Bí Mật Của Đông Chí

Chương 123: Phiên ngoại 4: Tiểu Ngư, Tiểu Ngư (3)




Khi trưởng thôn Vinh bá cùng một đội nam nhân trong tộc vội vã trở về, ba Tiểu Ngư đã cùng những người khác trong thôn thu xếp đồ đạc xong xuôi. Bọn họ đều đã chuẩn bị xong quần áo, lương thực và những đồ thiết yếu, mấy phụ nữ lớn tuổi ảm đạm nhìn đám trẻ con đang vui vẻ chơi đùa ở sân trống đầu thôn, trẻ con vô tư không suy nghĩ gì, bọn chúng cũng không thèm để ý đám sơn tước líu ríu sốt ruột cái gì đó. Mấy đứa nhỏ hơn đều đang ở trong nhà giao cho mẹ Tiểu Ngư và một phụ nữ khác sang tháng sẽ sinh chăm sóc.

Ba Tiểu Ngư đem chuyện con sơn tước đã nói kể lại cho Vinh bá nghe, Vinh bá gật đầu, vẻ mặt cũng thập phần ngưng trọng: “Trường Sơn, chuyện này chỉ sợ không tốt lắm.”

Trường Sơn trong lòng có chút nghi hoặc, nghĩ không ra còn có chuyện gì nghiêm trọng hơn chuyện động đất, toàn tộc không thể di dời tìm kiếm một điểm dừng chân mới?

“Còn nhớ lần trước Thiên Mộc Thanh đi ra ngoài gặp một đám săn trộm không?” Vinh bá trên nét mặt già nua hiện rõ sự mệt mỏi: “Trường Sơn, chúng ta cản đường bọn chúng, đã bị ghi hận!”

Trường Sơn nhìn đỉnh núi xa xa lượn lờ bay lên những đám khói đen quỷ dị, tâm càng trầm xuống: “Bọn chúng đang kéo lên đây?”

Vinh bá gật đầu: “Còn có súng. Lúc này chỉ sợ cách không xa.”

Trường Sơn biết súng săn tự chế trong thôn không cách nào so được với súng thật của đám săn trộm kia, nếu thật sự phải đối đầu, như vậy người già trẻ nhỏ trong thôn phải làm sao?

Vinh bá dậm chân: “Không xong, đưa người già trẻ nhỏ chạy trước đi.”

Bộ tộc bọn họ vốn ít người, lúc săn thú không đủ người, phụ nữ cũng phải tham gia lao động, nhưng chuyện trước mặt này quá khẩn cấp, nếu bị bọn săn trộm cầm súng chặn ở đầu thôn, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Phụ nữ, trẻ nhỏ đều rời đi rồi, nam nhân bọn họ mới có thể an tâm đánh giặc.

Trong lòng Trường Sơn biết rõ sự thiệt hơn trong chuyện này, vội vội vàng vàng chạy về nhà sắp xếp cho nữ nhân, trẻ nhỏ cùng người già trong thôn rời đi trước. Từ nơi này đi dọc theo đường mòn rời khỏi ngọn núi, dưới chân núi có một thôn nhỏ khoảng hai ba trăm hộ dân tên là Trương thôn. Vinh bá thường xuyên dẫn người tới trao đổi đồ vật với bọn họ. Mỗi người của bộ tộc Sơn thần đều thông thạo dược lý, hơn nữa những bệnh như đau đầu, cảm mạo, bị thương, chỉ cần một hai liều dược là khỏe ngay, bởi vậy đi tới đâu cũng được hoan nghênh.

Có đôi khi người trong tộc cũng xuống chân núi đổi con mồi lấy một chút dầu muối tương dấm hay vật dụng hàng ngày, thường xuyên qua lại nên ở chung với người Trương thôn khá hòa hợp. Sau đó Vinh bá và trưởng lão trong thôn bọn họ thương lượng với nhau, bỏ chút tiền mua vài mảnh đất trong thôn làng kia, hàng năm đều chuyển đồ đạc tới đó. Cứ như vậy, nam nhân trong tộc nếu đi buôn bán trao đổi không vội về kịp cũng có thể tá túc ở những chỗ đó. Đó cũng là đường lui Vinh bá chuẩn bị cho những người trong thôn.

Nữ nhân trong thôn mang theo bọc hành lý, dìu người già dắt trẻ nhỏ từ đường mòn sau thôn rời đi.

Mẹ Tiểu Ngư vừa mới sinh được vài ngày, tuy rằng thân thể đã tốt hơn nhưng vẫn chưa khỏe hắn, bận rộn cả buổi chiều, sắc mặt đã trở nên trắng bệch. Thấy ba Tiểu Ngư trở lại thu xếp cho cả nhà đi trước, trên mặt cô bất giác toát ra thần sắc kinh hoảng. Cô biết mình không đi không được, ở lại chỉ tổ làm gánh nặng cho các nam nhân, nhưng thật sự phải đi cô lại có chút sợ hãi, cô mới sinh con, trên người không có nhiều khí lực.

Ba Tiểu Ngư ôm mẹ Tiểu Ngư vào lòng thấp giọng nói: “Những người đó có súng, không đi không được.”

Mẹ Tiểu Ngư hai mắt hồng hồng, gật gật đầu: “Em đi.”

Hai vợ chồng cùng nhìn Tiểu Ngư quấn tã lót trong tay, bé ăn no bụng đang ngủ say giấc, cái miệng nhỏ nhắn xinh xinh hơi chu lên, tựa như đang làm nũng với ba mẹ mình.

Ba Tiểu Ngư quyết tâm đặt bọc nhỏ lên lưng vợ để cô địu bé: “Chăm sóc con trai.”

Mẹ Tiểu Ngư nhìn chồng, chung quy không nói gì nữa, xoay người đuổi theo hai lão phụ nhân trong thôn, không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài thôn.

Ba Tiểu Ngư nhìn theo bóng dáng bọn họ, tim như bị dao cắt. Anh không biết mẹ Tiểu Ngư có thể đi được bao xa, cũng không biết bọn họ có thể bình an tới được Trương thôn hay không. Nhưng anh không còn lựa chọn nào khác, nếu giữ bọn họ ở lại, sẽ càng thêm nguy hiểm.

Vinh bá ra lệnh các nam nhân trong tộc lấy toàn bộ vũ khí có trong nhà mình ra, rồi sắp xếp mai phục ở những địa điểm bí mật ở đầu thôn.

Bọn họ nhất định phải bảo vệ thôn, ít nhất phải giữ vững cho tới khi trời tối đen. Nếu không đám săn trộm này có thể dễ dàng tìm được đường đi của người nhà bọn họ từ những dấu vết quanh thôn.