*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lăng Đông Chí có một chiếc Ford việt dã là đồ secondhand, mua được khi anh vừa tốt nghiệp đại học. lúc ấy anh em trong nhóm muốn tổ chức thành đoàn tới Đôn Hoàng vẽ quang cảnh, đầu óc Lăng Đông Chí nóng lên, liền bỏ ra số tiền mấy năm bán tranh mua chiếc xe secondhand này. Tuy rằng lúc ấy bị anh hai xạc cho một trận, nhưng sự thật chứng minh đối với người thường xuyên chạy tới những nơi hoang dã để vẽ vời như anh mà nói, có một chiếc xe của riêng mình quả thật vô cùng thuận tiện.
Kỳ nghỉ hè năm nay, Lăng Đông Chí đã tới Tây An một chuyến, gần khai giảng mới lái trở về, xe còn chưa kịp đưa đi bảo dưỡng. từ xa nhìn lại, trong đám xe sáng bóng long lanh lại có một chiếc xe jeep bùn đất bám đầy xung quanh, giống như giữa đám gà rừng sặc sỡ trà trộn một con cún bẩn hề hề lưu lạc thật không hòa hợp.
Trang Lâm thì thào: “Thầy Lăng, xe của thầy… ngon nha.”
Lăng Đông Chí chỉ biết dựa theo tâm lý của mình mà suy đoán ý tứ trong lời người khác, nghe cậu nhóc nói như vậy lập tức toát ra bộ dạng vênh vênh đắc ý: “Tất nhiên rồi. à, mà nhà em ở đâu?”
Trang Lâm không còn lời nào nhìn anh một cái: “Thầy, trước kia em đã nói với thầy rồi.”
“Ah, thật không?” Lăng Đông Chí chống cửa xe nghĩ nghĩ, một chút cũng không có tý ký ức nào, đành phải lắc đầu nói: “Không nhớ, aiz, già rồi, đã quên chuyện này.”
Trang Lâm há miệng thở dốc lại nhắm mắt lại, tâm nói thầy như vầy mà dám nói mình già? Bộ thầy ấy thật sự không biết trong mười đại mỹ nam ở trường trung học Nam Sơn hai năm liền thầy ấy đều đứng thứ nhất sao? Tuy rằng không hiểu đám nữ sinh bầu chọn mỹ nam trong trường vì sao lại đưa cả thầy giáo cậu vào trong danh sách, nhưng có thầy ấy đệ nhất ngai vàng thượng trấn, thật sự không ai không phục. Còn cậu dương quang sáng lạn, vừa đẹp trai vừa anh tuấn, lại…lại chỉ xếp vị trí thứ bảy trong danh sách.
Hai người lên xe, Lăng Đông Chí dựa theo chỉ dẫn của Trang Lâm xuyên qua nửa thành phố, quẹo vào khu Phúc Tinh Uyển tiếp giáp công viên đồng hồ. Khu này là khu đô thị sa hoa đứng đầu thành phố Tân Hải, Lăng Đông Chí tuy rằng biết có thể đưa con em vào trung học Nam Sơn học đều không phải gia đình bình thường, nhưng khi nhìn thấy khu nhà này vẫn âm thầm líu lưỡi.
Công viên đồng hồ, hồi còn bé Lăng Đông Chí cũng đã từng tới, trong đó có hồ sen dưới chân núi, dòng suối chảy từ trên núi xuống, ở dưới chân núi tạo thành ba cái hồ lớn nhỏ không đồng nhất, nhưng cảnh sắc vô cùng xinh đẹp. Không biết là do phong thủy hay do may mắn mà những kẻ có tiền đều thích ở những nơi có sông có núi thế này. Không khí mát mẻ, lại không ô nhiễm, không tạp âm, từ góc độ sức khỏe mà nói đối với thân thể là vô cùng hữu ích. Vị trí khu đô thị Phúc Tinh Uyển nằm ở giữa sườn núi, đứng ở cửa nhà là có thể nhìn thấy một nửa công viên đồng hồ. phóng mắt nhìn ra xa, quả nhiên cảnh sắc như họa.
Đông Chí không khỏi âm thầm cảm thán có tiền thực sướng.
Xe dừng trước một cánh cổng sắt, một người đàn ông trung niên tóc hoa râm ra cửa đón, giơ tay nhấc chân đều thập phần nho nhã lễ độ, thấy Trang Lâm, liền mở miệng nói: “Tam thiếu gia” đúng chuẩn bộ dáng của quản gia. Một con chó Husky đen trắng đi theo bên chân ông ấy, thấy Trang Lâm liền bổ nhào tới.
Trang Lâm tay mắt lanh lẹ một phen đè nó lại, xoa xoa đầu nó, lắp bắp hỏi nam nhân kia: “Thất bá, anh hai cháu đã về chưa?”
Thất bá lắc đầu: “Nhị thiếu gia đã gọi điện về, nói phải tăng ca, tối muộn mới về.” ông liếc nhìn cái mặt Trang Lâm xanh xanh tím tím, hàm súc hỏi han: “Có cần tôi gọi bác sỹ Trương tới không?”
Trang Lâm nghe thấy anh hai mình không có ở nhà, lập tức liền thở phào một cái, xoay người quả thực không che dấu nổi nét mặt vui mừng sung sướng: “Thầy Lăng, thầy vào nhà em ngồi một lát đi. Vừa lúc em cũng có mấy bài tập muốn hỏi thầy.”
Thất bá nghe thiếu gia nhà mình gọi thanh niên xinh đẹp kia là “thầy”, tựa hồ có chút ngoài ý muốn, nhưng lời nói cử chỉ vẫn không chút rối loạn: “Mời thầy vào nhà.”
Đông Chí tuy rằng cũng có chút tò mò nhà của kẻ có tiền sẽ nhà cao cửa rộng thế nào, nhưng nhìn sắc trời vẫn nhịn xuống mà buông tha cơ hội thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình. Từ nơi này chạy về nội thành ít nhất cũng mất nửa tiếng, sắc trời cũng đã tối dần, anh cũng không muốn bị mưa to chặn ở giữa đường.
“Thôi.” Đông Chí khoát tay: “Nếu phụ huynh em ấy không ở nhà, như vậy tôi nói chuyện với ông cũng được.”
Thất bá vội nói không dám.
Đông Chí đem chuyện Trang Lâm chiều nay đánh nhau ở trường ngắt đầu bỏ đuôi kể lại, trọng điểm là Trang Lâm bị động hoàn thủ, và cậu nhóc đã cam đoan tuyệt đối không tái phạm. Cuối cùng khẩn thiết nhờ ông cầu tình chuyển lời lại cho phụ huynh Trang Lâm: “Là một thầy giáo, tôi hy vọng phụ huynh học sinh nên chủ yếu lấy việc khuyên bảo để dạy dỗ con em mình.”
Đông Chí kỳ thật cũng sẽ không giảng đạo lý với học sinh cộng thêm khuôn mặt anh thế kia thật sự không có chút lực uy hiếp, cho nên khi nói chuyện với học sinh anh luôn dùng ngữ khí giáo điều. Nhưng chính ngữ khí kiểu này lập tức khiến Thất bá tin tưởng thân phận anh, thậm chí còn nhanh chóng lĩnh hội ý tứ trong lời nói của anh.
“Tôi sẽ nói lại lời của thầy giáo cho Nhị thiếu gia.” Nét mặt già nua của Thất bá lộ ra biểu tình vừa vui mừng vừa cảm động: “Đã khiến thầy vất vả một chuyến, thật sự cám ơn thầy.”
Lăng Đông Chí khoát tay: “Để cậu nhóc đi nghỉ ngơi, đồ ăn buổi tối nhớ chú ý nhiều hơn chút.”
Quản gia nhất nhất đáp ứng, Đông Chí đang định lên xe, chợt nghe con Husky ngồi ở cạnh chân Trang Lâm gâu gâu sủa hai tiếng.
Lăng Đông Chí dừng bước, quay đầu lại nhìn con cún.
Trang Lâm vội nói: “Đây là chó anh hai em nuôi, tên Hắc Đường.”
Đông Chí đi qua xoa xoa đầu Hắc Đường, ngồi xổm xuống trước mặt nó. Hắc Đường giống như có chút không kiên nhẫn, kiêu ngạo hất đầu sang một bên. Lăng Đông Chí tâm nói quả nhiên chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cư nhiên dám gọi anh là giáo viên nghèo kiết hủ lậu… này là học được từ ai đây?
Đông Chí cười nói với quản gia: “Mấy hôm trước tôi có tham gia một buổi hội thảo của một tiến sỹ y học nói về thể trọng có liên quan tới tuổi thọ. Cho dù là người hay động vật, nếu thể trọng quá nặng đều sẽ ảnh hưởng tới tuổi thọ. Tôi thấy Hắc Đường nhà mình hình như hơi béo đấy.”
Quản gia vội nói: “Lúc trước Nhị thiếu gia cũng thấy nó có chút béo, vậy tôi sẽ thu hết đồ ăn vặt của nó lại. Ừm, về sau cũng sẽ giảm bớt phần cơm tối.”
Hắc Đường hai mắt màu lam xinh đẹp ngây ngốc một chút.
Quản gia còn đang mải khách khí với Đông Chí: “Thầy Lăng thật hiểu sâu biết rộng.”
Đông Chí cười nói: “Giáo viên nghèo kiết hủ lậu, không có bản lĩnh gì, chỉ đọc kiến thức trong sách vở nhiều hơn chút mà thôi.”
Hắc Đường tựa hồ hiểu được cái gì đó, trong mắt toát lên biểu tình khó tin.
Đông Chí cười tủm tỉm liếc mắt nhìn Hắc Đường biểu tình như bị sét đánh, cảm thấy mỹ mãn quay lại xe mình. Khi xe khởi động rời đi, Hắc Đường mới hồi phục tinh thần, đuổi theo chiếc xe mà sủa gâu gâu liên tục.
“Mi quay lại cho cậu đây, nói cho rõ đi! Xương mài răng, bóng bắp bò, bích quy thịt bò của cậu đây…lão già kia thật sự sẽ thu hết của cậu đây mất…”
Đông Chí cười hắc hắc, từ gương chiếu hậu nhe răng cười khểnh với nó.
Trang Lâm thực kỳ quái: “Hắc Đường hình như rất luyến tiếc thầy Lăng.”
Quản gia cũng thấy khó hiểu: “Chắc nó cũng cảm thấy thầy giáo của cậu chủ rất xinh đẹp đi.”
Hắc Đường đuổi theo tới tận bóng cây trước căn biệt thự ở cạnh đường quốc lộ, mới hổn hển ngừng lại. Theo gió truyền tới, những lời đối thoại của Trang Lâm và quản gia đều rơi hết vào tai khiến nó tức muốn hộc máu.
“Ai mà thèm luyến tiếc hắn, ai đặc biệt cảm thấy hắn xinh đẹp chứ, cái tên lòng dạ hẹp hòi hỗn đản, cậu đây mới thầm nói hắn một câu… ai nha, đồ ăn vặt của cậu đây…”
Đông Chí tâm tình khoái trá, trước khi cơn mưa bắt đầu nặng hạt đã về tới khu ký túc giáo viên trung học Nam Sơn. Con Yểng phía sau nhà đang được treo trên ban công, thấy xe anh dừng lại liền ở trong lồng đạp đạp hai cái, gân cổ gọi: “Đông Chí, Đông Chí! Tôi cho anh biết một bí mật…”
Đông Chí mặc kệ tên tiểu tử to mồm kia, nhanh chóng di chuyển, giành giật từng giây mà lái vào bãi đỗ xe trước tòa nhà, chậm một cái là cả người ướt hết. anh vừa mới lấy được chùm chìa khóa từ trong túi ra, phia sau mưa dông đã ào ào trút xuống. trong lòng Đông Chí kêu to thật may mắn, hớn ha hớn hở đi lên lầu 4 ký túc, cửa vừa mở ra, anh liền trợn tròn mắt.
“Đệt, bọn mày vào bằng cách nào?”
Bốn năm con mèo cả lớn cả nhỏ sắp xếp đội hình đang cuộn tròn trên ghế sa lông nhà anh, nghe thấy tiếng cửa mở đồng loạt ngẩng đầu lên. Vàng, nâu, lam, lục… mấy cặp mắt ngập nước to tròn tội nghiệp đồng thời nhìn anh.
Đông Chí đầu đầy hắc tuyến.
Bởi vì thanh danh bản thân ở bên ngoài, cho nên thường xuyên sẽ có một ít miêu miêu cẩu cẩu tìm tới cửa, kể lể với anh những chuyện mà chúng nó không thể nói với chủ nhân của mình. Có đôi khi Đông Chí không có ở nhà, chúng nó sẽ từ ban công nhảy vào rồi ở trong phòng chờ anh. Đông Chí đối với chức vụ anh trai tri kỉ một chút cũng không có hứng thú, bởi vậy khi cần ra ngoài, anh sẽ khóa kỹ mọi cửa nẻo. Đương nhiên, khi thời tiết không tốt, mấy đứa nhóc đó muốn tìm chỗ tránh mưa, Lăng Đông Chí cũng không tuyệt tình, cửa sổ ban công đề khép hờ cho tụi nó đi vào. Nhưng anh có quy định, tránh mưa gì đó chỉ có thể ở ngoài ban công, không được vào nhà, anh cũng không phải dân Mỹ mà một ngày rảnh rỗi làm vệ sinh nhà cửa mấy lần.
“Đông…Đông chí.” Con mèo vằn hổ có đôi mắt xanh biếc lắp bắp nói: “Bọn em không cố ý, bên ngoài… bên ngoài vừa rồi có sét đánh!”
Nằm bên cạnh nó, con mèo màu xám bị cụt nửa đuôi cũng không ngừng bổ sung: “Còn có tia chớp, thật đáng sợ!”
Mấy con mèo còn lại đồng loạt gật đầu.
Đông Chí rối rắm nhìn chúng nó một lát, bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Vậy được rồi, lần sau không được viện lý do này nữa. Tụi mày vào lúc nào? Ăn cơm chưa?”
Mấy con mèo đều chen chen rúc rúc vào một chỗ, cúi đầu bắt đầu liếm móng vuốt, đứa nào cũng không lên tiếng.
Đông Chí trong phút chốc sinh ra vài phần dự cảm chẳng lành. Giây tiếp theo, anh liền nhìn thấy phía dưới sô pha lòi ra một cái vỏ túi thực phẩm.
“Đồ ăn tích trữ…. của taoooo…” Lăng Đông Chí nháy mắt nổi giận: “Lão tử liều mạng với tụi mày!”
Hết chương 3
Hắc Đường:
Nhóm mèo hoang nghịch ngợm =))