Phùng Lộ Phi lái xe đi dạo xung quanh, cuối cùng dừng chân tại một quán café. Phùng Lộ Phi tính chỉ vào quán mua một cốc café rồi đi luôn, nào ngờ lại nhìn thấy Phùng Hiểu Nguyệt đang ngồi đó. Thật không ngờ hôm nay Phùng Lộ Phi lại có thể gặp được Phùng Hiểu Nguyệt ở đây.
- Chị! Phùng Lộ Phi đến gần Phùng Hiểu Nguyệt rồi lên tiếng trước. Phùng Hiểu Nguyệt không thèm quan tâm đến Phùng Lộ Phi, còn nhân đó mà nói móc ngoáy mỉa mai cô:
- Đến một chút không gian riêng mà cô cũng không cho tôi là sao đây? Đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô.
Mặc dù bị đuổi như vậy nhưng Phùng Lộ Phi vẫn không rời đi, cô ngồi xuống đối diện với Phùng Hiểu Nguyệt:
- Em nghe anh cả nói chị chuyển ra ngoài sống mấy ngày nay rồi. Tại sao phải chuyển ra ngoài chứ?
- Tôi chuyển đi đâu thì liên quan gì đến cô? Bây giờ cả những chuyện này cô cũng quản hả?
- Không phải, chỉ là em lo cho chị thôi. Sống ở nhà bao giờ mà chẳng tốt hơn bên ngoài chứ, hơn nữa còn có mọi người chăm sóc. Chị sống một mình bên ngoài cũng không tốt lắm đâu.
Phùng Hiểu Nguyệt đứng hẳn dậy:
- Nếu cô không đi thì tôi đi.
- Chị…
Lúc này tầm mắt của Phùng Hiểu Nguyệt hướng tới một người đàn ông đứng cách đó không xa, còn đang âu yếm một người phụ nữ khác bên cạnh. Cô ta tức giận đi đến ngay chỗ người đàn ông kia, không quan tâm đến thể diện, chỉ trích ngay anh ta cùng cô gái:
- Vương Lâm, anh giỏi thật đấy. Hóa ra mấy ngày này anh không gặp tôi là vì ở bên cô ta hả?
- Tôi hẹn hò với cô ấy thì sao hả? Phùng Hiểu Nguyệt, cô ngoài diện mạo bên ngoài cùng với gia thế giàu có ra thì cô có những gì hả? Chảnh chọe đanh đá lại kiêu kỳ, luôn cho bản thân là nhất. Tôi chán cô từ lâu lắm rồi. Chia tay đi cho xong.
- Chia tay?
Phùng Hiểu Nguyệt sững sờ. Cô gái đứng bên cạnh anh chàng kia cũng lên tiếng mỉa mai:
- Sao hả Phùng Hiểu Nguyệt, cô không nghe rõ những gì mà Vương Lâm vừa nói à? Là chia tay đấy, Phùng Hiểu Nguyệt cô chẳng xứng với Lâm chút nào, chỉ có tôi thôi.
- Cô im miệng đi, tôi đang nói chuyện với Vương Lâm, cô cút sang một bên. Thật chướng mắt.
- Phùng Hiểu Nguyệt, cô mới là người nên cút sang một bên thì đúng hơn. Cô thử xem xem, cô ấy xinh đẹp hơn cô lại giàu có hơn cô, tính tình cũng tốt hơn cô nhiều…
- Vương Lâm, anh…
- Phùng Hiểu Nguyệt, tôi không cần đến cô nữa đâu. Giá trị lợi dụng của cô hết từ lâu rồi…
“Bốp”
Phùng Lộ Phi mạnh tay tát anh chàng tên Vương Lâm kia một cái trước sự kinh ngạc của Phùng Hiểu Nguyệt cùng với mọi người xung quanh. Phùng Lộ Phi tức giận nói:
- Anh vừa nói chị ấy là gì hả? Có giỏi thì nhắc lại một lần nữa xem nào. Nào, nói đi chứ?
- Con ranh, mày là đứa nào hả? Mày là đứa nào mà dám đánh tao, mày có tin là tao…
- Tôi là em gái của Hiểu Nguyệt đấy, thì sao nào? Anh dám làm gì tôi đây? Đánh hả? Có dám ra tay không?
- Con này, mày…
Cô gái đang đứng bên cạnh Vương Lâm bỗng giựt giựt tay áo anh ta rồi quay sang nói nhỏ:
- Này, anh đừng có động đến cô ta. Cô ta là vợ của Từ Dịch Phàm đấy. Chúng ta nên rút thôi.
- Nhưng mà chuyện này… - Tên Vương Lâm nghe thế nhưng vẫn không chịu được nhục nhã này.
- Mau đi thôi. Tốt nhất chúng ta đừng động đến cô ta làm gì kẻo lại rước họa vào thân đấy.
Rồi cô gái kia nhanh chóng kéo tên Vương Bằng ra khỏi quán café. Mọi chuyện đã yên ổn trở lại, mọi người cũng không còn quan tâm đến Phùng Lộ Phi và Phùng Hiểu Nguyệt nữa.
- Chị, chị không sao chứ? – Phùng Lộ Phi lo lắng quay sang nhìn Phùng Hiểu Nguyệt hỏi.
- Cô xen vào chuyện của tôi làm gì? Chuyện của tôi tôi khác tự giải quyết được, không cần cô lo.
- Phải, chuyện của chị không cần em lo đúng không? Chị coi em là gì đây hả? Em là em gái chị đấy.
Phùng Hiểu Nguyệt thanh toán tiền rồi rời khỏi đó. Phùng Lộ Phi cũng nhanh chóng rời đi.