Đại biệt thự.
Từ phu nhân vừa trở về đại biệt thự thì gặp ngay Từ Dịch Phàm và Từ lão gia đang ngồi ngoài phòng khách. - Ủa mẹ, sao mẹ về có một mình thế? Lộ Phi đâu ạ? Cô ấy không phải đi cùng mẹ à? – Từ Dịch Phàm nhìn ngó xung quanh không thấy Phùng Lộ Phi đâu, cảm thấy lạ bèn hỏi.
- Phải đấy, Lộ Phi đâu bà? Không phải là con bé có chuyện gấp gì phải đi đấy chứ? – Từ lão gia cũng hỏi.
- Lộ Phi ấy hả? Vừa rồi lúc đang trên đường về thì con bé nhận được một cuộc điện thoại nào đó. Sau đó Lộ Phi bảo mẹ về đại biệt thự, con bé phải đến chỗ bạn bị ốm.
- Vậy à?
Bạn của Phùng Lộ Phi, Từ Dịch Phàm biết ngay đó là Trương Uyển Tâm. Khi không nhìn thấy Phùng Lộ Phi, Từ Dịch Phàm bỗng nhiên lo lắng. Nhưng khi nghe Từ phu nhân nói như thế, trong lòng anh bỗng cảm thấy yên tâm hơn. Cô vẫn bình thường.
- Được rồi, chúng ta cũng mau vào trong dùng bữa thôi, bây giờ cũng khá muộn rồi đấy. Từ lão gia im lặng một hồi bây giờ mới lên tiếng.
- Phải đấy, mau đi ăn cơm thôi, Dịch Phàm.
- Vâng.
Họ cùng vào trong dùng bữa trưa. Mọi chuyện vẫn bình thường dù không có Phùng Lộ Phi.
…………………………..
Căn hộ của Trương Uyển Tâm.
Vừa rồi nghe Trương Uyển Tâm nói cô ấy bị bệnh, Phùng Lộ Phi thật sự đã rất lo lắng. Cô vội vàng đi mua thuốc rồi đến nhà của Trương Uyển Tâm ngay. Biết Trương Uyển Tâm chưa ăn gì, Phùng Lộ Phi bèn nấu cháo, dỗ dành cô bạn thân ăn hết.
- Được rồi Lộ Phi, mình đã ăn hết bát cháo này theo yêu cầu của cậu, thuốc thì mình cũng uống xong rồi, cậu cũng không cần phải lo nữa đâu. Bây giờ mình cảm thấy hơi buồn ngủ, chắc ngủ dậy là khỏe ngay thôi mà. Cậu không cần ở lại đây với mình đâu, nếu bận rộn gì thì cứ đi lo chuyện của cậu đi. Mình không sao đâu, không cần lo lắng.
- Không sao đâu, mình bây giờ thì cũng không có chuyện gì bận rộn cả nên mình sẽ ở lại đây với cậu một lúc. Nhìn cậu ốm yếu như thế này, mình cứ đi thì chẳng yên tâm nổi đâu. Thôi nào, mau ngủ đi, đến bao giờ cậu hạ sốt thì mình đi cũng chưa muộn. - Ừ. Cậu chưa ăn trưa đúng không? Mau đi ăn đi không lại đói. Tự nhiên mình cảm thấy có lỗi với cậu quá.
Phùng Lộ Phi bĩu môi:
- Có lỗi gì chứ. Mau ngủ đi.
- Ừ.
Trương Uyển Tâm nhắm mắt lại. Phùng Lộ Phi ngồi cạnh cô ấy một lát rồi đi ra ngoài, làm một chút đồ ăn. Từ trưa đến giờ Phùng Lộ Phi chưa có gì bỏ bụng, cảm thấy hơi đói.
Ăn uống xong, dọn dẹp một chút thì cũng đã hơn 2 giờ chiều. Phùng Lộ Phi lại vào bên phòng xem tình hình của Trương Uyển Tâm. Trán cũng đã bớt nóng, hạ sốt rồi.
Phùng Lộ Phi ra sofa phòng khách ngồi. Cô bỗng nhớ lại những lời mẹ chồng nói hồi trưa.
“Lộ Phi à, không phải mẹ nói hộ cho Dịch Phàm đâu, nhưng mẹ nghĩ rằng hai đứa cũng nên hiểu rõ bản thân mình một chút. Mẹ biết Dịch Phàm có tình cảm với con, và con chắc cũng có, đúng không?”
Lời nói ấy của mẹ chồng cứ văng vẳng bên tai, khiến Phùng Lộ Phi không thể không suy nghĩ đến.
- Rốt cuộc thì mình nghĩ như thế nào?
Phùng Lộ Phi lẩm bẩm một mình. Hôm mà bức ảnh của Phùng Lộ Phi và Từ Dịch Phàm lan tràn trên mạng, cô bị gán danh là “tình nhân” của anh, rồi anh lại nắm tay cô đi đến trước mặt nhà báo, phóng viên, tuyên bố với họ cô là vợ của anh thì lúc đấy, mọi suy nghĩ nghĩ của cô về anh đã khác trước rất nhiều. Và, hôm anh hôn cô trong thư phòng đã khiến cô có những suy nghĩ lệch lạc. Có phải là Phùng Lộ Phi cô cũng đang dần mềm lòng trước người đàn ông tên Từ Dịch Phàm kia không? Có phải cô cũng muốn được như những cặp vợ chồng khác, sống thật hạnh phúc? Có phải là cô muốn được người đàn ông này yêu thương và bảo vệ? Có phải là cô cũng cần anh, mong muốn anh luôn ở bên cạnh cô?
- Liệu mình có thể làm được như vậy không đây? Từ Dịch Phàm… Từ Dịch Phàm… anh ấy đối với mình như thế nào? Trong mắt anh ấy, vị trí của mình là gì? Anh ấy…
Phùng Lộ Phi đột nhiên lắc đầu rồi thở dài.
- Nói chung chuyện này vẫn cần phải suy nghĩ một chút. Thôi, để nghĩ sau, ngủ một lát trước đã.
Sau đó, Phùng Lộ Phi tiện thể nằm luôn xuống sofa, mệt mỏi nhắm mắt ngủ một lúc.