Tuy nhiên, Phùng Lộ Phi vẫn cố gắng bình tĩnh đáp trả Hạ An Nhiên:
- Vậy sao? Hạ Tiểu thư đây là đang muốn cảnh cáo tôi ư? Là cái bóng của Phùng Lộ Phi thì làm sao chứ hả? Cô nghĩ cô có thể có được trái tim của Từ Dịch Phàm sao? Đừng nghĩ quá lên thế chứ Hạ tiểu thư. Khéo khi Hạ tiểu thư cô còn thê thảm hơn cả Đàm Lệ Linh tôi nữa đấy. Ít ra Từ Dịch Phàm yêu tôi vì tôi giống Phùng Lộ Phi, còn cô, anh ấy liệu có yêu cô không đây? Cô hãy tự xem lại bản thân cô trước đi.
- Cô...
Hạ An Nhiên lần này thì tức giận quá rồi. Cô ta không giữ được bình tĩnh nữa, vung tay lên tát mạnh vào má Phùng Lộ Phi. Phùng Lộ Phi lúc này đang đau đầu cực độ, lại đứng gần chỗ bậc cầu thang, không thể tránh được cái tát của Hạ An Nhiên. Hạ An Nhiên mạnh tay quá khiến Phùng Lộ Phi trượt chân ngã lăn xuống cầu thang. Hạ An Nhiên thấy tình hình trước mắt không khỏi hoảng hốt, kinh hoàng, đứng sững ra như trời trồng.
Từ Dịch Phàm vừa đi đến đã thấy Phùng Lộ Phi đã ngã xuống cầu thang. Anh lo lắng chạy đến:
- Lộ Phi... Lộ Phi...
Anh ôm lấy Phùng Lộ Phi, ngẩng đầu lên nhìn.
- Hạ An Nhiên... cô...
- Dịch Phàm... không... không phải em... không phải là em đâu, em không đẩy cô ta...
Hạ An Nhiên vừa nói vừa lắc đầu.
- Lộ Phi à... Lộ Phi… người đâu... người đâu...
- Lộ Phi?
Hạ An Nhiên kinh ngạc. Tại sao Từ Dịch Phàm gọi cô ta là Phùng Lộ Phi? Rốt cuộc là tại sao?
Phùng Lộ Phi lúc này khẽ mở mắt, cô nhìn thấy Từ Dịch Phàm đang ôm mình, cô chỉ mỉm cười rồi giơ tay lên chạm vào mặt của anh. Từ Dịch Phàm nắm chặt lấy tay của Phùng Lộ Phi, nhíu chặt mày lo lắng. Phùng Lộ Phi mỉm cười nhẹ nhàng rồi ngất xỉu.
- Lộ Phi.......
.......................................................
Bệnh viện.
Triệu Chí Dương khi thấy tình hình vừa rồi bèn gọi ngay đến bệnh viện yêu cầu xe cứu thương. Để không làm ảnh hưởng đến buổi kỷ niệm ngày cưới của bố mẹ nên Triệu Chí Dương cùng Từ Dịch Phàm đưa Phùng Lộ Phi đi ra bằng cửa sau. Trương Uyển Tâm cũng đi theo Từ Dịch Phàm đến bệnh viện. Cô bảo Triệu Chí Dương nên ở lại đây, vì hôm nay là ngày quan trọng, anh không thể vắng mặt được. Triệu Chí Dương nghĩ mãi rồi cũng gật đầu, bảo Trương Uyển Tâm có chuyện gì quan trọng thì phải gọi điện ngay cho anh. Trương Uyển Tâm đồng ý rồi lên xe cứu thương cùng Từ Dịch Phàm.
Từ Dịch Phàm trên xe cứu thương nắm chặt lấy tay Phùng Lộ Phi, trông anh lúc này chẳng khác gì một người mất hồn cả. Trương Uyển Tâm chẳng biết nói gì ngoài câu an ủi bảo anh đừng quá lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu, cô ấy sẽ bình an vô sự.
………………………………………
Đến bệnh viện, phòng cấp cứu.
Từ Dịch Phàm thấy Hoắc Tử Minh đứng ở cửa phòng cấp cứu đang định vào trong thì kéo tay anh ta:
- Cô ấy là Lộ Phi.
Từ Dịch Phàm nói với giọng trầm thấp, yếu ớt đủ cho hai người nghe thấy. Hoắc Tử Minh nhìn anh, nói:
- Tôi biết rồi.
Từ Dịch Phàm buông tay ra, Hoắc Tử Minh nhanh chóng đi vào trong. Anh và Trương Uyển Tâm ngồi chờ bên ngoài 2 giờ liền. Trong khoảng thời gian này, Từ Dịch Phàm cũng nói cho Trương Uyển Tâm biết Đàm Lệ Linh chính là Phùng Lộ Phi. Trương Uyển Tâm nghe xong vô cùng kinh ngạc. Cô cũng không thể ngờ được mọi chuyện lại có thể thành ra thế này.
Đèn phòng cấp cứu tắt, Phùng Lộ Phi được đưa trở về phòng bệnh VIP. Hoắc Tử Minh thấy Từ Dịch Phàm đang định đi cùng về phòng bệnh VIP thì vội vàng gọi anh lại:
- Từ tiên sinh, đừng trở về phòng bệnh vội, tôi có chuyện muốn nói với anh. Có được không?
Trương Uyển Tâm thấy vậy bèn bảo:
- Anh đi cùng anh ấy xem thế nào, em sẽ chăm sóc cho cô ấy. Đừng lo, có gì em sẽ báo với anh.
- Ừ.
Sau đó Từ Dịch Phàm đi cùng Hoắc Tử Minh đến phòng làm việc của anh. Hoắc Tử Minh nói:
- Tại sao cô ấy lại có thể là Lộ Phi? Chẳng phải 3 năm trước anh đồng ý hỏa táng Lộ Phi còn gì.
- Đúng là 3 năm trước tôi đã đồng ý cho hỏa táng Lộ Phi nhưng trước khi hỏa táng cô ấy lại đột ngột biến mất, những người hỏa táng kia đưa cho tôi một bình tro cốt giả. Mãi vừa rồi tôi mới biết được sự thật chuyện này. Tôi cũng đã nhờ xét nghiệm ADN của cô ấy và Hạo Văn rồi. Cô ấy chính là Lộ Phi.