Bí Mật Của Đông Chí

Chương 42: Quan binh tróc cường đạo




Đông Chí bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Còn chưa kịp mở mắt ra đã ngửi thấy trong không khí lơ lửng một loại hương vị ấm áp dễ chịu, tựa như mùi hương hoa cỏ. Từ dưới lầu truyền lên âm thanh chơi đùa vui vẻ của Hắc Đường và Tiểu Mao. Đông Chí duỗi thắt lưng lười biếng, cảm thấy bản thân đã lâu không có giấc ngủ nào thư thái đến vậy, có lẽ do có người ngủ bên cạnh nên giấc ngủ phá lệ kiên định đi. Di động để trên tủ đầu giường vẫn đang kêu lên từng hồi, Đông Chí vươn tay với lấy cái di động không thèm nhìn màn hình đã đưa tới bên tai: “Alo? Anh đang ở công ty? Trưa nay có về nhà không?”

Gần đây trường học đang bận rộn chuẩn bị cho thi cuối kì, môn mỹ thuật tạo hình tự nhiên cũng dừng lại nhường thời gian cho học sinh ôn tập các môn chính. Anh là thầy giáo mỹ thuật tạo hình chỉ cần tập trung kiểm tra bài tập của mấy học trò chuẩn bị dự thi học viện mỹ thuật là được, bình thường có tới trường hay không cũng chả có ai quan tâm. Mấy hôm trước, anh vẫn thành thành thật thật đúng giờ tới trường, giữa trưa cùng đám học sinh ăn cơm trong căn tin, thời gian còn lại chỉ ngâm mình trong phòng vẽ sáng tác tranh. Nhưng hôm nay dù gì cũng đã muộn, anh đơn giản làm biếng ngủ nướng thêm chút nữa.

Người trong điện thoại không lên tiếng, chỉ nghe được tiếng hít thở trầm mặc. Đông Chí thập phần buồn bực giơ điện thoại tới trước mắt xem, lúc này mới phát hiện không phải Trang Châu gọi tới mà là một dãy số xa lạ.

Đông Chí càng thêm buồn bực: “Alo? Ai đó?”

Trong điện thoại mơ hồ truyền tới tiếng còi xe ô tô, người gọi điện chắc đang ở ngoài đường.

Đông Chí hoài nghi người ta gọi nhầm số, đang định tắt đi, chợt nghe một giọng nam khàn khàn vang lên: “Anh đang ở trước cổng trường em. Có thể ra ngoài chút không?”

Là Trịnh Từ.

Đông Chí sửng sốt một chút: “Anh đang ở cổng trường tôi? Có việc gì?”

“Ừ.” Giọng Trịnh Từ có cảm giác mệt mỏi thực khó hình dung bằng lời, tựa như một người vừa lặn lội đường xa, mệt nhọc ngồi xuống nghỉ ngơi lấy sức.

Đông Chí từ trên giường ngồi dậy, với bộ quần áo để thành giường mặc vào người: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”

Trịnh Từ cố chấp nói: “Anh ở cửa trường học chờ em.”

Đông Chí có chút đau đầu: “Hôm nay tôi không có tiết, không tới trường. Có chuyện gì anh cứ nói luôn trong điện thoại đi.”

Trịnh Từ bất vi sở động: “Anh liền ở chỗ này chờ em.”

Đông Chí bực bội: “…Vậy anh chậm rãi chờ.”

Này là cái tật xấu éo gì đây, mới sáng ngày ra đã không để người khác yên. Đông Chí ném điện thoại sang một bên, đầu tóc rối bời đi làm vệ sinh cá nhân. Chờ tới khi anh sửa soạn xong từ phòng tắm đi ra, phát hiện chuông di động vẫn tiếp tục vang lên. Đông Chí nhìn dãy số xa lạ vừa nãy hiện trên màn hình, trong lòng khó hiểu có chút bất an.

Liệu thật sự có chuyện gì không nhỉ? Trong ấn tượng của anh, Trịnh Từ không phải loại cố chết quấn lấy bám riết không rời, gã ngạo khí đến cực điểm, lúc chia tay ngay cả lời giải thích cũng biểu đạt đến thập phần cao thượng.

Đông Chí trầm mặc một khắc, lần thứ hai tiếp điện thoại: “Anh nói địa điểm đi, tôi sẽ tới.”

Trịnh Từ ngây ngẩn cả người, vài giây đồng hồ sau mới kịp phản ứng lại: “Cạnh cổng chính trường em có một quán trà tên Thanh Hà, anh ở đó chờ em.”

Đông Chí không nói một lời cúp luôn điện thoại.

Có lẽ đã đến lúc nên dứt khoát nói rõ ràng mọi chuyện. Thái độ lảng tránh đối với ba tên có mạch não tương đối kì lạ kia hoàn toàn không có tác dụng, bọn họ sẽ cho rằng loại phản ứng này của đối phương càng tỏ vẻ hết thảy vẫn còn có hy vọng.

Đông Chí cũng không hy vọng Trịnh Từ sẽ sinh ra loại ảo tưởng nào nữa.

Trong phòng bếp có cháo trắng và bánh bao, Trang Châu còn để lại một tờ giấy nhắc nhở anh hâm nóng lại rồi mới ăn. Đông Chí vừa mới bỏ bánh bao vào lò vi sóng, chợt nghe ngoài phòng khách một trận gà bay chó sủa. Đông Chí thăm dò hướng ra ngoài nhìn, vừa lúc thấy Hắc Đường từ bên ngoài lao vào, giọng hưng phấn vô cùng: “Nhanh lên, nhanh lên, bắt được ta mới tính là thắng. Người thua không được ăn sữa chua!”

Tiểu Mao nhấc bốn chân ngắn ngủi thở hồng hộc chạy đuổi theo phía sau, khi chạy vào phòng khách còn suýt nữa trượt ngã lăn quay.

Đông Chí: “…”

Hắc Đường ở trong phòng khách đông một vòng tây một vòng chạy tán loạn, mắt thấy Tiểu Mao sắp từ dưới bàn ăn nhảy bổ nhào ra, uốn éo quay đầu vọt vào trong phòng bếp, trùng hợp thế nào húc thẳng đầu vào chân Đông Chí. Hắc Đường một chút cũng không phòng bị trong bếp có người, sợ tới mức sói tru một tiếng, lông mao trên lưng hết thảy dựng đứng lên.

Đông Chí: “…”

Tiểu Mao chạy đuổi tới, thở dốc hổn hển chào hỏi Đông Chí: “Đông… Đông Chí, anh… dậy rồi?”

Đông Chí nhìn nó, lại nhìn nhìn Hắc Đường vẫn chưa định thần lại, giống như định phát hỏa lại nhẫn trở về. Chuyên gia giáo dục đã nói, tiểu hài tử có mâu thuẫn hoặc đánh cãi nhau, người lớn tốt nhất không nên nhúng tay, tự bọn chúng sẽ giảng hòa với nhau. Bởi vì người lớn và trẻ con có góc độ tư duy không giống nhau. Đông Chí cảm thấy lý luận này hẳn cũng có thể áp dụng được trong trường hợp này. Anh nhìn Tiểu Mao đáng thương đang chạy đuổi theo Hắc Đường, nói không chừng là chúng nó đang chơi đùa với nhau.

Đông Chí hướng về chúng lộ ra tươi cười ôn nhu: “Hai đứa làm gì đó?”

Hắc Đường từ kinh hách định thần lại, không quá cao hứng hỏi lại anh: “Còn mi ở trong này làm gì?”

“Hâm nóng đồ ăn.” Đông Chí cầm đũa gõ gõ bát: “Còn hai đứa đang làm gì vậy?”

“Đang chơi.” Tiểu Mao đi lại gần cọ cọ chân Đông Chí: “Hắc Đường nói trò này là Quan binh tróc Cường đạo. Em là quan binh, anh ấy là tướng cướp, chuyên cướp của nhà giàu chia cho người nghèo, phi thiên đại đạo vừa suất vừa khốc!”

Đông Chí cố nhẫn cố nhẫn, đến cuối cùng vẫn nhịn không được: “Sao nó không làm quan binh?”

Hắc Đường hất đầu sang chỗ khác, thực khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Tiểu Mao xấu hổ cúi đầu: “Bởi vì anh ấy nói em làm giang dương đại đạo chẳng khác gì gà què, bị anh ấy đuổi một chút liền bắt được, không có ý nghĩa, một chút cũng không có cảm giác thành tựu.”

Đông Chí: “…”

Tiểu Mao lặng lẽ ngẩng đầu liếc anh một cái, thần sắc lo sợ, tựa như Đông Chí cũng sẽ ghét bỏ nó vậy.

Đông Chí thở dài, hùng hài tử chơi đùa, anh làm người lớn biết hòa giải thế nào? Chỉ có thể buồn bực lảng sang chuyện khác: “Hai đứa ăn điểm tâm chưa?”

Hắc Đường vẫn ngồi xổm một chỗ giả bộ lãnh khốc, Tiểu Mao nhu thuận gật đầu: “Bọn em đều ăn rồi. Cơm nhà Hắc Đường ăn thật ngon, cha anh ấy nói chờ khi nào anh dậy có thể cho bọn em mỗi người thêm một hộp sữa chua.”

Đông Chí đứng dậy lấy sữa chua cho hai tiểu tử kia.

Hắc Đường thấy được ăn cuối cùng mới cho Đông Chí một sắc mặt hòa nhã, lắc lắc cái đuôi hỏi anh: “Vì sao mi lại dậy muộn hơn cha ta?”

Vành tai Đông Chí hơi nóng lên: “Bởi vì hôm nay tao không đi làm.”

“Ý mi là…” Hắc Đường ánh mắt phức tạp nhìn anh: “Về sau cha sẽ phải nuôi cả hai chúng ta?!”

Đông Chí nhất thời thẹn quá thành giận: “Ai vô dụng như mày còn cần cha mày nuôi?! Ông đây có tiền lương của mình, từ rất lâu trước đây tao đã không cần cha tao nuôi rồi! Ông đây tự nuôi được mình nhá!”

Hắc Đường trầm mặc một hồi, a lên một tiếng: “Vậy ta an tâm.”

Đông Chí: “…”

Đông Chí kịp ra khỏi nhà trước khi bị con ngốc cẩu này tức chết, vận khí không tồi bắt được xe ở ngay trước cửa khu, đi thẳng tới quán trà Thanh Hà ở gần cổng trường.

Trịnh Từ quả nhiên đã ở bên trong chờ anh. Mấy ngày không gặp, vị cao phú soái đi giữa sân trường hấp dẫn vô số ánh mắt các cô giáo chưa chồng ngày trước cư nhiên hiện tại không thèm cạo râu trước khi xuất môn, y phục trên người cũng nhăn nhúm khó coi. Tuy rằng chưa đến mức quá lôi thôi nhưng loại thần thái phi dương trên người gã trước đây đã không còn nhìn thấy.

Đông Chí sửng sốt một chút, cảm thấy không ổn khẽ nhíu mày.

Trịnh Từ đã đứng lên, ánh mắt dừng lại trên mặt Đông Chí, tựa như một giây cũng không nỡ dời đi: “Đông Chí, em đã đến rồi?!”

Đông Chí ngồi xuống đối diện gã: “Chờ lâu chưa?”

“Không sao.” Trịnh Từ hai tay xoắn lại với nhau tựa như đột nhiên không biết nên nói gì cho phải.

Khoảng cách gần như vậy, Đông Chí có thể thấy rõ ràng thần sắc tiều tụy nơi đáy mắt gã. Anh không biết thần sắc mệt mỏi này là vì sao, mà anh cũng không muốn hỏi. Đường đi là do mỗi người tự chọn, muốn trở thành một nhà lãnh đạo gia tộc đủ tư cách, hẳn sẽ không được thoải mái đi.

Trầm mặc một khắc, Trịnh Từ đột ngột mở miệng hỏi: “Nghe nói em rất thân với Trang Châu?”

Đông Chí hỏi lại: “Nghe ai nói?”

Trịnh Từ lại trầm mặc.

Đông Chí cười cười: “Trịnh Từ, tôi đã nói với anh rồi, đối với tôi chỉ có chuyện một đao cắt đứt, hoàn toàn không có chuyện sau khi chia tay vẫn là bạn. Tôi cũng không tin có chuyện đó. Anh nói thẳng đi, anh tìm tôi có chuyện gì?”

Trên mặt Trịnh Từ toát ra thần sắc giãy dụa: “Anh có rất nhiều lời muốn nói với em, Đông Chí, trong lòng anh…”

Đông Chí khoát tay đánh gãy lời gã: “Trịnh Từ, không phải anh định kêu tôi quay đầu lại gặm rơm đó chứ?”

Trong mắt Trịnh Từ hiện lên một tia cực quang sáng chói: “Đông Chí, trước kia anh không có năng lực giữ gìn tình cảm của chúng ta. Anh hy vọng em có thể cho anh thêm một cơ hội. Anh…”

Đông Chí như có điều suy nghĩ nhìn gã: “Anh muốn nói chính là cái này?”

Thần sắc Đông Chí quá mức bình tĩnh, khiến Trịnh Từ nhịn không được có chút hốt hoảng. Giống như mọi chuyện chắc chắn sẽ tan rã. Trịnh Từ xúc động muốn cầm tay Đông Chí đang để trên bàn lại bị anh nhanh chóng thu tay lại tránh đi.

“Trịnh Từ.” Đông Chí đứng dậy: “Đủ rồi.”

Trịnh Từ chưa bao giờ bị anh quát lớn như vậy, sửng sốt một chút, đưa tay lau mặt một phen: “Từ khi anh trở lại đây không ngày nào anh được ngủ ngon giấc. Đông Chí, anh mơ thấy chuyện chúng ta ở trường học…”

Đông Chí nhếch miệng, trên mặt hiện ra biểu tình giống như muốn cười, nhưng nụ cười kia cuối cùng không thể thành hình: “Vậy sao, còn tôi ngược lại chưa từng mơ về chuyện trước kia. Chắc do bình thường chả bao giờ nhớ tới đi.”

Trịnh Từ nhìn anh, con ngươi ủ dột trong mắt hiện lên chút ánh sáng gần như dữ tợn: “Anh đã nói với em, cho anh vài năm đủ để thanh trừ tất cả chướng ngại vật giữa chúng ta. Anh nói được làm được.”

Đông Chí không tránh không né nhìn lại gã, thần sắc bình thản gần như lạnh lùng: “Tôi cũng đã nói với anh, một đao cắt đứt, về sau không liên quan gì tới nhau. Tôi cũng nói được làm được.”

Trịnh Từ giống như bị đánh trúng một gậy, huyết sắc trên mặt từ từ nhạt dần, trong mắt lại dâng lên thần sắc không cam lòng mãnh liệt: “Cho anh một lý do, Đông Chí.”

Đông Chí còn chưa kịp nói gì, di động Trịnh Từ đặt trên mặt bàn bỗng vang lên. Trên màn hình hiện tên: Tiểu Bắc.

Trịnh Từ không động đậy, đôi mắt cố chấp nhìn Đông Chí.

“Anh có tư cách gì yêu cầu tôi cho lý do? Hả?” Đông Chí lại nhìn chằm chằm điện thoại của gã, thần sắc trong mắt chậm rãi khôi phục vẻ hờ hững không quan tâm mọi chuyện như thường ngày: “Kỳ thật, so với cái gọi là giải thích hay lý do, tôi càng muốn biết anh vì cái gì lại nghĩ muốn tìm tôi? Là cuộc sống bây giờ khiến anh cảm thấy phiền chán? Muốn trốn tránh?”

Trịnh Từ nhắm mắt lại: “Không phải như vậy, Đông Chí.”

“Lúc ở trường, anh có thể vì Đồ Tiểu Bắc mà rời bỏ tôi, hiện tại anh sẽ không phải vì muốn có tôi mà rời bỏ Đồ Tiểu Bắc đấy chứ. Trịnh Từ, tình cảm của người khác đối với anh rốt cuộc tính là gì? Anh muốn giữ liền giữ, muốn ném liền ném?” Đông Chí lắc đầu: “Tôi thật sự không ngờ, anh cư nhiên vẫn còn giữ tật xấu giống trước đây.”

Trịnh Từ một phen bắt được cổ tay Đông Chí, vội vàng biện giải: “Anh có nỗi khổ riêng, Đông Chí. Em cho anh thêm chút thời gian, những phiền toái này anh đều sẽ giải quyết hết thảy.”

“Sẽ giải quyết à?” Đông Chí lắc đầu, gạt phắt tay gã tránh đi: “Nhưng tôi đã không cần nữa. Hôm nay tôi tới đây là muốn nói rõ ràng với anh. Hiện tại tôi đã có cuộc sống riêng của mình, hơn nữa còn sống rất tốt. Thực yên bình, thực hạnh phúc, hoàn toàn thỏa mãn mọi kỳ vọng của tôi. Nguyện vọng lớn nhất của tôi đó là vẫn có thể tiếp tục trải qua cuộc sống như vậy. Tôi hy vọng anh có thể nể mặt chúng ta từng học chung trường mà giơ cao đánh khẽ, đừng tới quấy rầy tôi nữa.”

“Còn anh…” Đông Chí xoay người mở cửa phòng: “Cuộc đời anh hoàn toàn không liên quan gì tới tôi. Trịnh Từ, kỳ thật tôi rất muốn nói một câu chúc phúc cho anh. Nếu anh có thể không tới quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, tôi nghĩ câu nói của tôi sẽ càng thêm có thành ý.”

“Trịnh Từ, chúc anh hạnh phúc.”