Bí Mật Của Định Mệnh

Chương 164: Gặng hỏi




Triệu Chí Dương lại nói:

- Bạn già à, mình biết là cậu cũng có tình cảm với Đàm Lệ Linh mà, đừng có vội vàng từ chối như thế. Mặc dù mình không biết cậu thích Đàm Lệ Linh vì nguyên nhân gì.

- Cậu nghĩ như vậy sao?

- Chẳng lẽ lại không phải như vậy sao? Cậu cho rằng là mình đang nói đùa với cậu đấy hả Dịch Phàm? Cậu không muốn kết hôn với Hạ An Nhiên nữa chẳng phải cũng vì Đàm Lệ Linh còn gì? Khi Đàm Lệ Linh ngất xỉu trong tiệc sinh nhật của Hạo Văn, cậu là người lo lắng cho cô ta nhất. Khi Đàm Lệ Linh bị tên sát nhân bắt uy hiếp ở khu trung tâm giải trí, cậu chẳng nghĩ ngợi gì mà bước lên đàm phán với tên đó… Qua những việc như vậy, cậu đừng nói với mình là cậu không có tình cảm gì với Đàm Lệ Linh.

Triệu Chí Dương thẳng thắn nói ra hết toàn bộ những suy nghĩ hiện giờ của mình mà chính anh ta cũng tự cho là đúng.

- Ừ. Mình chính xác là vì Đàm Lệ Linh nên mới làm mọi chuyện thành như vậy, kể cả chuyện ký hợp đồng với tập đoàn Thiên Thành trong dự án Quảng trường Thế kỷ.

Triệu Chí Dương nghe xong những lời này của Từ Dịch Phàm thì bỗng lắc đầu, uống hết rượu trong li rồi nói tiếp:

- Cho dù kết quả xét nghiệm ADN lần này có như thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng nên tự nghĩ cho bản thân mình đi. Đừng nói rằng cậu lo Đàm Lệ Linh sẽ từ chối.

- Không phải là mình nghĩ như vậy.

Triệu Chí Dương lại thở dài:

- Lại vì Lộ Phi rồi có đúng không đây? Mình nói cho cậu biết này, Lộ Phi cũng không muốn nhìn cậu phải cô đơn như thế này đến suốt đời đâu. Vì thế cậu cũng đừng có lôi Lộ Phi ra làm lá chắn cho mọi chuyện nữa. Với lại cậu nghĩ rằng Lộ Phi sẽ giận cậu nếu cậu yêu một cô gái khác sao? Lộ Phi của cậu không hẹp hòi như vậy đâu.

- Nhưng mình không cảm thấy Đàm Lệ Linh có bất kỳ tình cảm gì với mình cả. Có lẽ cô ấy vẫn chỉ coi mình là một người bạn, một người bạn bình thường của cô ấy thôi.

- Chưa thử mà sao cậu có thể đoán chắc như vậy chứ hả? Từ Dịch Phàm, cậu không phải nên nghe lời mình trong chuyện này sao? Mình có kinh nghiệm hơn cậu nhiều.

Từ Dịch Phàm lúc này đứng dậy, bê theo chậu hoa tuyết nhược lan trắng đặt trở về chỗ cửa sổ. Sau đó anh cầm theo bình xịt nước, xịt vào trong chậu hoa một chút nước.

- Thật là chán cậu quá đi. Này, mình làm như vậy tất cả cũng vì lo lắng cho tương lai của cậu đấy.

Triệu Chí Dương lần này thì hết lời để nói nữa rồi. Anh ta cũng chẳng biết nên khuyên nhủ bạn thân thế nào nữa.

- Đợi sau khi có kết quả xét nghiệm ADN rồi hẵng hay. Mọi chuyện cũng không thể gấp rút như thế được. Sau hôm đấy mình sẽ cẩn trọng suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện.

- Haizzz… Từ Dịch Phàm ơi là Từ Dịch Phàm, mình thật chẳng biết nên dùng từ nào để mô tả về cậu lúc này nữa rồi. Mình biết cậu là người cẩn trọng, nhưng cũng không đến nỗi cẩn thận như vậy chứ hả? Đợi cậu suy nghĩ cẩn trọng mọi thứ xong xuôi thì Đàm Lệ Linh kia đã bị Châu Kiến Thành nẫng luôn rồi đấy. Thật đúng là…

- Mọi quyết định vẫn là ở Đàm Lệ Linh thôi. Mình không thể quyết định thay cô ấy được.

Triệu Chí Dương đặt li rượu vang trống không trên mặt bàn rồi đi đến chỗ Từ Dịch Phàm:

- Đúng là quyền lựa chọn là ở Đàm Lệ Linh. Nhưng cô ấy không thể quyết định được chuyện cậu ngỏ lời với cô ấy. Nói chung là cậu cứ nói với Đàm Lệ Linh tình cảm của mình đi, biết đâu chừng cô ấy sẽ nhận lời thì sao? Hơn nữa, Hạo Văn hình như có vẻ cũng rất thích Đàm Lệ Linh thì phải.

- Mình đã nói là mình sẽ suy nghĩ. Mà Triệu Chí Dương, đã nửa đêm thế này rồi mà cậu không định về nhà hả?

- Đấy, thấy chưa, vì lo chuyện của cậu mà mình đây nửa đêm còn chưa về được nhà.

Từ Dịch Phàm đặt bình xịt nước xuống bên cạnh chậu tuyết nhược lan trên cửa sổ, nói:

- Cảm ơn cậu đã lo lắng cho chuyện của mình suốt thời gian qua. Nhưng mà cậu không định về thật sao? Có cần mình bảo người chuẩn bị giúp cậu phòng khách để cậu ở đây không?

- Ở đây luôn hả? Một ý kiến không tồi. - Được rồi, cậu thích về hay ở đây là tùy cậu. Mình bây giờ buồn ngủ rồi, đi ngủ đây.

- Ơ…

Từ Dịch Phàm nhanh chóng rời khỏi thư phòng.

- Cái tên này, bạn bè thế đấy. Vì chuyện của hắn mà mình sai người đi điều tra khắp nơi.

Triệu Chí Dương trách mắng Từ Dịch Phàm.

- Nhưng mà nên về nhà hay ở đây nhỉ?