Bí Mật Của Đông Chí

Chương 15: Lại bị đùa giỡn




Hiệp hội họa sỹ tỉnh rất quan tâm tới triển lãm tranh lần này, sau khi xác định phòng trưng bày triển lãm xong, còn cố ý mời các giáo viên tham dự triển lãm ở các trường trung học trong tỉnh hợp thành một tổ công tác, chuyên trù tính các hạng mục công việc chung cho triển lãm. Trung học Nam Sơn có hai giáo viên đăng kí tham dự là Đông Chí và Lục Hành. Bởi vì tác phẩm của Lục Hành còn chưa xong cho nên công tác tổ chức bên sự kiện liền đổ lên đầu Đông Chí.

Chuyện bố trí sắp xếp phòng triển lãm đều đã có công nhân làm, nhiệm vụ chủ yếu của tổ công tác chính là cử người trông coi giám sát thi công, hoặc lâm thời có chuyện gì thì làm chân chạy việc. Công việc không tính là mệt, nhưng mỗi ngày đều phải chạy đi chạy lại giữa hai bên trường học và phòng triển lãm. Đông Chí là một người sợ phiền toái, mới làm được 2 ngày đã thấy chán. Lại cộng thêm anh là người sợ ồn ào, cố tình hiện tại trong phòng triển lãm đang sắp đặt không gian trưng bày nên toàn sử dùng máy khoan điện, hay các dụng cụ đục đẽo khác, Đông Chí nhịn hai ngày thật sự nhịn không nổi nữa, lấy cớ trong trường có việc liền mặt dày chuồn mất.

Sau khi chuồn đi mới phát hiện đã sắp tới giờ tan tầm, Đông Chí lười quay về trường, đang cân nhắc nên đi đâu để giải quyết vấn đề cơm chiều, dư quang khóe mắt lại thấy trên mặt cỏ bên cạnh phòng triển lãm mỹ thuật tạo hình có một con chó Husky khỏe mạnh cường tráng đang chạy nhảy tung tăng.

Đông Chí híp mắt.

Con Husky chạy qua chạy lại hai vòng quanh thảm cỏ, rồi nhấc một chân sau lên tiểu bậy dưới gốc cây anh đào. Sau đó nó cao hứng phấn chấn mà bắt đầu rượt đuổi đám bồ câu trên mặt cỏ. Sợi dây xích bằng da bị nó kéo lê vang lên tiếng loẹt xoẹt.

Đông Chí nhìn trái nhìn phải, xung quanh hoàn toàn không thấy thân ảnh của Thất bá đâu.

Sao con chó này lại có thể chạy tới đây vậy?

Đông Chí vốn không muốn để ý tới nó. Nhưng quanh khu này dân cư đông đúc náo nhiệt, thảm cỏ cạnh phòng triển lãm chỉ là so với sân vườn hơi lớn hơn một chút, nhưng bên ngoài những lùm cây kia chính là đường giao thông nhộn nhịp như mắc cửi, người xe qua lại như nước. Chưa nói tới việc không an toàn, nếu nó ở trong này bị bắt đi thì thật sự không biết đi đâu mà tìm.

Đông Chí xuống xe, không tình nguyện mà đi về phía cái con chó ngu ngốc đang tung tăng lăn lộn vui vẻ kia.

“Hắc Đường!”

Hắc Đường bỗng nhiên ngẩng đầu, lắc lắc cái đuôi, giống như hắt xì hơi mà từ trong lỗ mũi văng ra một cỗ khí thô.

“Thật đúng là mày.” Đông Chí đi qua đó, từ dưới đất nhặt lên cái dây xích dính đầy bụi đất lắc lắc: “Mày tới đây với ai?”

Hắc Đường giật giật lỗ tai, đôi mắt lam ngập nước toát ra thần sắc do dự. thật giống như nó cũng không ngờ lại gặp Đông Chí ở chỗ này, nhất thời không biết nên có phản ứng gì.

“Không phải là mày tự chạy tới đây đấy chứ?” Đông Chí thấy nó không phản ứng gì, có chút nghi ngờ, khom lưng xuống nhìn cái vòng cổ của nó: Hắc Đường 186XXXXX0988.

Là Hắc Đường không sai, nhưng số điện thoại này Đông Chí không nhận ra, có lẽ là của Trang Châu, cũng có thể là của quản gia tiên sinh. Đông Chí nghĩ nghĩ, cứ gọi điện cho Trang Lâm trước.

Di động của Trang Lâm vừa vang lên không lâu liền nối thông, từ trong loa vang lên tiếng thở dốc hồng hộc, như là vừa chạy bộ vừa nghe điện. Xung quanh khá ồn ào, còn kèm theo tiếng nam nữ sinh cươi đùa: “Thầy Lăng?”

Đông Chí hỏi luôn: “Em đang ở đâu thế? sao ồn vậy.”

“Bọn em đang chơi bóng.” Trang Lâm thở hổn hển, tựa hồ mệt muốn chết: “Thầy tìm em có chuyện gì sao?”

“Là thế này…” Đông Chí nghe thấy trong loa có người gọi tên Trang Lâm, vội vàng nói ngắn gọn: “Thầy mới từ phòng triển lãm mỹ thuật tạo hình ra, thấy Hắc Đường nhà em đang lạc một mình ở đây.”

“Đệt mợ! Cái con ngu này…” Trang Lâm mắng chửi một câu: “Thầy đang giữ nó sao?”

“Ừ, đang giữ.” Đông Chí nhìn con chó ngu ngốc đang ngọ nguậy đứng cạnh chân mình, bổ sung thêm một câu: “Nhưng nó lúc nào cũng nhăm nhăm muốn chạy đi.”

Trang Lâm có chút phát sầu: “Trận đấu của em vẫn chưa xong, không thể qua đó được. Hay là thầy gọi điện cho anh trai em đi, chính là số điện thoại ghi trên vòng cổ của nó ấy.” nói xong còn lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Anh ấy sẽ cám ơn thầy thật hậu hĩnh. Nhờ thầy đó, thầy Lăng.”

Đông Chí bất đắc dĩ, đành ngồi xuống xem lại số điện thoại trên chiếc vòng cổ của Hắc Đường.

Hắc Đường không kiên nhẫn tránh né một chút, thấy Đông Chí không được như ý cứ dây dưa không bỏ lại bu lại, con ngươi đảo đảo, lộ ra biểu tình tội nghiệp: “Mi định gọi điện thoại cho cha ta sao?”

“Ừ.” Đông Chí cũng không thèm ngẩng đầu lên đáp: “Kêu anh ta tới đón mày về.”

Hắc Đường lùi về sau hai bước, do do dự dự hỏi tiếp: “Ta có thể… không về nhà không?”

Đông Chí sửng sốt một chút, dừng động tác ấn số điện thoại lại: “Vì sao?” nghe thấy Hắc Đường nói như vậy, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh chính là: chẳng lẽ Trang Châu ngược đãi nó?

Hắc Đường bất an lắc lắc cái đuôi: “Ta không dám về. Dù có về cũng sẽ bị bắt đem bán.”

“Là ai?” Đông Chí kinh ngạc, anh cảm thấy Trang Châu rất quan tâm tới nó, người trong nhà ai to gan dám đem nó đi bán?

Hắc Đường rụt cổ: “Là… người làm vườn trong nhà.”

Cỏ dại trong nhà Trang Châu cũng không có bao nhiêu, khẳng định không chỉ có 1 người làm vườn cố định. Đông Chí chưa đi vào cái tòa nhà lớn nằm giữa sườn núi nên không biết người làm vườn trong nhà trông thế nào. Nhưng với những khu nhà cao cấp đều sẽ có nhân viên chuyên môn xử lý, người làm vườn gì đó chắc chắn phải có.

Hắc Đường vẻ mặt đau khổ tiếp tục yêu sách: “Người làm vườn này là do Thất bá mới tuyển vào, bộ dạng vừa cao to vừa cường tráng, so với ta khỏe mạnh hơn nhiều, nơi này bị gã đá một cước, vẫn còn đau. Đúng rồi, trên mặt gã có một mắt to một mắt nhỏ, khi cười cái miệng méo méo, vừa nhìn đã thấy không giống người tốt.”

Đông Chí cảm thấy vấn đề này tương đối nghiêm trọng: “Hôm nay là gã bắt mày ra đây?”

Hắc Đường tội nghiệp gật đầu: “Gã nói với Thất bá là muốn dẫn ta ra ngoài đi dạo, kết quả liền kéo ta lên một chiếc xe, lái thẳng vào trong nội thành.”

Đông Chí theo bản năng xoa xoa đầu nó: “Rồi sao nữa?”

“Xe chạy tới cổng một cái chợ, gã kéo ta xuống.” Hắc Đường nhìn Đông Chí, đôi mắt lam nước mắt lưng tròng: “Nói muốn bán ta cho chủ quán thịt chó.”

Đông Chí nhìn đôi mắt nhỏ nhắn thuần khiết vô tội của nó, lông tơ khẽ dựng đứng lên.

Hắc Đường liếm liếm tay anh: “Mi phải nói cho cha ta biết nhé?!”

Đông Chí lăc lắc tay mình: “Ừ, nhất định nói.”

Thật sự là bị câu chuyện bi thảm nó tìm được đường sống trong chỗ chết ảnh hưởng, ngón tay Đông Chí ấn số điện thoại cũng có chút phát run, may mà bên kia rất nhanh nhận điện, giọng nói êm dịu nhẹ nhàng có chút ngoài ý muốn vang lên: “Thầy Lăng?”

Đông Chí lại hoảng sợ, sao anh ta biết là mình? Anh ta biết số điện thoại của mình? Hay là trong điện thoại của anh ta có lưu số của mình?

Trang Châu thấy anh không lên tiếng, hơi đề cao âm lượng: “Alo?”

“Là tôi.” Đông Chí rốt cục hồi thần: “Là thế này, tôi vừa từ phòng triển lãm mỹ thuật tạo hình ra, có thấy Hắc Đường nhà anh.”

“Hả?” Trang Châu tựa hồ cũng sửng sốt: “Là nó thật chứ?”

“Chính là nó.” Đông Chí liếc mắt nhìn Hắc Đường biểu tình tha thiết, đem lời muốn nói ra tới miệng lại nuốt trở vào: “Tôi thấy nó có đeo dây xích hẳn là đi cùng ai đó tới đây.”

“Tôi không rõ lắm.” Trang Châu cân nhắc một chút: “Nhưng hôm nay nó hẳn đi cùng Thất bá tới bệnh viện tiêm ngừa. Thầy không thấy Thất bá sao?”

“Không thấy.” Đông Chí tạm dừng một chút: “Khi tôi tới thấy cạnh nó là một nam nhân trông khá khóe mạnh, ừm, nhìn qua một mắt to một mắt nhỏ, cười rộ lên miệng hơi méo, là người làm trong nhà anh sao?”

Trang Châu ngạc nhiên: “Nhà tôi hẳn là không có người như vậy.”

Hắc Đường tựa hồ phát hiện được cái gì, cảnh giác ngẩng đầu nhìn Đông Chí. Đông Chí âm thầm nghiến răng: “Người này quần còn dính bùn đất, thoạt nhìn như người làm vườn… nhà anh không có người làm vườn à?”

Trang Châu càng lúc càng mơ hồ: “Người làm vườn nhà tôi là một lão bá, đi đứng không thuận tiện, bình thường ít khi ra ngoài. Tôi nghĩ hẳn là thầy chưa từng gặp ông ấy.”

Hắc Đường miệng toe toét, lại vội vàng khép lại, sau đó lại toe toét, lộ ra bộ mặt vô sỉ tươi cười vui vẻ.

Đông Chí hận không nhẫn lại được, lại không thể đứng giữa đường đá cho nó hai phát, chỉ có thể dời tầm mắt sang bên kia, ngữ khí không tốt hỏi Trang Châu: “Tôi hiện tại đang ở cửa phòng triển lãm mỹ thuật tạo hình, anh mau qua đón nó về đi.”

Trang Châu vội nói: “Được, tôi lập tức tới.”

Cúp điện thoại, Đông Chí lười cùng cái con chó chỉ toàn ăn nói linh tinh, điêu toa không đáng tin nói lời vô nghĩa, không nói một lời liền kéo nó đi ra cửa phòng triển lãm, tìm một chỗ tương đối dễ thấy chờ Trang Châu tới nhận lại đồ bị mất.

Hắc Đường vì lừa được Đông Chí mà cảm thấy mừng thầm, về phương diện khác lại bởi vì không lừa được triệt để mà có chút xám xịt, nhưng khi thấy bộ dạng nghiêm mặt của Đông Chí, nó lại có chút rối rắm có phải mình đùa có chút quá đáng rồi không. Mỗi lần thấy người thanh niên này, trên mặt anh ta đều mang theo tươi cười, bộ dạng hòa hòa khí khí. Hiện tại vẻ mặt lạnh như băng, ngay cả một cái liếc mắt cũng lười cho nó, điều này khiến Hắc Đường cảm thấy có chút khổ sở — dù sao gặp được một người nghe hiểu được tiếng nó nói là một chuyện bất khả tư nghị cỡ nào, nó lớn như vậy rồi đây là lần đầu thấy có người nghe hiểu tiếng nó.

Không đợi Hắc Đường kịp nghĩ ra biện pháp gì làm dịu đi mối quan hệ căng thẳng giữa nó và Đông Chí thì Trang Châu đã xuất hiện.

Hắc Đường nhất thời phẫn nộ.

Đông Chí cũng có chút ngoài ý muốn sao anh ta lại tới nhanh như vậy, đến khi trao trả Hắc Đường cho Trang Châu, vẫn nhịn không được mà hỏi một câu: “Anh làm việc ở gần đây sao?”

“Cách hai con phố.” Trang Châu chỉ chỉ phía sau lưng mình: “Tòa nhà Cẩm Hoa. Dưới lầu có một nhà hàng cơm Tây cũng không tệ lắm, hôm nào tôi mời thầy ăn cơm.”

Đông Chí tức giận nói: “Mời cơm thì thôi khỏi, nhưng ngược lại tôi muốn nhờ anh Trang một việc.”

Trang Châu thập phần bình tĩnh khẽ nhíu mày: “Thầy nói đi.”

Đông Chí tà liếc mắt nhìn con chó tình tình quái ác nhà hắn một cái, nhấn mạnh từng chữ nói: “Tôi hy vọng anh Trang sau khi về nhà có thể kể câu chuyện “Cậu bé chăn cừu” cho Hắc Đường nhà anh nghe.”

Trang Châu: “….”

“Đặc biệt là đoạn cuối câu chuyện, chính là phần kết cục của đứa bé nói dối kia, nhờ anh kể đi kể lại ít nhất ba lần cho nó nghe.”

Trang Châu: “….”