: “Rồi sao nữa?”

“Sau đó, sau đó tôi liền ngồi tại chỗ đó khóc to một hồi, nước mắt nước mũi một phen giàn giụa, đặc biệt mất mặt.” Trần Lâm Hạ vừa nói vừa nheo mắt nở nụ cười: “Tôi luôn nghĩ, nhất định là Toàn Phong và Bạo Tuyết đã cảm giác được cái gì đó, cho nên ngày đó biểu hiện của tụi nó mới khác thường như vậy. Cảm quan của động vật so với con người linh mẫn hơn rất nhiều, sự thông minh còn vượt xa sự tưởng tượng của nhân loại. Đáng tiếc chúng ta nghe không hiểu những gì chúng nó muốn nói.”

Đồ Tiểu Bắc liếc mắt nhìn anh một cái, không lên tiếng.

Trần Lâm Hạ mới ba mươi tuổi, nhìn bề ngoài giống một học giả nho nhã. Cho dù đang kể một câu chuyện bi thảm, trong mắt vẫn mang theo vài phần hòa khí ôn nhu, là một người thực dễ dàng khiến người khác cảm thấy thân thiết.

“Sau đó, tôi thành lập nhà Ái Tâm này. Cậu xem, thân nhân mất rồi, ái nhân cũng bỏ đi, ngay cả hài tử cũng không thể gặp, tôi từng cho rằng tôi không còn gì cả. Không có ai yêu thương tôi, quan tâm tôi, cần tôi. Nhưng trên thực tế tôi vẫn còn tụi nó cần, sớm chiều ở chung tình cảm tích lũy cũng không phải vì chúng nó không phải con người mà suy giảm. Đối với Toàn Phong và Bạo Tuyết mà nói, tôi không chỉ là cha, là bạn bè mà còn là chỗ dựa duy nhất của tụi nó. Không có tôi, chúng nó ngay cả sống sót cũng thực khó khăn.”

Đồ Tiểu Bắc cảm thấy lời này giống như có thâm ý khác, nhịn không được nhìn anh thêm cái nữa.

Trần Lâm Hạ vỗ vỗ vai cậu: “Nhóc con, mỗi người cả đời không thể đi quá giới hạn. Không được tổn hại người khác cũng đừng tổn hại chính mình. Hãy nghĩ thông thoáng một chút.”

Đồ Tiểu Bắc nhíu mày: “Tôi không đi quá giới hạn cũng không cần người khác chỉ đạo.”

Trần Lâm Hạ cười cười, không nói nữa, xoay người ly khai.

Đồ Tiểu Bắc nhìn theo bóng lưng anh thật lâu…