Nửa tháng sau đó.
Mối quan hệ giữa Từ Dịch Phàm và Phùng Lộ Phi vẫn như vậy. Họ sống trong hòa bình, cũng thường xuyên hỏi han lẫn nhau. Đặc biệt, Từ Dịch Phàm cũng thường xuyên trở về ăn tối cùng Phùng Lộ Phi, cuối tuần thì chẳng đi đâu cả, chỉ ở nguyên trong biệt thự. Mặc dù thấy Từ Dịch Phàm có thay đổi nhiều nhưng thật sự, Phùng Lộ Phi chẳng cảm thấy quá lạ.
- Ấy Lộ Phi, em đi đâu vậy?
Vừa mới nhìn thấy Phùng Lộ Phi cầm túi xách từ trên phòng đi xuống, Từ Dịch Phàm vội chạy ra hỏi.
- Em định đi ra ngoài gặp Uyển Tâm nói chuyện thôi. Gần đây cô ấy bận quá nên bọn em ít có thời gian gặp mặt.
- Vậy à.
- Có việc gì không vậy?
- À không, anh chỉ muốn nhắc em về bữa cơm tối nay của chúng ta thôi. Anh sợ em quên mất.
Phùng Lộ Phi mỉm cười nhìn Từ Dịch Phàm, nói:
- Anh yên tâm đi, em không quên được đâu. Được rồi, em đi đây, tối nay hẹn gặp lại anh.
- Ừ.
Sau khi thấy Phùng Lộ Phi đã lái xe rời khỏi, Từ Dịch Phàm vội vàng gọi điện cho Triệu Chí Dương. Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, vẫn chưa kịp nói thêm điều gì thì Từ Dịch Phàm đã nói một tràng dài:
- Triệu Chí Dương, rốt cuộc cậu bây giờ đang ở đâu thế? Bao giờ cậu mới mang đồ của mình về thành phố A đây? Tối nay là phải dùng đến nó rồi đấy, nếu mà lỡ thì cậu đừng có trách.
- “Này Từ Dịch Phàm, cậu làm gì mà cuống lên như thế hả? Bây giờ mới có sáng sớm, mình đang bận ngủ. Chuyến bay từ thành phố B đến thành phố A 2 giờ chiều nay mới có. Vẫn còn sớm chán, lo cái gì.”
Từ Dịch Phàm nghe rõ cái giọng ngái ngủ của Triệu Chí Dương. Quả thật lúc này anh vội vàng quá.
- Thôi được rồi, mình chẳng quan tâm cậu như thế nào, chỉ cần cậu mang đồ về đây đúng giờ cho mình là được.
- “Mình biết rồi. Bây giờ mình phải ngủ thêm một lúc nữa đã, mấy ngày nay bận việc quá chẳng có thời gian để ngủ.”
Chưa kịp nói thêm điều gì, Từ Dịch Phàm đã nghe thấy những tiếng “tút” ngân dài. Anh chán nản tắt máy. Chỉ mong Triệu Chí Dương có thể về thành phố A đúng giờ là được.
………………………………..
Quán café.
Đến quán café, Phùng Lộ Phi phải đợi 20 phút nữa Trương Uyển Tâm mới xuất hiện. Nhìn gương mặt mệt mỏi và gầy đi của Trương Uyển Tâm, Phùng Lộ Phi biết rằng mấy ngày qua cô thật sự đã làm quá nhiều việc.
- Uyển Tâm, cậu dạo này gầy đi nhiều đấy. Cuối năm nên áp lực công việc lớn lắm hả?
- Ừ, cuối năm bao giờ công việc cũng nhiều, chẳng giống như đầu năm được ăn chơi thỏa thích. Mà này Lộ Phi, mới mấy ngày không gặp, trông cậu có vẻ béo lên rồi đấy.
- Béo hả?
Phùng Lộ Phi sờ tay lên má, nhưng cô không cảm thấy mình tăng cân.
- Phải, béo lên rồi còn gì. Sao vậy, mấy ngày nay có Từ Dịch Phàm chăm bẵm cho, thảo nào mà tăng cân nhanh thế.
- Chăm bẵm cái gì chứ. - Đúng rồi, lần trước cậu nhắn tin cho mình, bảo rằng Từ Dịch Phàm dạo này thay đổi và cũng lạ lắm. Rốt cuộc là như thế nào, cậu nói rõ hơn đi.
Phùng Lộ Phi nuốt nước bọt, nói nhỏ:
- Nửa tháng trước ấy, Lưu Cảnh Dương, Tổng giám đốc của Lưu Thị có đến chỗ mình ấy. Hôm đấy mình thấy Dịch Phàm và Lưu Cảnh Dương trông cực kỳ thân thiết.
- Bọn họ là bạn thì đương nhiên phải thân thiết rồi.
- Không phải, không phải cái kiểu thân thiết như cậu nói đâu. Nhìn bọn họ, mình còn tưởng là đồng tính nữa.
- Cái gì?
Trương Uyển Tâm hét lớn đến mức những người ngồi gần đấy đều quay sang nhìn cô. Thấy vậy, Trương Uyển Tâm chỉ cười ngượng rồi quay lại nhìn Phùng Lộ Phi, hỏi:
- Cậu chắc chứ?
- Mình thấy 80% là đúng.
- Nhưng mà hình như cậu có vẻ không vui lắm thì phải. Không phải là ghen với cả Lưu Cảnh Dương đấy chứ?
Phùng Lộ Phi bỗng dưng đỏ mặt, chẳng nói được cái gì nữa. Vấn đề này thật sự là rất nhạy cảm.
- Lộ Phi à, mình thấy biểu hiện gần đây của cậu cũng lạ lắm nên mình suy đoán ra một chuyện.
- Chuyện gì?
- Cậu yêu Từ Dịch Phàm rồi à?