Hai người lấy lời khai xong lại được đưa tới bệnh viện làm kiểm tra toàn diện, khi về tới nhà thì trời cũng đã tối.
Trang Châu đặt túi thuốc ở trên tủ giày cạnh cửa, đỡ Đông Chí đổi dép đi trong nhà, lại cẩn thận đỡ anh lên lầu nghỉ ngơi. Đông Chí bị nâng niu tới dở khóc dở cười, vỗ vỗ vai người yêu: “Em chỉ bị nứt xương thôi, cũng không phải tàn phế, anh không cần để ý vậy đâu. Kỳ thật em đã không còn thấy đau nữa. Thật đó.”
Trang Châu tà liếc người yêu một cái, biết em ấy là đang cố trấn an tâm tư mình, nhưng bị thương chính là bị thương, sao có thể không đau, em ấy nói như vậy ngược lại càng khiến trong lòng Trang Châu thấy khó chịu.
“Ở trước mặt anh không cần cậy mạnh, nằm nghỉ trước đi, anh đi nấu cơm.” Trang Châu dìu Đông Chí ngồi xuống giường: “Nấu xong anh lên gọi em.”
Đông Chí bị gây sức ép cả chiều như vậy thật sự cũng không còn chút sức lực nào, hơn nữa mấy chỗ bị thương trên người cũng đều vô cùng đau đớn, không gắng gượng nữa, kéo chăn mỏng ra đắp lên người, từ từ nhắm mắt gật đầu.
Hôm nay về muộn, đám miêu miêu cẩu cẩu trong nhà chờ cũng sốt ruột, Trang Châu xuống lầu cho bọn chúng ăn no rồi mới bắt đầu vo gạo nấu cơm. Trong tủ lạnh có sẵn canh xương cùng thịt bò, làm thêm chút rau tươi cộng thêm dưa muối Thất bá đưa tới, một bữa cơm đơn giản liền xong.
Đông Chí vẫn còn đang ngủ, Trang Châu cũng không muốn đánh thức em ấy. Hắn nhớ rõ Đông Chí từng nói qua, lúc bị thương hay sinh bệnh, nhất định phải nằm trên giường nghỉ ngơi. Kháng thể chống bệnh tật hữu hiệu nhất chỉ có khi ngủ mới có thể sinh ra. Nghĩ tới trước đây Tiểu Xám thường hay ngủ sớm dậy muộn, Trang Châu lại chạy tới phòng vẽ tranh của Đông Chí, mở ngăn kéo lấy viên đá cùng mấy đồ cốc chén của bộ tộc mang ra, nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh gối đầu Đông Chí. Hắn vẫn cảm thấy mấy thứ này có thể trị được bệnh cho động vật mà không trị được cho con người là không khoa học, đứng ở góc độ tế bào nhìn lại, con người và động vật kỳ thật không khác nhau là mấy…
Trang Châu chỉnh góc chăn cho Đông Chí, lại nhẹ nhàng đi xuống lầu. Hắn bảo quản phần ăn của Đông Chí, còn mình tự lấp đầy bụng trước, sau đó cầm di động đi tới thư phòng.
Nhìn đồng hồ, cách lúc sự cố phát sinh đã hơn hai tiếng đồng hồ.
Trang Châu không tính đợi nữa.
Đông Chí ngủ thẳng tới mười giờ sáng ngày hôm sau, bụng đói kêu ầm ĩ mới mở mắt ra, thấy gối đầu bên cạnh mình đặt mấy món đồ thủy thảo thạch có chút không biết nên khóc hay nên cười. Nhưng anh cảm thấy trên người thoải mát hơn rất nhiều, cũng không biết có phải do mấy món đồ thần bí này thật sự có tác dụng hay không.
Trang Châu không đi làm, đang ở trong thư phòng gọi điện thoại, tiểu trợ lý Lý Hạ của hắn đang pha trà trong phòng bếp, thấy Đông Chí đi tới liền nhanh chóng bỏ mấy thứ trong tay xuống mà chạy tới đỡ anh.
“Không nghiêm trọng như vậy.” Đông Chí thăm dò nhìn nhìn: “Hôm nay hai người không tới công ty à?”
Lý Hạ vừa bận rộn chân tay hâm nóng đồ ăn cho Đông Chí vừa giải thích: “Sếp nói mấy hôm nay đều không tới. Lát nữa người của phòng thị trường sẽ đem báo cáo tới. A, đúng rồi, sếp nói đã xin nghỉ giúp anh rồi, để anh ở nhà nghỉ ngơi vài ngày.”
Đông Chí gật đầu.
Đông Chí vừa uống xong một chén cháo nóng, chuông cửa liền vang lên. Lý Hạ vội nói: “Em đi mở cửa.”
Đông Chí nhìn bộ dạng này của cậu nhóc — tuy rằng Lý Hạ thường xuyên bị Hắc Đường khi dễ, mỗi lần tới nhà đều nơm nớp lo sợ nhưng dường như hôm nay trạng thái của cậu nhóc này không ổn lắm. Không chỉ rất khẩn trương mà còn có chút tâm sự nặng nề. Đông Chí cách cửa sổ thủy tinh nhìn ra bên ngoài, Lý Hạ đang cùng một nam nhân tây trang phẳng phiu tiến vào. Nam nhân có gương mặt ngay ngắn nghiêm nghị, biểu tình gì cũng không có, cũng không biết có phải nhân viên phòng thị trường mà Lý Hạ vừa mới nhắc tới hay không.
Đông Chí nghĩ nghĩ, cầm khay trà ngon Lý Hạ vừa mới pha lặng lẽ đi lên thư phòng. Kỳ thật không phải anh muốn nghe lén đâu nhưng nam nhân vừa mới vào cửa khiến anh cảm thấy vô cùng kỳ quái…Đông Chí không biết rõ rốt cuộc đó là cái gì nhưng trực giác cứ luôn cảm thấy không yên, nhượng anh cảm thấy ý đồ người này tới cửa dường như không đơn giản.
Quả nhiên, anh vừa mới đi tới cửa thư phòng, chợt nghe tiếng một giọng nam nhân nghiêm trang chững chạc nói: “Đây là chi phiếu Hạ tổng nhờ tôi đưa tới, ngài ấy cảm thấy rất xin lỗi đối với chuyện xảy ra tối hôm qua. Hy vọng thầy Lăng đại nhân đại lượng, tha thứ tiểu hài tử không hiểu chuyện.”
Đông Chí cảm thấy những lời này rất kỳ quái, Hạ tổng trong miệng người này nếu anh đoán không lầm có lẽ là Hạ Mạt, nhưng tiểu hài tử là ai? Nhóm cướp đường tối hôm qua là con của gã? Con riêng? Đông Chí đầu đầy hắc tuyến phỉ nhổ suy nghĩ không đứng đắn của bản thân, Hạ Mạt nhìn qua cũng mới hơn ba mươi, gã có thể sinh được bao nhiêu đứa con?!
Trang Châu từ trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng: “Có phải Hạ tổng nhà cậu cảm thấy chúng tôi thực thiếu tiền cho nên thấy chi phiếu của chủ nhân cậu liền chân nhuyễn, vô luận bọn họ có làm chuyện gì vô liêm sỉ đều có thể bỏ qua không truy xét?”
Nam nhân kia có nề nếp nói tiếp: “Hạ tổng hy vọng không nên vì người ngoài không liên quan mà tổn thương tới hòa khí hai gia đình.”
Trang Châu cươi lạnh: “Người ngoài không liên quan? Chỉ sợ đối với cái định nghĩa người ngoài không liên quan này, chúng tôi và bên đấy hoàn toàn bất đồng. Cậu trở về nói lại với Hạ Mạt, lão tử không thiếu tiền, nếu gã nhất định muốn che chở cho cái tên tiểu vương bát Tào gia kia, vì một tên cặn bã mà bỏ qua mặt mũi của em trai, vậy tôi đây không còn gì để nói.”
Trong lòng Đông Chí bỗng nhiên trầm xuống, vừa định đi vào, chợt nghe Trang Châu chậm rãi nói tiếp: “Chi phiếu cậu mang về đi, làm phiền cậu chuyển lời lại cho Hạ Mạt, báo chiều này sẽ đăng tin tôi và gã đoạn tuyệt quan hệ anh em, tôi sẽ tận dụng tất cả lực lượng của Trang thị để điều tra cho rõ ngọn ngành vụ đả thương người vô tội này!”
Trong thư phòng vang lên tiếng nam nhân lắp bắp kinh hãi, rồi bắt đầu nói có sách mách có chứng khuyên bảo Trang Châu cần lấy tình cảm anh em làm đầu vân vân…
Đông Chí cầm khay trà lặng lẽ quay trở lại phòng bếp. Trong thư phòng, tiếng sau cao hơn tiếng trước, từ trên lầu truyền xuống còn mang theo tiếng ong ong chấn động, có một loại hiệu quả hồi âm vi diệu. Cửa phòng kho khép hờ, bên trong truyền ra tiếng loạt xoạt, ngẫu nhiên còn kèm theo một hai tiếng meo meo mảnh mai.
Đông Chí tựa vào bệ bàn bếp, trong lòng bỗng cảm thấy luống cuống.
Kỳ vọng lớn nhất của Đông Chí đối với Hạ Mạt chính là gã đừng có lắc lư xuất hiện trước mặt anh, cũng đừng có can thiệp vào cuộc sống riêng của anh và Trang Châu. Nhưng anh cũng không muốn nhìn thấy có một ngày hai anh em họ phản bội nhau, cứ như vậy, chẳng phải anh sẽ trở thành kẻ gây tai họa thành sự không đủ bại sự có thừa như trong tiểu thuyết thường tả hay sao?!
Đông Chí cảm thấy đối cách khác mà nói, nếu Lăng Lập Đông đặc biệt không thích Trang Châu, hoặc là ra tay gây phiền toái cho Trang Châu, mình cũng sẽ nghĩ tới chuyện sẽ thoát ly quan hệ với anh hai hay sao?
Đừng có đùa.
Đó chính là anh hai lớn lên từ nhỏ với mình… được rồi, dường như anh đã bắt được trọng điểm. Trang Châu và Hạ Mạt mặc dù là anh em ruột nhưng từ nhỏ đã tách ra, không có tình cảm tốt đẹp như giữa anh và anh hai, hơn nữa anh hai cũng sẽ không dùng tiền hay danh dự gia tộc gì gì đó để áp chế người khác…
Đông Chí nghĩ nghĩ rồi lại phủ nhận, cảm thấy tuy rằng mình và Lăng Lập Đông không phải anh em ruột nhưng so với cặp anh em ruột nhà này thì quả thực có thể bỏ xa bọn họ mấy con phố.
Ngồi trong phòng bếp suy nghĩ lung tung, tay Đông Chí cũng không nhàn rỗi, từ trong tủ bếp lôi ra đống rau rừng, nấm khô Thanh Thụ cho, sau đó mới bất tri bất giác nhớ tới mùa hè cũng sắp hết mà Thanh Thụ còn chưa trở về. Nghe nói đợt huấn luyện kia bởi vì nguyên nhân nào đó mà phải kéo dài, cũng không biết sẽ kéo dài tới khi nào.
Đông Chí thở dài.
Vừa mới đầu thu đã phát sinh nhiều chuyện như vậy… khó trách người ta hay nói thời buổi rối ren, thời buổi rối ren…
Cùng lúc đó, tại nhà chính cách đó nửa thành phố, trong thư phòng hậu viện, Trang lão gia tử chậm rãi cầm tách trà trước mặt, không ngẩng đầu nói với người đối diện: “Cho nên, sáng sớm anh đã chạy tới chỗ tôi không phải vì quan tâm em trai anh thương thế ra sao mà là tới thay hài tử nhà khác cầu tình?”
Hạ Mạt bị mấy câu nói của Trang lão gia tử châm chọc, sắc mặt không chút dễ nhìn: “Ông nội, cháu cũng không phải muốn tới cầu tình thay cho Tào Minh Hà, cháu chỉ muốn tới thương lượng với ông một chút, làm thế nào mới có thể áp chế được chuyện này đi, loại chuyện này mà nháo ồn ào huyên náo, cũng ảnh hưởng xấu tới mặt mũi của chúng ta.”
“Nháo?” Trang lão gia tử tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn gã: “Ai đang nháo?!”
Hạ Mạt có chút không kiên nhẫn: “Ông nội, Lăng Đông Chí và nhà chúng ta không một chút quan hệ, đáng giá để ông…”
“Không một chút quan hệ?” Trang lão gia tử đánh gãy lời gã: “Anh biết rõ quan hệ giữa nó và em trai anh, còn cho rằng nó không liên quan gì tới nhà chúng ta sao? Anh chính là nghĩ như vậy? cho nên anh mới giựt dây cái cậu em vợ còn chưa vào cửa của anh đi thu thập Đông Chí?”
Hạ Mạt muốn phản bác nhưng nghĩ lại cảm thấy ý mình cũng không khác biệt lắm, liền sửa miệng nói: “Cháu không giựt dây Tào Minh Hà làm thế, giữa hai người bọn họ có ân oán gì là chuyện của hai người bọn họ.”
“Anh nói hay lắm.” Trang lão gia tử cười lạnh: “Đông Chí là một giáo viên trung học, có ân oán gì với cái tên tiểu vương bát không nên thân của Tào gia kia, anh còn không biết?”
Hạ Mạt nhíu mày, lại miễn cưỡng áp chế không kiên nhẫn trong lòng: “Ông nội, cháu nói rồi, cháu thật sự không biết.”
Trang lão gia tử buông chén trà trong tay xuống, nâng mặt giọng mỉa mai: “Bọn họ không có ân oán, tiểu vương bát Tào gia làm như vậy chính là vì muốn anh vui, muốn anh giúp gã trả nốt số nợ thua bạc. Hạ Mạt, anh thật sự cho rằng tôi không biết những ngày qua anh đã làm những gì sao?”
Hạ Mạt lông mày dựng đứng, không lên tiếng. Gã cảm thấy mọi chuyện có chút không ổn, trước kia ông nội luôn gọi gã là thằng cả, tỏ rõ sự thừa nhận gã vẫn luôn là con cháu nhà này, nhưng hiện nay từ đầu đến cuối ông đều chỉ gọi gã là “Hạ Mạt”.
Trang lão gia tử lắc đầu, ý vị sâu xa nhìn Hạ Mạt một cái: “Hạ Mạt, đến lúc này, tôi cũng không khỏi bội phục năng lực Hạ gia. Cũng không biết bọn họ đã nuôi dạy anh những gì mà khiến anh tứ chi cường tráng, còn chỉ số thông minh lại không có gì. Đầu tiên là bị Hạ gia coi như chân chạy thay bọn họ làm tiên phong tới Tân Hải thị mở thị trường mới cho Hạ gia, sau đó lại bị Tào gia coi như con quay, ngay cả loại cặn bã như Tào Minh Hà cũng có thể coi anh như cái máy ATM mà vô hạn rút tiền — anh cư nhiên cũng cam tâm tình nguyện. Chẳng lẽ gen khôn khéo của người Trang gia ở trong thân thể anh một chút cũng không có tác dụng?”
Lời này của Trang lão gia tử rất không lưu tình nể mặt, sắc mặt Hạ Mạt hết trắng lại xanh, cố nén tức giận trong lòng mà phản bác: “Minh Hà về sau chính là em vợ cháu, cậu ấy không phải người ngoài, cháu…”
“Đông Chí hiện tại chính là em dâu anh! Tào Minh Hà không chỉ đánh thằng bé mà còn đánh cả em trai anh nữa kìa!” Trang lão gia tử đối với cách lý giải không phân rõ trắng đen trái phải của Hạ Mạt hết sức tức giận, mặt mày không khỏi toát ra thần sắc thất vọng: “Anh đã một lòng một dạ muốn nhận Tào gia là thân nhân, tôi quản không nổi anh, mà tôi cũng lười quản.” Lão nhân mệt mỏi nhắm mắt tựa lưng vào thành ghế, trong nháy mắt tựa như đã già đi rất nhiều: “Hạ Mạt, về sau không có chuyện gì…thì đừng có tới đây.”
“Ông nội?” Hạ Mạt sợ run một chút, gã không ngờ lão gia tử sẽ nói như vậy.
Trang lão gia tử khoát tay, ý bảo gã không cần nói nữa: “Tôi già rồi, ngồi một lát là mệt mỏi. Về đi, tới giờ tôi phải uống thuốc rồi, Hạ thiếu gia không có chuyện gì mời anh về cho.”
Hạ Mạt có chút hoảng loạn: “Ông nội!”
Trang lão gia tử đi được hai bước, quay người lại thản nhiên nói: “Hạ Mạt, cha anh có lẽ có chỗ có lỗi với Hạ Tuyết Oánh, nhưng ngược lại, Hạ Tuyết Oánh không có lỗi gì sao? Đừng nói không có, làm một người con dâu, cô ta ở trước mặt tôi và bà nội anh từng có một chút hiếu tâm nào sao?!”
Hạ Mạt đang định phản bác, chỉ thấy lão gia tử gõ mạnh quải trượng xuống đất, thanh âm đột nhiên cất cao tới chói tai: “Từ khi thằng hai sinh ra tới nay, Hạ Tuyết Oánh có từng chủ động tới nhìn nó một cái hay chưa?! Có từng chủ động bế nó một lần nào chưa?! Cô ta từ bỏ chính đứa con của mình, lại nuôi hỏng thằng con lớn! Từ nay về sau, phàm là người Hạ gia, tuyệt không cho bước chân vào Tân Hải một bước!”