Nghe thấy Từ Dịch Phàm nói như vậy, Phùng Vĩnh Khang ngồi từ nãy giờ mới lên tiếng:
- Đi du lịch sao? Mà cũng phải, Dịch Phàm nói đúng. Nên đi du lịch để cho khuây khỏa. Mà bố mẹ có muốn đi du lịch như vậy không? Con đăng ký cho bố mẹ một chuyến đi nhé?
- À… thế cũng được, thế cũng được. Con đăng ký giúp bố mẹ một chuyến đi. Lâu lắm cũng không đi du lịch rồi.
Phùng phu nhân vui vẻ lên tiếng.
- Vâng ạ.
- Bố mẹ, con ra ngoài đây ạ.
Phùng Hiểu Nguyệt nói với giọng không vui. Sau đó cô ta đứng dậy đi ngay ra ngoài. Cả Phùng lão gia, Phùng phu nhân lẫn Phùng Vĩnh Khang đều không còn gì để nói.
- À bố mẹ, con có mua chút quà đấy, bố mẹ xem có vừa ý không. Bố mẹ cũng biết rồi đấy, công việc của Dịch Phàm rất bận nên sẽ không thể ở lại Phùng gia lâu hơn được. Chiều này chúng con sẽ trở về. – Phùng Lộ Phi mãi lên tiếng sau một hồi im lặng.
- Ừ, nếu như công việc của Dịch Phàm đã bận rộn như vậy thì bố cũng không bắt ép các con ở lại lâu.
- Được rồi, mấy bố con cứ ở đây nói chuyện đi, để tôi vào bếp xem thế nào. Hôm nay tôi sẽ đích thân nấu bữa trưa. Lộ Phi à, mẹ sẽ làm những món mà con thích nhất.
- Cảm ơn mẹ.
Nói xong thì Phùng phu nhân vui vẻ đứng dậy đi ngay vào trong bếp. Phòng khách cũng chỉ còn có mỗi Từ Dịch Phàm, Phùng Lộ Phi, Phùng lão gia và Phùng Vĩnh Khang.
- À bố, anh cả, hai người nói chuyện với Dịch Phàm đi. Con cũng ra ngoài một chút đây. - Ừ.
Phùng Lộ Phi đứng dậy đi ra ngoài. Từ Dịch Phàm vẫn nhìn Phùng Lộ Phi cho đến khi cô ra khỏi tầm mắt anh.
……………………………………
Vườn hoa Phùng gia.
Phùng Lộ Phi vội “rút lui” sớm vì cô nghĩ mình ở trong đó thì nói những chuyện gì chứ. Từ Dịch Phàm cùng với Phùng lão gia và Phùng Vĩnh Khang có thể nói với nhau những gì ngoài chuyện công việc. Những chuyện nhạt nhẽo như vậy, Phùng Lộ Phi cũng chẳng muốn dính dáng đến. Việc tốt nhất mà cô có thể làm là ra ngoài, không làm phiền bọn họ nữa.
Đi thêm vài bước nữa thì Phùng Lộ Phi nhìn thấy Phùng Hiểu Nguyệt. Cô ta đang ngồi uống café ở cách đó 5, 6m.
- Chị!
Phùng Lộ Phi lại gần Phùng Hiểu Nguyệt, lên tiếng trước.
Phùng Hiểu Nguyệt quay sang thì thấy Phùng Lộ Phi, cũng chẳng thèm để tâm với cô, nói mấy lời qua loa:
- Sao? Không ngồi trong đó nói chuyện đi, ra đây làm cái gì chứ hả? Muốn nhìn thấy bộ dạng thất bại của tôi hiện giờ hay sao? Cô và Từ Dịch Phàm còn quay về Phùng gia làm cái gì hả? Phùng Lộ Phi cô muốn lên mặt ra oai với tôi sao? Có đúng không?
Hiểu lầm giữa hai người, nói thì dễ lắm nhưng muốn xóa bỏ, muốn tìm lại được tình cảm chị em như hồi còn bé thì thật sự là rất khó. Phùng Hiểu Nguyệt từ trước đến nay chưa lần nào để Phùng Lộ Phi giải thích rõ ràng toàn bộ mọi chuyện hiểu lầm cả.
- Chị, hôm nay em trở về Phùng gia chứ không phải chỉ về để cãi nhau với chị. Đến bao giờ chị mới nghe em giải thích được một câu đàng hoàng chứ? Tình cảm chị em mình hơn 20 năm qua dễ dàng bị mấy người như Từ Dịch Phàm xóa bỏ như vậy ư?
- Đừng có tỏ vẻ ấy trước mặt tôi. Và Phùng Hiểu Nguyệt tôi cũng không cần cô thương hại đâu.
Phùng Lộ Phi ngồi xuống ghế bên cạnh Phùng Hiểu Nguyệt:
- Chị à, em chưa bao giờ muốn chị em mình thành ra như thế này. Chị có thể hiểu cho em được không?
- Tại sao tôi phải làm vậy?
- Vậy chị nghĩ kết hôn với Từ Dịch Phàm là một việc tốt đẹp lắm sao? Chị nghĩ em yêu anh ta hả?
Phùng Hiểu Nguyệt không nói gì cả. Phùng Lộ Phi mím môi, cố gắng bình tĩnh nói tiếp:
- Liệu chị có thể cảm nhận được suy nghĩ của em lúc này không? Một người đang có cuộc sống riêng rất bình lặng, rất yên ổn, cũng đã có người yêu và chuẩn bị nghĩ đến chuyện kết hôn. Nhưng một ngày nào đấy tự nhiên bố mẹ đến gặp và muốn người đó phải kết hôn với một người xa lạ mà trước đây vốn không quen không biết. Cuối cùng thì bản thân lại phải từ bỏ tất cả mọi thứ vốn có để tiếp nhận một cuộc sống chẳng mấy hạnh phúc gì, một cuộc sống xa lạ mà cũng chẳng hiểu có thể duy trì được bao lâu nữa. Em vốn từ đầu đã không thể chấp nhận việc này rồi nhưng có thể sao? Nếu chị là em, chị có thể làm được không vậy? Với tính cách từ trước đến nay của chị, chị có thể chấp nhận những việc như vậy không? Có thể không đây?