Tối hôm đó, Phùng Lộ Phi vươn vai mệt mỏi đi xuống phòng ăn. Ngó không thấy Từ Dịch Phàm, cô hỏi thím Vương:
- Thím Vương, Dịch Phàm vẫn chưa về ạ? Giờ cũng khá muộn rồi, chẳng lẽ anh ấy vẫn còn ở tập đoàn?
- Thiếu gia về rồi đấy ạ, Thiếu phu nhân không biết sao? Có lẽ bây giờ cậu ấy đang ở trên thư phòng.
- Thì ra là về rồi. Thế anh ấy đã ăn tối chưa ạ?
- Hình như là chưa đâu. Nhưng cũng có thể là Thiếu gia đã ăn ở bên ngoài rồi mới về nhà. Phùng Lộ Phi đứng dậy đi lên thư phòng của Từ Dịch Phàm. Tối hôm qua cô uống say quá đến mức sáng nay đầu đau như búa bổ, đến bây giờ đầu vẫn còn hơi nhức. Cả ngày hôm nay cô lên mạng xem xét thông tin về tập đoàn Từ Thị và những chuyện xung quanh. Vũng bùn mà Từ Thị dính phải, e rằng khó có thể dễ dàng bước ra.
“Cộc, cộc, cộc…”
- Vào đi. Giọng của Từ Dịch Phàm nói vọng ra.
- Anh vẫn đang làm việc à?
Lúc này Từ Dịch Phàm mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phùng Lộ Phi thì mỉm cười hỏi:
- Sao vậy? Em lại gặp phải chuyện gì à?
- Từ Thị gặp chuyện lớn như vậy mà anh bảo với em là chuyện nhỏ. Thế này mà nhỏ sao? Ảnh hưởng nghiêm trọng như thế.
- Tôi có thể giải quyết được mà. Yên tâm đi, cũng không đến mức khiến cho cả Từ Thị sụp đổ được.
- Nói thế mà cũng nói.
Phùng Lộ Phi ngồi xuống đối diện với Từ Dịch Phàm, lúc này mới thấy rõ trên bàn anh có rất nhiều tài liệu.
- Anh ăn tối chưa vậy? Hay là ăn ở bên ngoài rồi?
- Chưa, tôi vẫn chưa ăn. Nhưng mà em cũng thấy đấy, công việc của tôi hiện giờ đang rất bận, không có thời gian nghĩ đến những việc khác, vả lại tôi cũng không muốn ăn.
- Không ăn? Anh nói hay nhỉ?
Lúc này Từ Dịch Phàm mới nhìn đồng hồ:
- Chắc em cũng chưa ăn tối đúng không? Đến giờ ăn rồi đấy, mau xuống bên dưới nhà ăn tối đi.
- Này, em đang nói với anh, anh lảng đi chuyện gì thế hả? Cũng rất biết cách lảng chuyện đấy.
- Em đi ăn cơm đi, không lại đói. Không còn sớm nữa đâu.
- Này, anh là một tên cuồng công việc đấy hả? Làm gì mà đến nỗi không ăn cơm như vậy? Không giữ gìn tốt sức khỏe thì anh còn làm việc được sao? Mau đi ăn cơm nhanh lên.
Phùng Lộ Phi đứng dậy, lôi Từ Dịch Phàm xuống phòng bếp, bắt anh phải ăn cơm rồi mới được đi làm tiếp. Từ Dịch Phàm cũng không phản kháng, ngồi ăn cơm với Phùng Lộ Phi.
……………………………….
Sáng hôm sau.
Phùng Lộ Phi lại ngồi quán café với Trương Uyển Tâm. Những những gì Trương Uyển Tâm nói thì Phùng Lộ Phi lại chẳng để lọt tai câu nào. Cô đang suy nghĩ đi đâu ấy.
- Này Phùng Lộ Phi…
Nghe tiếng gọi lớn của Trương Uyển Tâm, Phùng Lộ Phi lúc này mới giật mình sực tỉnh:
- Cậu có chuyện gì hả?
- Chuyện gì? Mình đang nói chuyện với cậu đấy. Nhưng mà rốt cuộc cậu có nghe thấy mình đang nói cái gì không? Cậu lại đang nghĩ đến những chuyện gì mà ngây người ra thế?
- Không có gì.
Trương Uyển Tâm nghe thế thì bĩu môi.
- Phải rồi, dạo này mối quan hệ của cậu và Từ Dịch Phàm có tiến triển hơn không vậy?
- Tiến triển? Tiến triển cái gì?
Trương Uyển Tâm lắc đầu chán ngán.
- Vậy cậu có cảm thấy, 2 tháng nay giữa cậu và Từ Dịch Phàm có những thay đổi gì không?
- Thay đổi? À, mình và Dịch Phàm không còn cãi nhau như trước nữa, nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn rồi.
- Dịch Phàm?
Trương Uyển Tâm ngạc nhiên. Thấy bộ dạng của Trương Uyển Tâm, Phùng Lộ Phi chẳng hiểu gì.
- Lộ Phi, cậu chuyển sang gọi anh ta là Dịch Phàm từ lúc nào thế? Trước thì toàn gọi là Từ Dịch Phàm, không thế thì gọi “tên này, tên kia”,… đủ các kiểu luôn. Nhưng bây giờ lại gọi một cách thân thiết như thế. Mình nên hiểu như thế nào đây hả?
- Hiểu thế nào thì tùy cậu.
- Thế là mình…
- Mình phải đi vào WC đã.
- Ơ…
Phùng Lộ Phi cầm túi chạy ngay vào WC.