Đàm Lệ Linh sau khi nhận được cuộc gọi từ thư ký liền vội vàng bắt taxi đến bệnh viện ngay. Lúc Đàm Lệ Linh đến bệnh viện thì thư ký của cô đã đợi sẵn ngoài cửa và đưa cô đến chỗ phòng phẫu thuật. Cuộc phẫu thuật cho đến nay vẫn chưa kết thúc.
Đàm Lệ Linh hỏi thư ký về chuyện của Châu Kiến Thành ngày hôm nay. Rõ ràng là Châu Kiến Thành bảo với Đàm Lệ Linh hôm nay giải quyết nốt một vài chuyện công vụ, thật không ngờ anh lại đến chỗ thi công và để rồi gặp phải chuyện như thế này.
Thư ký kể hết mọi chuyện cho hôm nay Đàm Lệ Linh nghe. Châu Kiến Thành vì vẫn lo lắng về chuyện dự án này nên mới đích thân đến công trường để xem xét mọi việc. Nhưng không ngờ dàn giáo lại sập xuống khiến Châu Kiến Thành và hơn chục công nhân khác bị thương, cũng may là không có ai nguy hiểm đến tính mạng cả.
Đàm Lệ Linh chỉ có thể thở dài trong lo lắng. Cô cũng đã nói với Châu Kiến Thành ngày tối qua là hôm nay cô sẽ đến chỗ thi công để xem xét công việc, nhưng thật không ngờ anh lại đi thay cô. Đáng lý ra người nằm trong phòng phẫu thuật là Đàm Lệ Linh chứ không phải là Châu Kiến Thành. Nói đúng ra là anh đã thay cô đỡ một nạn rồi.
………………………………
2 giờ sau.
Đàm Lệ Linh cùng thư ký và vài người khác đã ở bên ngoài phòng phẫu thuật chờ 2 giờ rồi. Chẳng thấy có gì ngoài mấy cô y tá đi ra rồi lại đi vào bên trong. Đàm Lệ Linh bỗng dưng lo lắng hơn. Trong số những người bị thương thì Châu Kiến Thành bị thương nặng nhất. Không biết hiện giờ tình hình Châu Kiến Thành thế nào rồi.
Đèn phòng phẫu thuật tắt, cửa mở, bác sĩ đi ra. Đàm Lệ Linh vội vàng chạy đến chỗ bác sĩ hỏi:
- Bác sĩ, bệnh nhân hiện giờ thế nào rồi ạ? Anh ấy vẫn ổn chứ? Có bị nặng không ạ?
- Cô là người nhà bệnh nhân sao?
- Vâng.
- Vậy cô đi cùng tôi.
Bác sĩ đi trước, Đàm Lệ Linh ngoái đầu lại nhìn chiếc giường bệnh của Châu Kiến Thành được y tá đẩy đến phòng chăm sóc đặc biệt. Châu Kiến Thành bị thương nặng ở phần đầu, trên tay thì lằng nhằng dây dợ. Đàm Lệ Linh lắc đầu rồi đi theo bác sĩ.
...........................................................
Phòng làm việc của bác sĩ.
- Đàm Tiểu thư, Châu Tiên sinh bị thương nặng ở đầu nhưng cũng may là không có gì nguy hiểm đến tính mạng. Những vết thương khác cũng không đáng ngại. Cô hiện tại có thể an tâm được rồi. Tuy nhiên, với tình trạng hiện nay thì Châu Tiên sinh khó có thể tỉnh dậy ngay được. - Ý của bác sĩ là gì? Không thể tỉnh lại sao?
Đàm Lệ Linh nghe vậy thì quá lo lắng, giọng hơi run hỏi. Bác sĩ chỉ vào những tấm chụp CT:
- Ý tôi không phải là Châu Tiên sinh không thể tỉnh lại, chỉ là lâu hơn bình thường một chút thôi. Cô nhìn này, vết thương khá nặng gây ảnh hưởng đến não, khiến anh ta không thở tỉnh dậy sớm. Có thể trong 3 ngày nữa thì bệnh nhân mới có thể tỉnh lại.
Đàm Lệ Linh nhìn vào những tấm chụp CT, cô vốn chẳng hiểu gì cả. Nhưng cũng may bác sĩ đã giải thích cặn kẽ rõ ràng nên Đàm Lệ Linh mới có thể hiểu được một chút. Châu Kiến Thành hiện tại không làm sao là đã may lắm rồi. Nhưng nếu như mà…
- Anh ấy sẽ không sao chứ ạ?
- Cô yên tâm đi.
Trò chuyện với bác sĩ một hồi, Đàm Lệ Linh trở lại phòng bệnh của Châu Kiến Thành, thư ký nhìn thấy cô bèn đi đến:
- Cố vấn Đàm!
- Cô cử thêm vệ sĩ đến đây canh chừng, còn chuyện sập dàn giáo kia ắt hẳn không phải chỉ là tai nạn thôi đâu, cho người đi điều tra đi. Còn nữa, những công nhân bị thương kia, nhớ xem tình hình hiện nay của bọn họ thế nào, mọi chi phí xung quanh tập đoàn sẽ chịu trách nhiệm. Mau đi làm đi.
- Vâng, tôi sẽ đi làm ngay.
Cô thư ký định đi thì Đàm Lệ Linh gọi lại:
- À, thế còn chuyện bên giới truyền thông thì sao? Có lộ ra tin tức gì không vậy? Nếu lộ ra sẽ rất bất lợi cho bên chúng ta đấy. Nhớ rằng mọi chuyện phải thật cẩn mật.
- Cố vấn cứ yên tâm đi ạ, tôi đã cho người phong tỏa tất cả mọi tin tức về chuyện này cũng như tin tức có liên quan như cô nói rồi, không có tờ báo nào đưa ra được tin tức đâu ạ. - Tốt lắm, cô đi làm việc đi.
- Vâng.
Thư ký rời đi nhanh để xử lý những công việc kia, còn Đàm Lệ Linh thì tiến đến chỗ giường bệnh. Nhìn những vết thương trên người của Châu Kiến Thành, Đàm Lệ Linh không khỏi thở dài. Vì chuyện của Châu Kiến Thành mà Đàm Lệ Linh cũng chẳng nhớ đến chuyện của chính bản thân mình nữa.